Trong rạp chiếu phim, mọi người đều đi từng cặp hoặc từng nhóm, chỉ có Thẩm Nhụy là đi một mình. Cô ôm một đống đồ ăn vặt, nhanh chóng tìm chỗ ngồi của mình và chờ phim bắt đầu. Bên trái cô là một đôi tình nhân trông như học sinh cấp hai, cặp sách được để một bên. Khi Thẩm Nhụy bước qua còn bị họ lườm nguýt khó chịu. Đèn chưa tắt mà hai người đã ôm nhau hôn, liên tục phát ra những âm thanh "chụt chụt" như đang gặm xương gà. Thế là Thẩm Nhụy cũng ngại không dám ăn miếng gà rán mình mới mua nữa, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng người khác.

Cô lúng túng quay đi chỗ khác. Mặc dù trong mắt lũ trẻ này cô đã là một ‘bà cô già’, nhưng thực ra cô chưa từng trải qua mối tình chính thức nào. Khi tận mắt chứng kiến cảnh hôn hít nồng cháy trước mặt, cô thực sự có chút không chịu nổi.

May mắn là bộ phim nhanh chóng bắt đầu. Thẩm Nhụy chọn rạp chiếu phim Quốc Doanh vì ngoài giá vé rẻ ra, còn không chiếu quảng cáo trước phim. Dù lần này chỉ là cảnh va chạm với tảng băng qua màn hình 3D, nhưng vẫn đủ khiến người ta trông đợi. Mười lăm năm trước khi xem bộ phim này, Thẩm Nhụy mới vào cấp hai, lúc đó cô hoàn toàn không hiểu gì về tình yêu. Chỉ có sự phấn khích khi lần đầu được xem phim nước ngoài, chưa từng thấy những bộ váy dạ hội lộng lẫy và cảnh trang trí hoành tráng như thế. Đặc biệt là nam chính Jack đẹp trai đến mức khó tả.

Thẩm Nhụy thầm thở dài trong lòng. Nếu người đàn ông hẹn hò qua mai mối vừa rồi khiến cô hài lòng được một nửa thôi, thì giờ ngồi đây sẽ là hai người rồi. Cô lặng lẽ lấy chai nước từ trong túi ra, mở nắp uống một ngụm. Khi con người sa sút đến mức phải đi xem mắt, những ưu điểm trước đây đều bị người thân quên sạch, huống hồ Thẩm Nhụy từ nhỏ đã rất bình thường, ngoại hình bình thường, tài năng bình thường, đặt vào đám đông cũng chẳng nổi bật. Đến tuổi này rồi, việc lấy được người chồng tốt đã trở thành nỗi lo của mẹ Thẩm, ngày nào bà cũng theo sau con gái khóc lóc bắt cô đi xem mắt rồi nhanh chóng kết hôn.

Hôm nay xem xong bộ phim này về nhà cũng đã 9 giờ, ít ra lần này cô có thể qua mặt mẹ. Thẩm Nhụy đảo mắt, dù đi chợ chọn bắp cải cũng phải tìm cây nào ưng ý chút chứ, huống chi đây là chọn người. Lại thở dài, mượn câu nói đang thịnh hành bây giờ, Jack và Rose đã cho cô 15 năm, kết quả là cô vẫn một mình đến đây.

Bài hát mở đầu trầm lắng vang lên, Thẩm Nhụy thu xếp cảm xúc, toàn tâm toàn ý đắm chìm vào bộ phim. Cô thảm hại nhưng vẫn có người thảm hại hơn. Thẩm Nhụy, người đã nhiều lần đi xem mắt, thầm chê bai trong lòng, yêu nhau mà không thể ở bên nhau, chi bằng đừng gặp nhau ngay từ đầu.

Tiếng "chụt chụt" vẫn không chịu dừng lại, Thẩm Nhụy nổi giận, cố tình mở túi ni lông tạo ra tiếng động rất lớn, lục lọi một hồi mới tìm ra miếng gà rán. Người ta gặm môi, cô gặm thịt gà. Ngẩng đầu lên, cô đúng lúc bắt gặp gương mặt đau khổ của nam phụ. Ngày trước cô chỉ để ý Jack đẹp trai, giờ nhìn kỹ lại rõ ràng nam phụ này còn nam tính hơn. Cô vô thức nuốt nước bọt, đây đúng là mẫu đàn ông cao to đẹp giàu điển hình.

