Câu hỏi của Tạ Thừa Vũ khiến Triệu Đại Long ngơ ngác.
“Ơ...? Đúng vậy, tiểu sư muội hôm qua mới chỉ ở giai đoạn hấp thụ linh khí vào cơ thể thôi mà!”
Triệu Đại Long bỗng nhận ra điều gì đó, hắn quay sang nhìn Chu Lục Lục với vẻ phấn khích.
“Tiểu sư muội, muội bước vào giai đoạn Luyện Khí sơ kỳ từ bao giờ vậy? Nhanh quá!”
Hấp thụ khí vào cơ thể chỉ là một bước khởi đầu, việc thành công tụ linh khí vào đan điền và giữ lại ở đó mới thật sự là vào giai đoạn Luyện Khí sơ kỳ.
Chu Lục Lục mở to đôi mắt, vẻ mặt bất ngờ gãi gãi cái đầu tròn vo.
“Muội cũng không biết nữa, tối qua về nhà muội chỉ đi ngủ thôi.”
Nghe được lời giải thích của Chu Lục Lục, hai vị sư huynh cảm thấy khó hiểu, cùng nhìn nhau một cái.
“Nhị sư huynh, giờ ta tin lời huynh nói rồi, tiểu sư muội không cần tu luyện cũng có thể nâng cao tu vi, hấp thụ một chút linh khí vào cơ thể thì có gì nhằm nhò.”
Nét mặt của Tạ Thừa Vũ hiện rõ bốn chữ “Tâm phục khẩu phục”.
Triệu Đại Long cười ngốc: “Ta đã bảo rồi, tiểu sư muội chỉ cần một chút thời gian đã có thể hấp thụ linh khí vào cơ thể mà đệ không tin.”
Tạ Thừa Vũ chắp tay bái Triệu Đại Long: “Giờ ta hoàn toàn tin. Sư phụ thật sự may mắn khi đã nhặt được một viên ngọc quý!”
Chu Lục Lục nghe xong cũng nhận ra tài năng tu luyện của mình dường như không phải tầm thường.
Nghĩ đến nữ chính hiện giờ đã tu đến giai đoạn Luyện Khí hậu kỳ, Chu Lục Lục ngước ánh mắt đầy mong chờ đến hai vị sư huynh trước mặt.
“Nhị sư huynh, ngũ sư huynh, vậy còn bao lâu nữa muội mới có thể tu luyện đến giai đoạn Trúc Cơ (*)?”
(*) Giai đoạn Trúc Cơ: sau khi hoàn thành ba giai đoạn Luyện Khí (sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ), tu nhân sẽ bước sang giai đoạn Trúc Cơ.
Triệu Đại Long suy nghĩ một lúc, rồi cẩn thận mở miệng trả lời: “Một tu sĩ bình thường tu luyện hàng trăm năm cũng chưa chắc đã có thể đạt Trúc Cơ, những tu sĩ có thiên phú tốt hơn thì cần vài chục năm. Các thiên tài nổi tiếng nhất của các tông môn lớn muốn đạt đến giai đoạn này cũng phải mất hơn mười năm. Còn với tiểu sư muội, chắc chắn trong vòng mười năm là điều bình thường.”
Tạ Thừa Vũ lắc đầu không đồng ý: “Theo ta, với thiên phú của tiểu sư muội, để vượt qua giai đoạn Trúc Cơ, khoảng hai đến ba năm là được.”
“Hai đến ba năm...”
“Ba hai năm, lúc đó nữ chính đã thành tu sĩ Kim Đan rồi, làm sao mà mình theo kịp...” Chu Lục Lục lẩm bẩm.
“Hmm? Tiểu Lục sư muội, muội nói gì vậy?” Triệu Đại Long cúi người xuống, để tay bên tai, tạo dáng như đang lắng nghe.
Chu Lục Lục thấy vậy, lập tức xua tay.
“Không có gì đâu, muội chỉ muốn nói, nhị sư huynh, ngũ sư huynh, muội đã chuẩn bị xong rồi, hai huynh hãy dẫn muội tham quan một vòng tông môn đi!”
“Được!”
