Lộ Đình Châu đi ngang qua khu vực lấy cơm thì bắt gặp hai người kia đang chụm đầu thì thầm với nhau, lén lút không biết đang bàn bạc chuyện gì.
"Cậu nghĩ uống bao nhiêu ly thì hắn sẽ say?"
"Không chắc nữa, tôi định pha luôn bạch tửu với cocktail!"
"Đúng là Diêm Vương thời nay."
"Tôi sẽ rót cho hắn, còn cậu có uống giỏi không?"
Ninh Lạc chột dạ đảo mắt nhìn quanh.
Phương Lộc Dã: "… Để tôi lo!"
Hai người đang bàn tính khí thế, bỗng nhiên mặt bàn bị ai đó gõ nhẹ.
Giật mình đến mức suýt nữa bắn khỏi ghế.
"Bàn cái gì đấy?" Lộ Đình Châu nheo mắt nhìn, "Rượu chè gì mà rượu chè…"
Lời còn chưa dứt, Ninh Lạc đã nhanh mắt thấy Đường Mộc Bạch đang nhìn về phía này. Giữa mày lộ rõ vẻ hoảng hốt, cậu lập tức kéo tay Lộ Đình Châu, ép anh ngồi xuống, hạ giọng liên tục nhắc nhở:
"Anh, anh, anh, đừng có nói nữa!"
Lộ Đình Châu suýt bị kéo ngã sấp xuống đất, áo khoác trên vai cũng trượt xuống. Anh chống tay lên bàn để đứng vững, lặng lẽ nhìn Ninh Lạc, sau đó bình tĩnh chỉnh lại tay áo của mình.
Ninh Lạc lập tức buông tay, giúp anh đặt lại mâm đồ ăn ngay ngắn, còn vỗ vỗ ghế như lấy lòng, hai tay xoa vào nhau:
"Anh, mau ngồi đi."
Phương Lộc Dã nhìn mà còn thấy ngượng thay.
Lộ Đình Châu ngồi xuống, rút tờ khăn giấy lau sạch nước canh bị tràn ra, giọng đầy bất đắc dĩ:
"Tôi có lý do để nghi ngờ cậu đang trả thù tôi vì chuyện sáng nay đấy."
Ninh Lạc giơ hai tay tỏ vẻ vô tội:
"Không phải cố ý đâu, thật lòng xin lỗi mà."
"Tôi đâu có trách cậu." Lộ Đình Châu bật cười, nói, "Ăn cơm đi."
Sợ anh truy cứu thêm, Ninh Lạc vội gật đầu lia lịa, cúi xuống xúc cháo.
Xúc một lúc mới cảm thấy có gì đó… sai sai.
Xung quanh, mọi người đều đang lặng lẽ nhìn cậu đầy thăm dò.
【Khoan đã, từ từ đã, tình huống gì đây? Tôi vừa cưỡng ép kéo người ta tới ngồi cạnh mình ăn cơm sao?!】
Ninh Lạc chậm rãi hít vào một hơi, cảm thấy cả người như cứng đờ.
【Trời ơi! Người khác nhìn vào rốt cuộc sẽ nghĩ gì?! Tôi sắp khóc rồi! Nước mắt tràn ra biến thành nước tương tưới lên cơm chiên trứng! Hít một hơi vào miệng là ngụy trang thành bánh quy gấu nhỏ! Lăn xuống đất hét lên "Tôi là một soái ca dị ứng cồn!"! Nếu đầu tôi nổ tung, nó sẽ tách ra bốn mảnh như pin biến hình thành một con ong vàng siêu cấp lao đi!】
Lộ Đình Châu vẫn bình thản ăn cơm, gắp một miếng bông cải xanh.
Phương Lộc Dã siết chặt chai Coca trong tay, phát ra tiếng kẹt kẹt nặng nề.
Đũa trong tay Tô Vạn Đồng rơi xuống bàn cạch một tiếng.
Tống Nam ngồi bên cạnh, ánh mắt dần sáng rực.