Thẩm Nhụy thất thần, xem bộ phim từng làm rung động tâm hồn năm xưa mà thất thần. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, vô thức gặm miếng gà trong tay, gặm xong ức gà lại gặm cánh gà. Túi ni lông trong tay cô kêu "xột xoạt" không ngừng. Cặp đôi bên cạnh liếc nhìn cô vài lần nhưng cô không mảy may để ý. Nếu cứ như bây giờ, đi xem mắt giống như đi chợ mua bắp cải vậy, chọn xong nhan sắc thì xét đến chiều cao, xong chiều cao lại đến gia cảnh, rồi đến học vấn, công việc, tính cách, chi bằng như ngày xưa nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ cho rồi.

Cô cắn mạnh một miếng gà, chưa kịp nhai đã định nuốt xuống, bất cẩn làm mình bị nghẹn. Thẩm Nhụy luống cuống lục tìm chai nước khoáng trong túi, cậu trai bên cạnh đột nhiên đứng dậy vô tình va mạnh vào cô khiến chai nước tuột khỏi tay lăn đâu mất không biết. Thẩm Nhụy cũng ngã sang một bên, miếng thịt gà trong cổ họng không nuốt xuống được cũng không nhổ ra được, nghẹn đến mức làm cô chỉ có thể trợn trắng mắt, định mở miệng cầu cứu nhưng chưa kịp nói một lời đã ngất đi trên ghế.

"Tiểu thư đã tỉnh chưa?"

"Vẫn chưa, thưa ngài. Theo lệnh ngài, chúng tôi đã cho cô ấy uống một chút rượu vang." Thẩm Nhụy mơ màng nghe thấy những âm thanh như vậy, cô đưa tay lên dụi mắt, xung quanh tối om. Chẳng lẽ cô đã được đưa tới bệnh viện? Thật là mất mặt, bị nghẹn khi ăn gà trong rạp chiếu phim.

Cô cử động cơ thể, cố gắng lật người, nhưng lúc này lại cảm thấy có điều gì đó không đúng. Bệnh viện nào lại có giường mềm như thế này? Thẩm Nhụy chưa từng được ngủ trên chiếc giường nào êm như vậy, cô mở mắt ra mà không còn quan tâm đến việc có mất mặt trước y tá hay không. Mắt dần dần thích nghi với ánh sáng mờ ảo trong căn phòng, Thẩm Nhụy phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường bốn cột, trên trần nhà còn trang trí tranh sơn dầu.

Tim cô đập thình thịch, cô dùng cả tay lẫn chân để trèo xuống giường, định tìm công tắc đèn. Một cái xoay người, cô nhìn thấy một người phụ nữ nước ngoài đứng trước gương. Cô giật mình lùi lại va phải cột giường, phía cửa đột nhiên mở ra, một người đàn ông vóc dáng to lớn đứng ở cửa phòng ngủ, ánh sáng phía sau làm cho cô không nhìn rõ khuôn mặt anh ta. Thẩm Nhụy vô thức lùi lại hai bước, ngồi phịch xuống giường.

"Em đã tỉnh rồi, sao không lên tiếng?" Cale nhìn vị hôn thê khiến anh bực mình từ khi đính hôn đến giờ. Anh bật đèn tường trong phòng, dưới ánh sáng dịu nhẹ, cô đang ngồi trên mép giường, đôi chân trần, chỉ mặc váy ngủ, vẻ mặt ngây thơ như một cô gái chưa từng trải sự đời. Nhưng chính cô gái này đã làm anh mất mặt trước Esme. Cale hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho biểu cảm của mình dịu lại. Anh bước đến đứng trước mặt Thẩm Nhụy, hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra trên boong tàu vậy. Tên Jack Dawson đó thật sự không làm gì em sao?"

Thẩm Nhụy sợ đến ngây người, cô không biết mình nên phản ứng thế nào, nuốt một ngụm nước bọt thì bụng bất ngờ kêu lên. Cale nhíu mày, bấm chuông, tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa, Cale nói: "Tiểu thư đói rồi, chuẩn bị chút đồ ăn."