“Được!”
Triệu Đại Long và Tạ Thừa Vũ đồng thanh đáp, rồi cùng nhau lấy ra bảo kiếm của mình.
“Tiểu sư muội, để ta dẫn muội nhé!”
“Tiểu sư muội, để ta dẫn muội nhé!”
Cả hai lại cùng lúc mở miệng mời Chu Lục Lục.
Chu Lục Lục phồng má, do dự một chút, rồi chỉ tay về phía Tạ Thừa Vũ.
Tạ Thừa Vũ thấy vậy, đắc ý ngẩng đầu hướng mắt sang nhị sư huynh Triệu Đại Long.
Hắn vừa định khoe khoang với Triệu Đại Long, thì thấy bàn tay nhỏ nhắn, mũm mĩm của Chu Lục Lục chuyển sang chạm vào nhị sư huynh, lại còn chu chu cái miệng.
Lúc này, Chu Lục Lục cất giọng nói trong trẻo lên, vui vẻ hát hò: “Điểm, chỉ, binh, binh, điểm, đáo, thùy, nhân...”
“Làm đại binh!”
Bàn tay của Chu Lục Lục di chuyển qua lại giữa hai vị sư huynh, cuối cùng dừng về phía Tạ Thừa Vũ.
“Ngũ sư huynh, phiền huynh dẫn muội một chuyến.”
Đôi mắt Tạ Thừa Vũ sáng lên, hắn khẽ cười đắc ý với Triệu Đại Long.
“Nhị sư huynh, lần này ta sẽ dẫn tiểu sư muội đi nhé!”
Nói xong, Tạ Thừa Vũ vung tay phát ra linh lực khiến thanh kiếm phình to hơn, dễ dàng đưa Chu Lục Lục đứng lên đó.
“Tiểu sư muội, đứng yên nhé, chúng ta sắp bay lên rồi!”
“Tuân lệnh!”
Ban đầu, Chu Lục Lục còn lo lắng rằng mình sẽ có khả năng rơi xuống, nhưng khi phát hiện cảm giác đứng trên thanh kiếm cũng chẳng khác so với đứng trên mặt đất, nàng bắt đầu hiếu kỳ nhìn trái nhìn phải.
Thấy Chu Lục Lục đã đứng vững, Tạ Thừa Vũ bắt đầu vận khí công bay lên.
“Tiểu sư muội, hãy nắm chặt vào ta!”
“Được rồi!”
Chu Lục Lục hiểu rõ, hiện giờ bản thân chỉ nhỏ bé như một chú gà con, nếu rơi xuống chắc chắn sẽ bẹp dí như đống thịt xay, vì vậy nàng rất nghe lời, nắm chặt đạo bào của Tạ Thừa Vũ.
Tạ Thừa Vũ quay đầu lại kiểm tra một lượt, sau đó từ từ tăng tốc bay về phía trước.
Chu Lục Lục cứ thế ngắm nhìn thanh kiếm bay lên không trung, rồi lao đi với tốc độ nhanh chóng.
“Woww ~!”
Màn sương mù hơi ươn ướt lại se lạnh vương trên mặt, tạo một cảm giác mát mẻ trong lành.
“Ngũ sư huynh, có thể bay nhanh hơn chút nữa được không?”
Chu Lục Lục nhìn phong cảnh xung quanh chạy sượt qua liên tục, nàng vô cùng phấn khích.>ᴗ<✧
“Tiểu sư muội, đứng cao như vậy mà đi nhanh, không sợ à?” Tạ Thừa Vũ lo lắng Chu Lục Lục bay lần đầu sẽ cảm thấy sợ hãi, nên cố ý bay thấp một chút.
“Không sợ!” Giọng nói trong trẻo của Chu Lục Lục vang lên chắc nịch, nàng khẳng định bản thân không những không sợ hãi mà còn rất hào hứng.
Tạ Thừa Vũ nhớ lần đầu tiên mình ngự kiếm phi hành cùng đại sư huynh, lúc đó sợ đến mức gần như ngồi bệt trên thanh kiếm mà ôm lấy chân đại sư huynh đằng trước, giờ nghĩ lại chợt cảm thấy lúc ấy mình thật sự quá nhát gan.