Hay quá! Ngôn từ này thật thú vị! Cảm xúc thật mạnh mẽ! Văn phong thật xuất sắc!
Hắn nhất định phải ghi nhớ, sau này viết vào sách, để đời thành tuyệt tác thiên cổ!
Phương Lộc Dã buông chai Coca đã bị bóp méo, chậm rãi nói:
"Công ty các cậu có cho nhân viên đi khám bác sĩ tâm lý định kỳ không?"
"Hả?" Ninh Lạc chớp chớp mắt khó hiểu, "Có chứ, mấy ngày trước người đại diện còn đưa tôi đi khám. Tâm lý tôi hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ là hơi dễ lo âu một chút thôi."
Nếu cậu mà gọi là khỏe mạnh, vậy ai mới là bệnh nhân tâm thần thật sự đây?!
Phương Lộc Dã cảm thấy thế giới này quá nhân từ với Ninh Lạc, đến mức không đưa cậu thẳng vào viện tâm thần.
Cậu ghé sát lại, nghiêm túc nói:
"Ninh Lạc, cậu có bao giờ nghĩ rằng… có thể mình đang mắc một chứng bệnh tâm thần ẩn hình không?"
Ninh Lạc: "?"
Phương Lộc Dã khoa tay múa chân mô tả:
"Ví dụ như thỉnh thoảng bỗng nhiên trở nên kích động, cảm xúc bộc phát dữ dội… hoặc là—"
"Cốc cốc."
Lộ Đình Châu gõ nhẹ lên mặt bàn. Thấy Phương Lộc Dã lập tức im bặt quay qua nhìn, anh thản nhiên nói:
"Ăn cơm thì lo ăn cơm, đừng nói linh tinh."
Phương Lộc Dã lập tức giơ tay làm động tác kéo khóa miệng mình lại.
Ninh Lạc nhìn người này, rồi lại nhìn người kia. Vô tình bắt gặp ánh mắt Lộ Đình Châu. Nghĩ đến chuyện tốt mình vừa làm ban nãy, cậu chột dạ lập tức cúi đầu, cắm mặt vào bát cơm.
Đến tối, khi sắp ngủ, Ninh Lạc đột nhiên bật dậy như bị bệnh nặng hành hạ.
Cái gì mà "cố ý trả thù chuyện sáng nay"?!
Đáng giận! Hóa ra lúc leo núi sáng nay, Lộ Đình Châu cố tình chơi xỏ cậu sao?!
Ninh Lạc buồn bực vùi mình vào chăn, kéo kín đến mức chỉ còn lại đôi tai đỏ ửng lộ ra ngoài.
***
Sau khi đoàn phim khai máy, mọi người bắt đầu chụp ảnh tạo hình để chỉnh sửa lại trước khi công bố.
Vì đây là phim chuyển thể từ tiểu thuyết, nên từ trước đã có một lượng fan nguyên tác khá đông. Bên ngoài đang ầm ĩ tranh cãi về việc ai sẽ đảm nhận vai các nhân vật mà họ yêu thích. Giữa lúc hỗn loạn đó, đạo diễn Tôn Học Bân vẫn giữ phong thái ung dung, chậm rãi xuất hiện.
Ninh Lạc nhìn hắn, cảm giác cứ như đang nhìn thấy một con lười giữa thành phố náo nhiệt vậy.
Đến tối, Tôn Học Bân mời cả đoàn đi ăn, xem như một buổi tiệc chào đón đơn giản.
Mắt Ninh Lạc và Phương Lộc Dã sáng rực lên.
Không phải vì được ăn, mà vì bọn họ sắp có cơ hội hóng drama của Đường Mộc Bạch!
Lấy kim chủ làm thế thân? Chuyện này cũng quá kích thích!
Tôn Học Bân hỏi Lộ Đình Châu và Cận Minh có tham gia không.
Lộ Đình Châu từ chối, nói mình còn có việc khác.
