"Chào buổi sáng, phu nhân Brown." 

"Chào cô, tiểu thư Bukater." Tất cả các phòng ở khoang hạng nhất đều là phòng suite lớn. Phòng suite của Cal không chỉ có ban công riêng mà còn có cả một phòng đọc sách. Phu nhân Brown cũng vậy, dù bà chỉ ở một mình, nhưng bà vẫn sở hữu một  phòng suite lớn ngang ngửa Cal, và bà sử dụng các phòng phụ làm phòng tập thể dục hoặc trưng bày bộ sưu tập của mình.

Bà vừa thay xong trang phục thì Thẩm Nhụy đến, người hầu gái Tracy luôn đi theo sau Thẩm Nhụy, đưa một giỏ trái cây cho nữ hầu của phu nhân Brown. Lúc này Thẩm Nhụy mới chợt nhớ ra rằng mặc dù đây là một cuộc viếng thăm không chính thức, nhưng cô vẫn nên mang theo chút lễ vật. Cô nhìn Tracy, cô ấy cúi đầu cung kính, không cần hỏi cũng biết hẳn là do Cal dặn dò.

Thật ra, Cal có thể xem là một người đàn ông tốt. Việc yêu cầu người vợ phải chung thủy, theo Thẩm Nhụy, đây là điều hoàn toàn bình thường. Dù cho có một trăm năm trôi qua, ngoại tình vẫn luôn là chuyện đáng xấu hổ. Rose có thể chẳng mảy may bận tâm, cô ấy ngang nhiên trao đổi ánh mắt tình tứ với Jack ngay trước mặt mẹ, Cal và tất cả bạn bè của họ, nắm tay nhau chạy khắp con tàu, thậm chí còn chẳng ngại khi bị người khác nhìn thấy bọn họ làm "chuyện đó" ở ngoài trời - thật sự quá phóng túng!

Nếu Thẩm Nhụy cũng làm như vậy, đoán chừng mẹ cô biết được không chỉ cấm cửa mà còn cầm chổi đuổi cô ra khỏi nhà. Nếu chuyện này lan ra đến tai họ hàng, bạn bè, hàng xóm, thì e rằng cô cũng chẳng còn mặt mũi nào mà sống nữa. Mẹ cô chắc chắn sẽ đánh chết cô trước khi để cô bước ra ngoài làm mất mặt nhà họ Thẩm. Nghĩ đến đây, cô có thể hiểu được nỗi xấu hổ của phu nhân Bukater và cơn giận dữ của Cal.

Thẩm Nhụy bồn chồn cựa mình, nếu ngoại tình đã đủ để trở thành một vụ tai tiếng, thì việc cô dâu bỏ trốn ngay trước lễ đính hôn, liệu có khiến Cal tức giận đến mức cầm súng đuổi giết cô không? Nghĩ đến viễn cảnh đó, cô không tự chủ mà dịch chân lùi lại một chút..

Phu nhân Brown vẫn luôn quan sát Thẩm Nhụy, bà hiểu rõ Cal Hockley là kiểu người đàn ông như thế nào. Nói đơn giản, cậu ta là một nhà tư bản, một kẻ bóc lột, luôn tìm cách chen chân vào bất cứ việc gì có lợi để kiếm phần. Chuyện này không khác gì việc người ở tầng lớp dưới đáy xã hội giành giật một miếng bánh mì đến mức đầu rơi máu chảy, họ có phong thái thanh lịch nhưng tham lam hơn nhiều.

Bà không ngờ rằng cô dâu mà Cal chọn lại là một cô gái như Rose. Phu nhân Brown lặng lẽ quan sát Thẩm Nhụy trong lúc giả vờ nhấp trà. Cô gái này tuy có chút kiêu kỳ, nhưng lại vô cùng đơn thuần. Đôi mắt không hề che giấu cảm xúc, vui thì cười, khó chịu thì nhíu mày, hoàn toàn khác với những quý cô mà bà từng quen biết. Cô không dùng quạt để tán tỉnh đàn ông, dù ngay cả những người phụ nữ đã có chồng vẫn được phép làm vậy. Cô cũng không chỉ quanh quẩn nói về trang phục, mũ, ren hay lụa là. Phu nhân Brown khẽ mỉm cười, bà từng đọc qua một số tác phẩm của Freud, bà thích đọc sách và quan tâm đến chính trị. So với Rose, có lẽ chính bà mới là người không phù hợp với thời đại này hơn cả. Mặc dù muốn được xã hội thượng lưu công nhận, nhưng khác với chồng bà, người chỉ thỏa mãn với tiền bạc, bà cũng không vì thế mà từ bỏ sự kiên định vốn có của mình, không biến đại bàng thành chim sẻ chỉ để làm hài lòng người khác.