“Tiểu sư muội, muội gan dạ thật đấy!”
“Hì hì!”
Chu Lục Lục dang tay ra, cảm nhận làn gió lướt qua các kẽ ngón.
Thấy Chu Lục Lục thật sự không sợ hãi, Tạ Thừa Vũ quyết định chiều theo ý của tiểu muội, khẽ tăng tốc độ bay.
Triệu Đại Long ở phía sau thấy vậy, liền nhanh chóng vận công đuổi theo.
Chẳng mấy chốc, cả ba người đã đáp xuống trước một tòa lầu bát giác cao vút chọc trời.
“Tiểu sư muội, chúng ta sẽ bắt đầu giới thiệu từ chỗ gần nhất. Đây là Tàng Kinh Các, có tổng cộng chín tầng. Tầng một là nơi tất cả các đệ tử đều có thể tự do ra vào, tầng hai chỉ có đệ tử ngoại môn mới được phép đi lại, tầng ba là dành riêng cho đệ tử nội môn, tầng bốn chỉ có chúng ta – Đệ tử truyền thụ – Mới lên được, từ tầng năm trở lên là nơi của các trưởng lão. Sau này, khi muội cầm theo thẻ bài của đệ tử truyền thụ, muội có thể tự do ra vào Tàng Kinh Các.” Triệu Đại Long cẩn thận giới thiệu cho Chu Lục Lục.
“Thẻ bài ở chỗ sư phụ, một lát nữa sẽ dẫn muội đi lấy.” Tạ Thừa Vũ bổ sung thêm.
Chu Lục Lục ngắm nhìn tòa lầu cổ kính từ trên xuống dưới, trong đầu lẩm nhẩm ghi nhớ các vị trí.
Thấy Chu Lục Lục đã hiểu, Triệu Đại Long dẫn nàng đi đến những nơi tiếp theo trong môn phái.
…
Một lát sau, cả nhóm dừng lại ở một bãi đất trống.
Chu Lục Lục nhìn quanh, phát hiện phía trước có một võ đài rộng lớn, xung quanh là những lầu các và tòa điện với độ cao khác nhau.
“Nhị sư huynh, đây là võ đài phải không?”
Triệu Đại Long gật đầu: “Đúng vậy, đây là võ đài. Tất cả các kỳ thi lớn, so tài võ nghệ, hay phát lệnh nhiệm vụ của tông môn đều diễn ra ở đây. Xung quanh võ đài này, những tòa điện lầu là nơi học tập và luyện công hàng ngày, tòa lầu cao nhất ở giữa là Linh Phù Điện, hai bên trái phải lần lượt là Luyện Khí Đường và Luyện Đan Đường, còn lại những tòa khác là...”
Triệu Đại Long lần lượt giới thiệu, thi thoảng quay sang xác nhận độ tiếp thu của Chu Lục Lục.
Sau khi tham quan khu vực này xong, Triệu Đại Long và Tạ Thừa Vũ lại dẫn Chu Lục Lục đến các địa điểm khác như Điện Trưởng lão, Điện Cung phụng, Điện Chấp pháp…
Khám phá một vòng, cuối cùng họ quyết định tới nhà ăn.
“Tiểu Lục sư muội, tổng thể sơ đồ vị trí của tông môn là như vậy. Chắc muội cũng đói rồi, chúng ta đi ăn thôi!” Triệu Đại Long nói xong, liền tiến vào trong nhà ăn trước.
Do sự thiếu hụt về kinh tế, môn phái này rất ít khi cho đệ tử sử dụng Tịch Cốc Đan, nên khi đói, họ đều đến nhà ăn để dùng bữa.
Vì vậy, số lượng đệ tử đến nhà ăn dùng bữa rất đông.
Khi ba người vừa bước vào đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều đệ tử khác.
“Ôi, là đệ tử truyền thụ của chưởng môn, Đại Long sư huynh và Thừa Vũ sư huynh đó!”
“Tiểu nữ mũm mĩm đi theo họ là ai vậy?”