“Sư phụ, vậy có bao nhiêu người có thể dẫn khí vào cơ thể chỉ trong một ngày?” 

Ngô Đạo Tử nghe câu hỏi của Chu Lục Lục, không chút do dự đã lắc đầu: “Một ngày mà có thể dẫn khí vào cơ thể? Chưa từng nghe thấy. Ngay cả những vị tiên nhân đã bay lên trời cũng chưa từng có ai làm được điều đó.”

“Nha đầu này, đừng có lúc nào cũng mơ ước viển vông, mọi thứ cần phải từ từ mà đến. Muốn dẫn khí vào cơ thể chỉ trong một ngày thì quả là chuyện hoang đường!”

Ngô Đạo Tử tận tình chỉ dạy. Nhưng không ngờ, sự thật lại luôn đến bất ngờ.

“Sư phụ, sư phụ, vậy cái này có tính là dẫn khí vào cơ thể thành công không?” 

Chu Lục Lục chớp chớp đôi mắt to tròn, háo hức nhìn về phía Ngô Đạo Tử. 

Trên bàn tay nhỏ nhắn của nàng xuất hiện một đám sương màu xanh lục đang lơ lửng xung quanh.

Ngô Đạo Tử nhìn đám sương trong lòng bàn tay nàng, ngơ ngác không nói nên lời.

“Ngươi... Ngươi...” 

Hắn không thể tin nổi vào mắt mình, liên tục dụi vài lần để kiểm tra xem có phải bản thân đã nhìn nhầm không.

Triệu Đại Long thấy linh khí xanh lục trong tay Chu Lục Lục, hào hứng vô cùng. 

“Tiểu sư muội!! Ôi trời, muội đã có thể dẫn khí vào cơ thể nhanh như vậy ư? Thiên tài, muội đúng là một thiên tài thực sự!” 

Ngô Đạo Tử cuối cùng cũng xác nhận, quả thực là linh khí trong tay Chu Lục Lục. 

Học trò giỏi vượt trội hơn sư phụ, đáng ra hắn nên vui mừng, nhưng sao trong lòng lại thấy chua chát?

Triệu Đại Long không biết sư phụ mình đang khó chịu, còn liên tục châm chọc thêm. 

“Sư phụ, Lục Lục còn giỏi hơn cả sư phụ nữa! Sư phụ dẫn khí vào cơ thể mất tận ba ngày, muội ấy chỉ mất có một ngày. Không, chính xác là muội ấy chỉ mất một khoảng thời gian ngắn!!” 

Ngô Đạo Tử liếc xéo Triệu Đại Long một cái: “Ta còn không biết sao? Không cần ngươi nói!”

【Nha đầu này!】

Dù trong lòng rất khó chịu, nhưng dù sao thì Ngô Đạo Tử vẫn vui mừng cho Chu Lục Lục.

“Tiểu Lục à, ta không ngờ ngươi lại có thiên phú như vậy, không chỉ có linh căn hòa hợp mà còn có khả năng ghi nhớ mọi thứ, đã thế chỉ trong chốc lát có thể dẫn khí vào cơ thể...”

Ngô Đạo Tử càng nói càng cảm thấy ghen tị. So với Chu Lục Lục, hắn chẳng khác nào một kẻ tầm thường! 

【Ôi trời, trước đó còn khoe khoang tài năng giỏi giang của mình, giờ mới nhận ra, mình còn không bằng một ngón tay của nha đầu này!!】

【Làm sư phụ ta đây tự vả đến mức bầm cả mặt mũi!!】

【Nhưng không sao, nha đầu này dù có thiên tài cỡ nào thì cũng vẫn phải kính cẩn gọi ta là sư phụ.】

Nghĩ đến đây, Ngô Đạo Tử cảm thấy trong lòng được an ủi phần nào.

“Tiểu Lục à, mặc dù thiên phú của ngươi rất tốt, nhưng ta hy vọng ngươi đừng kiêu ngạo. Trong tu luyện, phải thật ổn định, không được kiêu căng hay nóng vội, hãy khiêm tốn học hỏi từ các sư huynh của ngươi. Chúng ta tu hành không chỉ là tu luyện mà còn phải tu tâm, nghe rõ chưa?”

Chu Lục Lục thu linh khí trong lòng bàn tay lại, rồi quỳ một chân trước mặt Ngô Đạo Tử. 

“Đệ tử sẽ nghiêm túc tuân theo lời dạy của sư phụ!”

Ngô Đạo Tử thấy thái độ của Chu Lục Lục khiêm nhường, không hề kiêu ngạo vì thiên phú của mình, hắn bèn gật đầu hài lòng.