Nhìn vào kiểu phụ nữ mà một người đàn ông yêu thích, đại kháo có thể đoán được phần nào gu thẩm mỹ của anh ta. Cal thích những cô gái như Rose, không ngại gánh cả món nợ của nhà Bukater, cậu ta vẫn quyết tâm cưới cô ấy. Phu nhân Brown khẽ mỉm cười, đưa tay về phía Thẩm Nhụy: "Cô có muốn xem bộ sưu tập của tôi không?"

Thẩm Nhụy tất nhiên rất vui lòng. Người hầu gái mở cửa phòng trưng bày, phu nhân Brown đưa tay chỉ vào một bức tượng nhân sư được chạm khắc bằng vàng và nói với cô: "Tôi vừa từ Ai Cập trở về, phụ nữ ở đó che kín toàn thân, chỉ để lộ đôi mắt." Gu thời trang hiện nay đang dần phát triển theo xu hướng cởi mở hơn, thậm chí có những cô gái mặc quần ống rộng để đi xe đạp, mặc dù chỉ có thể dạo quanh khu vườn nhà mình, nhưng xu hướng thời trang ngày càng phóng khoáng là điều tất yếu.

"Những bức tranh tường này thật thú vị." Thẩm Nhụy chưa từng đặt chân đến Ai Cập, ấn tượng của cô về nơi đó vẫn dừng lại ở những trang truyện tranh mà cô đọc thời trung học, "Dòng sông huyền bí" của Chie Shinohara, một bộ manga còn đang ra tập. Giờ đây, những gì còn đọng lại trong kí ức cô chỉ là thân hình cường tráng của nam chính cùng chiếc khố mỏng manh, vừa đủ để che chắn những phần quan trọng.

Nhưng Thẩm Ngụy muốn nói chuyện phiếm với phu nhân Brown, nên cô hào hứng hỏi: "Tôi nghe nói đàn ông ở đó có thể cưới đến bốn người vợ có đúng không?"

Phu nhân Brown gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã từng gặp một người đàn ông giàu có cưới đủ bốn người vợ, mỗi thứ đều phải chuẩn bị thành bốn phần, và giá trị của chúng phải ngang bằng nhau." Ở đây, đàn ông khi mua trang sức, phần lớn đều dành để đeo lên cổ người tình, bà nhìn vẻ mặt chăm chú lắng nghe của Thẩm Nhụy: "Tôi nghe ngài Hockley nói sẽ tặng cô một món quà đính hôn hiếm có trên đời."

Thẩm Nhụy chớp mắt, cô có nên giả vờ không biết không? Phu nhân Brown bật cười sảng khoái, vỗ nhẹ vào tay Thẩm Nhụy: "Rose, cô làm đúng đấy. Dù đàn ông có giấu giếm thế nào, cô vẫn nên giả vờ ngạc nhiên. Tôi nhớ khi chồng tôi và tôi cuối cùng cũng chuyển vào căn nhà riêng, anh ấy đã mua tặng tôi một chiếc nhẫn. Tôi thực ra đã phát hiện ra nó từ một tuần trước đó, nhưng anh ấy vẫn nghiêm túc lấy ra để tặng tôi như một bất ngờ." Nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp trong quá khứ, phu nhân Brown khẽ cười khúc khích, rồi đột nhiên cảm thán: "Phụ nữ muốn sống tốt, đôi khi ngốc một chút cũng chẳng thiệt thòi gì."

Thẩm Nhụy tiếp tục chớp mắt, giả vờ như đang rất hứng thú với bức tượng nhân sư, tỏ ra không nghe thấy lời cảm thán của phu nhân Brown. Bà ấy đi du lịch một mình, bên cạnh chỉ có hai người hầu gái mà không có ai khác, ngay cả dùng ngón chân để suy nghĩ cũng có thể đoán rằng mối quan hệ giữa bà và chồng không mấy tốt đẹp. Thẩm Nhụy thở dài trong lòng, so với phu nhân Bukater hay vị phu nhân bá tước nào đó, cô vẫn thích phu nhân Brown hơn nhiều.