Cận Minh cũng vậy, nhưng trước khi rời đi, cậu dặn Đường Mộc Bạch:
"Đừng uống nhiều quá, coi chừng đau dạ dày."
Đường Mộc Bạch mỉm cười, dịu dàng đáp:
"Yên tâm đi, A Minh, tôi sẽ không để cậu lo lắng đâu."
Tô Vạn Đồng nhìn cảnh này mà mặt mày như nuốt phải ruồi bọ.
Tình huống trước đó còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng đến hiện tại thì mắc kẹt giữa chừng, tiến thoái lưỡng nan, chẳng khác nào nghẹn ở cổ họng, sặc đến mức muốn chết.
【 Một màn hoàn mỹ của tình yêu song phương lao tới—cậu thả câu, hắn cắn mồi. Cậu vẽ bánh, hắn vui vẻ ăn. Cậu giả vờ thanh thuần, hắn tình nguyện làm chó ngoan. Cậu nói không yêu, hắn vẫn cố chấp hỏi: "Có phải do tôi chưa làm đủ tốt không?" 】
Tô Vạn Đồng thầm thở dài, tự hỏi tại sao một tổng tài xuất sắc như vậy lại để tình yêu che mờ lý trí. Cô hạ giọng nói với Ninh Lạc:
"Thời buổi này, ai cũng không thể tin tưởng, ai cũng không dựa vào được. Chỉ có thể tự dựa vào chính mình."
Ninh Lạc suy nghĩ một lát, sau đó đáp tỉnh bơ:
"Ý bà là... 'tự ta dựa'?"
"..."
Khi đến nhà hàng, thấy Đường Mộc Bạch định chọn chỗ ngồi, Ninh Lạc lập tức bước nhanh lên, chiếm lấy vị trí bên trái hắn.
Phương Lộc Dã theo sát phía sau, nhanh chóng chiếm luôn bên phải.
Hai người phối hợp nhịp nhàng, tạo thế bao vây hoàn hảo, chặn đường thoát của Đường Mộc Bạch.
Đường Mộc Bạch: "?"
Hắn vừa định lên tiếng thì đã bị Ninh Lạc chộp lấy tay, nắm chặt đầy nhiệt tình:
"Anh à, ngưỡng mộ đã lâu! Vừa nhìn anh, tôi liền có cảm giác thân thiết, giống như gặp lại em trai thứ ba của tôi vậy. Hai người đều có những phẩm chất đáng quý làm người ta cảm động!"
【 Đều là tiểu trà xanh, lêu lêu lêu. 】
Đường Mộc Bạch nheo mắt đầy cảnh giác: "Em trai cậu là ai?"
Ninh Lạc mỉm cười: "Ninh Tịch Bạch."
Tô Vạn Đồng suýt nghẹn, vẻ mặt như vừa nuốt phải con ruồi, ánh mắt đầy khó tin chuyển sang Đường Mộc Bạch:
"…Cậu vậy mà lại là anh trai của hắn?"
Đường Mộc Bạch lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, định rút tay về.
Nhưng Ninh Lạc đã nhanh tay nắm chặt hơn, tiếp tục thao thao bất tuyệt:
"Bởi vậy mới nói, chúng ta đúng là có duyên! Cậu xem này, tên cậu có chữ 'Bạch', tên em trai tôi cũng có chữ 'Bạch'. Trùng hợp biết bao! Hai người các cậu hợp lại chính là 'Tinh Khiết Song Bạch'—giống như đóa sen trắng nở giữa hồ vậy! Chuyện tốt thế này, chẳng phải đáng để cạn một ly sao?"
Tống Nam nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng giật giật:
"Không phải không thích hợp, mà là có vấn đề rất lớn."
Ninh Lạc cầm ly rượu, không cho Đường Mộc Bạch cơ hội từ chối, dứt khoát dúi vào tay hắn.
Đường Mộc Bạch còn chưa kịp phản ứng, rượu đã trôi xuống cổ họng.
"Khoan đã, chờ một chút..."