“Tiểu đệ tử ngoan, hôm nay ngươi cũng đã vất vả cả ngày rồi, về nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta sẽ trực tiếp dạy bảo ngươi.”

“Tuân lệnh, thưa sư phụ!”

Chu Lục Lục đứng dậy, chỉnh trang lại y phục rồi quay người rời đi. 

Nhưng vừa mới bước ra ngoài, nàng chợt nhận ra Ngô Đạo Tử hình như chưa sắp xếp chỗ ở cho mình. Dù sao từ hôm qua đến hôm nay, nàng vẫn luôn ở trong gian phòng phụ của hắn.

Chu Lục Lục thu chân lại, quay đầu với ánh mắt ngập ngừng nhìn Ngô Đạo Tử: “Sư phụ, sư phụ vẫn chưa sắp xếp chỗ ở cho đệ tử!”

Ngô Đạo Tử vỗ trán: “Ôi, đúng là ta quên thật.”

“Thế này đi, ở phía Đông có một gian Ngọc Dương Các và một cái sân nhỏ, ngươi đến đó trú tạm nhé! Đệ tứ sư tỷ của ngươi đang đi rèn vũ khí, vừa hay khi nào sư tỷ của ngươi về thì ngươi cũng có bằng hữu đồng hành!”

Ngô Đạo Tử chỉ tay về hướng xa xăm có bóng dáng của một ngọn núi mờ ảo.

“Đa tạ sư phụ!” 

Chu Lục Lục cảm ơn xong, quay người định đi, nhưng mới bước được hai bước thì phát hiện ngọn núi mà sư phụ chỉ lại lơ lửng giữa không trung.

Ngô Đạo Tử sực nhớ ra Chu Lục Lục còn chưa học được phép ngự kiếm phi hành, liền đá chân sang Triệu Đại Long cầu cứu.

Triệu Đại Long hiểu ý, vội vàng chạy đến bên Chu Lục Lục. 

“Tiểu sư muội, để ta ngự kiếm phi hành đưa muội đến đó nhé!”

Chu Lục Lục phẩy tay: “Không cần đâu.”

Vừa dứt lời, Chu Lục Lục chuẩn bị lấy ra một cái dù, sau đó đột ngột lao vào trong đám mây.

Ngô Đạo Tử và Triệu Đại Long nhìn thấy cảnh này đều toát mồ hôi lạnh.

“Nhanh lên, sư muội không biết ngự kiếm phi hành!”

Cả hai đồng loạt lao ra, đuổi theo về hướng mà Chu Lục Lục vừa nhảy xuống.

“Bùm~!”

Bỗng nhiên trên trời xuất hiện một cái dù lớn.

Hai người nhìn thấy cảnh tượng này, đều lập tức ngẩn người.

Chu Lục Lục lơ lửng giữa không trung, nhìn hai người đằng sau, nàng thích thú vẫy tay chào.

“Sư phụ, nhị sư huynh, sao hai người cũng xuống đây?” 

Triệu Đại Long ngắm nghĩa chiếc dù với vẻ mặt đầy tò mò: “Tiểu sư muội, cái này là pháp khí gì vậy?”

Chưa nói xong, hắn đã nhận ngay một cú đấm vào đầu.

“Pháp khí gì chứ? Ngươi có cảm nhận được sự dao động linh khí gì xung quanh tiểu muội của ngươi không? Những kiến thức ta truyền dạy cho ngươi đều đổ sông đổ bể rồi à?” 

Ngô Đạo Tử tức giận liếc nhìn Triệu Đại Long.

Còn Triệu Đại Long thì chỉ biết cười khổ: “Hì hì, sư phụ, xin lỗi, đệ tử quên mất.”

Chứng kiến bộ dạng ngốc nghếch của nhị sư huynh, Chu Lục Lục không nhịn được liền bật cười. 

“Nhị sư huynh, cái này không phải pháp khí, mà chỉ là một chiếc dù, đây là công cụ giúp con người bay lượn trên không nhờ vào sức gió.”

“Wow, hay quá! Không cần linh lực cũng có thể bay sao?” 

Triệu Đại Long kinh ngạc nhìn chiếc dù như vật thể lạ.

“Đúng vậy, nếu nhị sư huynh cảm thấy hứng thú, khi nào có dịp ta sẽ cho huynh thử một lần!” 

Triệu Đại Long cũng không khách khí: “Cảm ơn sư muội!”

“Chúng ta sắp đâm vào núi rồi, đừng nói chuyện nữa!” 

Ngô Đạo Tử nhìn ngọn núi ngay trước mặt, vội vàng xen ngang vào cuộc trò chuyện luyên thuyên giữa hai đệ tử của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play