Vẻ mặt buồn bã của Thẩm Nhụy không qua được mắt phu nhân Brown. Bà khẽ mỉm cười, dẫn cô đến bên cửa sổ, chỉ cho cô xem những bức tranh và tấm thảm dệt màu mà bà mang về từ Ai Cập. Dĩ nhiên, nếu xét về độ tinh xảo, thì tác phẩm của Ấn Độ hay Ba Tư vẫn nhỉnh hơn, nhưng những món đồ này lại mang nét độc đáo riêng. Thỉnh thoảng, hai người lại trao đổi đôi câu. Thẩm Nhụy biết thêm một chuyện qua lời kể của phu nhân Brown. Ở đây, dù vợ chồng không còn tình cảm, họ cũng hiếm khi ly hôn, nhiều nhất chỉ là sống riêng. Và vì thể diện, ngay cả khi người chồng chung sống với tình nhân, ông ta vẫn phải bảo đảm cho vợ có một cuộc sống sung túc. Có thể không xa hoa như phu nhân Brown, nhưng cũng chẳng bao giờ phải lo cơm ăn áo mặc.

"Tại sao phu nhân không ở cùng với gia đình mình?" Phu nhân Brown có con, nếu quan hệ với chồng không tốt thì thôi, nhưng tại sao ngay cả con cái cũng không ở bên cạnh bà? Ánh mắt của Thẩm Nhụy long lanh, nếu sau khi cô kết hôn và có con, mà quan hệ với chồng không tốt, thì liệu cô có mất luôn quyền nuôi con không? 

Phu nhân Brown kể cho Thẩm Nhụy nghe một vài câu chuyện thú vị về cuộc sống trước đây: "Cô biết không, vào lễ Giáng sinh hồi đó, chúng tôi thậm chí còn không đủ tiền mua một con gà nguyên con. Nhưng tôi vẫn luôn nhớ về khoảng thời gian ấy." Thẩm Nhụy rất thích những câu chuyện này, cô kéo nhẹ tay phu nhân Brown, bày tỏ  muốn được nghe nhiều hơn.

Bà chọn kể về những năm tháng không quá khó khăn cho Thẩm Nhụy nghe: "Thân ái, khi tôi bằng tuổi cô, tôi đã theo anh trai đến miền Tây đào mỏ vàng, uống bia chất lượng kém, nghe những câu chuyện cười thô tục, và tại đó, tôi đã gặp chồng mình. Khi ấy, anh ta rất nghèo, nhưng tôi vẫn yêu anh ta. Tôi sinh đứa con đầu lòng vào mùa đông, thời điểm đó đến cả nước nóng cũng không có. Rất khó khăn, nhưng cũng rất hạnh phúc." Phu nhân Brown đang hồi tưởng về quá khứ,Thẩm Nhụy lắng nghe nhưng lại hiểu ra một điều khác. Những người đi đào vàng dù có tìm được vàng cũng khó mà phát tài, trừ khi họ phát hiện ra cả một mỏ vàng, như chồng của phu nhân Brown vậy. Thẩm Nhụy âm thầm thêm một gạch đầu dòng vào bản kế hoạch trong lòng mình, cô cần mang theo nhiều tiền mặt hơn.

"Đáng tiếc là tôi không chỉ muốn quanh quẩn bên bếp lò, mà điều đó đã định sẵn rằng tôi và chồng tôi sẽ có bất đồng." Nghe đến đây, mặc dù Thẩm Nhụy tuy chưa nắm rõ toàn bộ câu chuyện, nhưng cô biết cuộc sống ở tầng lớp dưới chắc chắn rất cực khổ. Đối với người giàu có như phu nhân Brown, những ký ức khốn khó có thể trở thành chuyện thú vị để kể lại, nhưng khi thực sự trải qua, chắc hẳn không hề đẹp đẽ như trong hồi ức. Phu nhân Brown cảm thấy mình đã nói đủ nhiều, bà lấy ra một chiếc hộp trang sức mang về từ Ai Cập và hỏi: "Cô có muốn đi cưỡi ngựa không?"

Dĩ nhiên, không phải là cưỡi ngựa thật, mà chỉ là ngựa gỗ. Nếu là ngựa thật, Thẩm Nhụy chắc chắn sẽ không dám leo lên. Bọn họ cưỡi ngựa gỗ suốt một tiếng đồng hồ, đến mức lưng cô mỏi nhừ, ngồi thẳng cũng không nổi. Ấy vậy mà phu nhân Brown còn quay sang đề nghị đấm quyền một lúc. Thẩm Nhụy từ chối ngay lập tức, cô thậm chí còn không nhấc nổi cánh tay. 

Tracy đi theo sau Thẩm Nhụy và khoác áo ngoài lên người cô: "Tiểu thư có muốn tắm không?" Dĩ nhiên, Thẩm Nhụy gật đầu, cô đã đổ không ít mồ hôi. 

Vừa ngồi trong phòng một lúc thì người hầu gái đã chuẩn bị xong. Tracy bước tới, cúi người hỏi: "Tiểu thư có muốn dùng tinh dầu để thư giãn thân thể không?" Thẩm Nhụy khẽ gật đầu. Cô cởi bỏ chiếc đầm dài, chỉ khoác áo choàng tắm, rồi nằm lên chiếc giường thấp trong phòng tắm, để hai người hầu gái xoa bóp cho mình. Trái tim vốn đang căng thẳng của cô dần được thư giãn trong hương thơm của tinh dầu hoa hồng.