Thẩm Nhụy nghe thấy tiếng đáp lại từ ngoài cửa, cô nhảy lên giường, quấn mình trong chăn, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Cale, trong đầu rối bời. Cô đã trở thành Rose rồi sao? Bây giờ cô đang ở trên một con tàu có thể chìm bất cứ lúc nào?

Thẩm Nhụy há miệng muốn nói rồi lại im bặt, khả năng nói tiếng Anh của cô rất kém. Cô nhớ đến những bài viết kỹ thuật xuyên không đã từng đọc trên mạng, đừng hỏi tại sao lại có những bài viết như vậy, dù có kỹ thuật đến mấy cũng không thể tự xuyên qua được. Giờ nghĩ lại chỉ còn biết cười khổ, nếu cô mở miệng nói ra tiếng Trung, liệu có bị Cale kéo ra ném xuống biển không? Cô chăm chú quan sát mọi cử động của Cale, đề phòng anh ta giống như anh là một con thú dữ có thể cắn người vậy.

Điều này lại khiến Cale hiểu lầm. Anh mở hộp thuốc lá lấy ra một điếu, bầu không khí quá gượng gạo. Anh châm thuốc và đưa lên miệng, mùi thuốc lá nồng nặc giúp anh thư giãn nhưng Thẩm Nhụy lại bị sặc. Cô ho một tiếng, thấy Cale nhìn mình, lại nhanh chóng nín thở, kéo chăn lên che miệng.

Cale dập tắt điếu thuốc, anh bước tới một bước với vẻ hơi bực bội. Trước đây khi cô không nghe lời, anh chỉ mong cô ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng khi cô bày ra dáng vẻ này anh lại cảm thấy những hành động chống đối trước kia của cô cũng không tệ.

Người phục vụ nhanh chóng mang thức ăn vào, Thẩm Nhụy nhìn bát súp nóng hổi và nuốt nước bọt, nhưng vẫn ngồi yên trên giường không nhúc nhích. Người phục vụ liếc nhìn Cale, thấy anh gật đầu và chiếc bàn nhỏ được đặt lên giường. Thẩm Nhụy mở to mắt, cô có thể ăn trên giường sao? Nhưng cô không thắc mắc lâu, thì cái bụng đã không chịu nổi nữa.

Lần này dù đói đến mấy Thẩm Nhụy cũng nhai kỹ nuốt chậm, cô không muốn bị nghẹn chết bởi thức ăn một lần nữa. Người phục vụ đứng bên cạnh cô, cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ, cô không quen được săn sóc như vậy, vô thức đỏ mặt cảm thấy khó chịu trong người, Cale vẫy tay với người phục vụ, cô ấy cúi chào rồi lui ra. Khi người đã ra khỏi phòng, Cale bước lại gần.

Bàn ăn được đặt trước mặt Thẩm Nhụy, cô không thể trốn cũng không thể động đậy, chỉ biết trơ mắt nhìn Cale cầm bộ dao nĩa vừa rồi, anh cắt một miếng thịt bò đưa đến miệng Thẩm Nhụy, cô ngây người ngốc nghếch há miệng ăn vào. Cale mỉm cười với cô, dùng giọng dỗ dành trẻ con nói: "Nếu em luôn nghe lời như bây giờ, thì anh sẽ không có nhiều phiền não như vậy."

Cô hiểu, nhưng không biết phải trả lời anh thế nào, chỉ có thể liên tục gật đầu. Cô sẽ nghe lời, rất nghe lời, cho đến khi tàu chìm. Dù sao cô là phụ nữ có thể lên xuồng cứu sinh trước. Cale đưa bát súp qua, nhìn dáng vẻ Thẩm Nhụy cúi đầu uống súp, ánh mắt anh trầm xuống. Rốt cuộc tên Dawson đó đã làm gì với vị hôn thê của anh, cô trông như một con cừu non sợ sệt sắp bị làm thịt.