Hắn vừa mở miệng, còn chưa kịp nói rõ thì đã bị Phương Lộc Dã kéo sang một bên, cả người xoay 180 độ như con quay.
Phương Lộc Dã đặt tay lên vai hắn, giọng điệu nghiêm túc đầy hối lỗi:
"Huynh đệ à, trước đây là tôi sai. Tôi trách oan cậu rồi. Tôi quá nông cạn, quá non nớt, quá thiển cận, lại đi nghĩ rằng cậu chỉ dựa vào kim chủ để thăng tiến. Nhưng sự thật đã chứng minh, hai người là tình yêu đích thực!"
Không để ý đến sắc mặt ngày càng khó coi của Đường Mộc Bạch, Phương Lộc Dã nâng ly rượu lên, cụng mạnh một cái:
"Nào, vì tình yêu chân chính mà cạn ly!"
Chưa kịp hoàn hồn, Đường Mộc Bạch lại bị Ninh Lạc kéo trở lại, tiếp tục rót rượu:
"Bỏ qua ân oán, biến thù thành bạn cũng là chuyện tốt. Hỉ sự lâm môn, chúc phúc nhân đôi. Nào, huynh đệ, tôi mời cậu hai ly!"
Đường Mộc Bạch còn chưa kịp nuốt xuống ngụm rượu, Phương Lộc Dã lại xoay hắn về phía mình, tiếp tục giảng đạo lý nhân sinh:
"Huynh đệ, từ nay cậu chính là người anh em kết bái của tôi! Sau này tôi gặp khó khăn gì cũng tìm cậu nhé!"
Đường Mộc Bạch bị hai người xoay qua xoay lại như con quay, hết cụng ly bên này lại bị kéo đi bên kia, chưa đầy mười phút đã bắt đầu choáng váng, hoàn toàn chìm trong tiếng "huynh đệ" không dứt.
Cuối cùng, hắn chịu hết nổi, giơ tay chặn ly rượu trước mặt, tay kia chống đầu:
"Không được... Tôi uống không nổi nữa..."
Ninh Lạc nhíu mày đầy thông cảm, gật gù:
"Uống nhiều quá đúng là không tốt... Vậy để tôi lấy cho cậu chút gì đó dễ uống hơn."
Tô Vạn Đồng trơ mắt nhìn Ninh Lạc cầm bát, múc một chén lớn bánh trôi rượu nếp, rồi không chút do dự rót thêm rượu trắng vào trong.
Rượu trắng hòa vào rượu nếp, hương nồng bay lên...
Cô chọc chọc Tống Nam, hạ giọng hỏi:
"Anh có thấy hai người này có gì đó không ổn không?"
Tống Nam nhìn trái nhìn phải, hạ giọng thì thầm:
"Tớ lén nghe được, Tiểu Lạc ca tụi nó định chuốc say Đường Mộc Bạch để moi lời thật."
Tô Vạn Đồng lập tức sáng tỏ.
Đù, chuyện hay thế này sao có thể thiếu mình được!
Cô nàng xắn tay áo, lập tức từ fan cuồng hóa thành anti, quyết tâm bóc trần sự thật:
"Tớ cũng tham gia! Phải dùng lôi đình oanh tạc bóng tối, để chân tướng xuyên qua mây đen mà chiếu sáng bộ não của Cận tổng!"
Đường Mộc Bạch dù có ngốc cũng biết hai người này chẳng có ý tốt gì. Bọn họ dụ dỗ kiểu gì cậu cũng không chịu uống, ai ngờ có người từ trên trời giáng xuống, một phát đẩy Ninh Lạc – người duy nhất không đụng đến rượu – sang một bên.
Tô Vạn Đồng vỗ bàn cái rầm:
"Mộc Bạch, tửu lượng không tệ nha! Nào, mình thi tài một phen, cụng ly đấu tửu!"
Tôn Học Bân, nam chính và phó đạo diễn đang ngồi ở bàn khác, nghe bên kia càng lúc càng ồn ào, rốt cuộc cũng không nhịn được mà quay sang xem. Và thế là, trước mắt họ chính là cảnh tượng cả bầy như bách phái vây công Quang Minh Đỉnh, đồng lòng chuốc rượu Đường Mộc Bạch.