Lejay mở cửa cho Cal rồi lui ra ngoài, trong phòng ngoài nam chủ nhân, chỉ còn lại người hầu gái. Anh tùy tiện ném chiếc áo vest len vừa cởi ra cho người hầu: "Tiểu thư đã về rồi sao?"

"Tiểu thư đã uống trà với phu nhân Brown, xem những món quà lưu niệm du lịch, cưỡi ngựa và hiện đang tắm ạ" người hầu gái cúi người trả lời.

Cal nhướng mày, hơi ngạc nhiên trước sự hòa hợp giữa Rose và phu nhân Brown. Dù vậy, anh cũng khá hài lòng, liền dặn dò: "Dọn bữa trưa ra ban công và mở cửa sổ cho thoáng khí."

Đúng lúc này, Tracy bước ra từ phòng ngủ, vẻ mặt có chút khó xử: "Thưa ngài, tiểu thư đã ngủ."

Cal phất tay rồi bước vào trong phòng. Thẩm Nhụy đã gội đầu xong, mái tóc vẫn còn ẩm, xõa nhẹ trên gối, trên người khoác chiếc áo choàng tắm ban nãy. Cal khẽ mỉm cười, trông cô giống như một cô gái nhỏ được nuông chiều. Anh đi đến gần, Thẩm Nhụy hé mắt nhìn anh một cái. Đối với cô bây giờ, Cal chẳng có chút nguy hiểm nào, cô cũng đâu phải là Rose thật, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ngoại tình.

"Tôi muốn ngủ một lát." Thẩm Nhụy nói.

Cal nhướng mày, lại bị đuổi nữa sao? Nhưng lần này anh không có ý định chiều theo ý cô. Anh chậm rãi cởi nút áo sơ mi, trong khi những người hầu vội vã thu dọn đồ đạc chưa xong rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.

Cal vén chăn nằm xuống bên cạnh, Thẩm Nhụy lập tức mở to mắt: "Anh muốn làm gì?"

Vẻ mặt của cô giống như anh sắp ăn tươi nuốt sống mình, một tay siết chặt lấy vạt áo choàng tắm, khuôn mặt tái đi vì sợ hãi. Cal nhíu mày, mất dần kiên nhẫn, tựa người vào gối: "Anh chỉ muốn nghỉ ngơi một chút."

Về phòng anh mà nghỉ! Thẩm Nhụy trừng mắt nhìn anh, nhưng lời này cuối cùng cũng không nói ra. Cô vẫn nhớ rõ mình đang ăn nhờ ở đậu, hơn nữa còn tận hưởng vô số thứ miễn phí. Giọng cô nhỏ đi nhiều: "Tôi muốn ngủ."

"Vậy thì tốt," Cal kéo cô lại gần, ôm trọn vào lòng rồi cúi xuống hôn một cái, trước khi cô kịp phản kháng, anh vỗ nhẹ lưng cô: "Ngoan nào." Trên người Cal có mùi thuốc lá nhàn nhạt, và khi anh nói chuyện còn có chút hương hồng trà. Sống được 28 năm, ngoại trừ bố mình, Thẩm Nhụy chưa từng gần gũi với người đàn ông nào đến thế, gương mặt cô nóng bừng lên, sắc đỏ lan dần xuống tận cổ.

Cal nhìn chằm chằm vào biểu cảm của cô, cảm thấy rất thú vị. Anh ôm chặt cô hơn, nhìn cô co rụt cổ để né tránh, lông mày của anh nhướng lên, đôi mắt nâu sẫm mang theo ý cười. Khi anh cư xử như một quý ông, cô lại chẳng hề động lòng, nhưng lúc anh chủ động thân mật thì cô lại đỏ mặt sao?

Cal thử đưa tay xuống dưới, quả nhiên Thẩm Nhụy như một con thỏ hoảng sợ, suýt nữa nhảy dựng lên. Anh thoải mái nằm về gối của mình và bật cười, vừa cười vừa nhìn cô đang khẩn trương: "Anh thực sự chỉ muốn nghỉ ngơi một chút."

Nói dối!  Ánh mắt của Thẩm Nhụy đã tố cáo suy nghĩ của cô. Cal đột nhiên cảm thấy anh đã tìm ra cách để nắm bắt vị hôn thê của mình rồi. Anh nên đối xử với cô như một con thú cưng nhỏ, chứ không phải như một bức tượng nữ thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play