Thẩm Nhụy uống nửa bát súp, ăn thêm một chiếc bánh sừng bò. Khi bụng đã no căng, cô mới hài lòng. Cô vốn định sau khi ăn no sẽ suy nghĩ kỹ về tình hình hiện tại, nhưng thực tế là cô ăn no rồi, lại cảm thấy buồn ngủ. Cơ thể này rất mệt mỏi, Thẩm Nhụy liên tưởng đến cảnh trong phim, có lẽ là Rose muốn tự tử nhưng bị Jack kéo lại và sau đó Cale đến và hiểu lầm cậu ta là kẻ xấu. Điều này cũng có nghĩa là còn ít nhất hai ngày nữa tàu mới chìm.

Thẩm Nhụy chăm chú nhìn Cale, hy vọng anh có thể hiểu ý muốn ngủ của mình và chủ động rời đi. Nhưng Cale dường như không để ý đến điều đó, anh chỉ ngồi ở đầu giường, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhụy, hay nói đúng hơn là nhìn chằm chằm vào Rose. Biểu cảm trên khuôn mặt người phụ nữ này đã hoàn toàn thay đổi, trước đây cô thỉnh thoảng cũng tỏ ra mơ hồ như vậy, nhưng chưa bao giờ rõ ràng như hôm nay.

Sự mơ hồ trước đây là vì cô muốn rời khỏi chính mình nhưng không biết đi đâu, còn sự mơ hồ hôm nay dường như là hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Cale nhìn kỹ khuôn mặt Rose, thật sự là một mỹ nhân. Anh đưa tay ra, bất chấp sự cứng đờ của cô, vuốt ve khuôn mặt cô. Nếu không phải vì vẻ ngoài này, làm sao anh có thể để mắt đến cô ngay từ cái nhìn đầu tiên tại câu lạc bộ đua ngựa.

Dù biết rõ đây chỉ là thủ đoạn của phu nhân Bukater, nhưng anh vẫn tiến tới. Rose hoàn toàn khác với mẹ của cô, cô ấy chưa bị vấy bẩn bởi thế tục, đôi mắt cô trong sạch như một hồ nước. Cale lập tức hiểu đây chính là người phụ nữ mà anh muốn cưới. Anh sở hữu vô số tài sản, cả của cha anh tạo ra và những gì chính anh đã gây dựng. Anh còn có xuất thân tốt và dòng máu hoàng tộc, điều này khiến anh không cần phải liên hôn với một cô dâu nhà quyền quý. Anh chỉ cần cưới một người mà anh thích và Rose chính là người phụ nữ như vậy.

Ngay cả sự không nghe lời của cô cũng trở thành một thách thức trong mắt Cale, anh thú vị nghĩ. Một người phụ nữ xinh đẹp, xuất thân tốt nhưng nghèo khó, lại hoàn toàn không thuận theo anh, thật đáng mong đợi biết bao.

Nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, Cale cảm thấy vô cùng thú vị. Họ đã có quan hệ vợ chồng từ lâu, trước đây dù trong lòng cô có ghét bỏ mối quan hệ này đến mấy cũng không đẩy anh ra khi anh âu yếm. Nhưng bây giờ cô lại biểu hiện như một thiếu nữ chưa từng tiếp xúc những điều này. Cale nở một nụ cười, anh thu tay lại, thấy Rose thở phào nhẹ nhõm, anh liền đưa tay tháo cúc áo trên bộ vest của mình.

Thẩm Nhụy trừng mắt nhìn anh, nhưng anh lại càng cười càng đắc ý: "Thân yêu, sao vậy, em không muốn ở bên anh sao?" Thẩm Nhụy suýt chút nữa thì nhảy khỏi giường, cô cắn chặt môi không nói nên lời, phải làm sao đây, Rose đã là vị hôn thê của anh ta rồi, họ đã lăn lộn trên giường từ lâu, trong khi cô sống đến 28 tuổi chưa từng nắm tay một người đàn ông nào.

Cale cởi bỏ bộ vest và vứt sang một bên. Rose quay mặt đi, cô từ từ di chuyển đến bên giường, chuẩn bị nhảy xuống nếu có chuyện gì xảy ra. Cùng lúc đó Ruth đi vào, bà không ngờ Cale vẫn còn ở trong phòng của con gái mình, thấy cảnh tượng này cũng hiểu ra nên bà gật đầu với con gái rồi ra ngoài, ân cần đóng cửa lại.

Cale kéo chăn ra, một tay nắm lấy Rose đang muốn chạy trốn, vỗ về lưng cô: "Nghe lời nào."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play