“Một con rồng nè, anh em chí cốt nè, ba sao chiếu mệnh nè, bốn mùa phát tài nè!”
"Năm khôi thủ nè, 666 nè, tám con ngựa phi nước đại nè, mười phần may mắn nè!"
Mọi người trợn tròn mắt nhìn Tô Vạn Đồng tay cầm hai chai bia, một chai đổ cho Đường Mộc Bạch, một chai tự mình ngửa cổ tu ừng ực.
Cả đám há hốc mồm.
Tôn Học Bân đờ đẫn quay sang hỏi nam chính:
"Trước cậu từng hợp tác với Tiểu Tô rồi đúng không? Cô ấy uống cỡ nào?"
"Uống gục cả đoàn phim," nam chính trầm giọng, "Tiệc rượu hôm đó, ai cũng nhất trí ghi chú cho cô ấy là 'nữ nhân có thể uống'."
Đường Mộc Bạch thật sự chịu hết nổi, mắt hoa lên thấy ba bốn cái bóng:
"Không! Tôi không uống nữa!"
Ninh Lạc đặt ly xuống, thản nhiên nói:
"Không uống thì thôi, tám chuyện vậy."
Đường Mộc Bạch mơ màng:
"Tám gì?"
Ninh Lạc cười tủm tỉm, nhắm thẳng tim đen mà đâm:
"Thì tám chuyện tình cảm của cậu với em trai tôi chứ gì nữa. Nếu mọi chuyện thuận lợi, chẳng mấy mà tôi thành anh vợ cậu luôn rồi!"
Đường Mộc Bạch sặc một hơi.
Thành anh vợ cái đầu anh!
Ninh Lạc được đà lấn tới:
"Mà này, dạo gần đây cậu có thấy tin Tiểu Bạch với Cận Dung không? Tuy không ngờ hai người đó lại chơi lớn vậy, nhưng dù sao cũng là đôi bên tình nguyện, cũng dễ hiểu thôi."
Cái ly trong tay Đường Mộc Bạch rung lên bần bật, suýt nữa bóp nát luôn.
Bảo sao không thấy! Mỗi lần thấy là cậu lại muốn vác Ninh Tịch Bạch đi băm thành chả!
Loại người như Ninh Tịch Bạch mà cũng dám đụng vào Cận Dung?
Đã vậy còn lén lút qua lại với người khác, chung tay bôi nhọ người mà cậu yêu thương!
Không cần ai ép, Đường Mộc Bạch tự động nốc liền ba ly rượu mạnh, bi thương trào dâng, túm chặt tay Ninh Lạc, ánh mắt đau khổ đến xé lòng:
"Anh nói xem, tôi yêu hắn như vậy, sao hắn vẫn không thèm liếc tôi lấy một lần? Tôi vì tình mà cúi đầu thấp đến mức này vẫn chưa đủ sao?"
Ninh Lạc nghiêm túc gật gù:
"Vậy đừng hỏi tôi, tôi không có thói quen vì tình mà ăn xin đâu. Muốn ăn xin thì ra đầu đường mà xin."
"… Tôi đi tranh WC đây."
Đường Mộc Bạch lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Xả xong, cậu nhìn mình trong gương, nhớ lại cảnh lúc nãy mọi người chén chú chén anh, hết câu này đến câu khác nhắc về Ninh Tịch Bạch và Cận Dung. Một cơn ghen tức và căm hận trào dâng, suýt nữa nhấn chìm cậu.
Rõ ràng người thích Cận Dung trước là cậu! Dựa vào đâu mà Ninh Tịch Bạch lại hớt tay trên?
Rồi còn cả Ninh Lạc nữa! Người ta không cần nam phụ dự bị cũng có thể yêu đương, tại sao cậu lại phải làm kẻ ăn may, nhặt đồ thừa?
Nhà họ Ninh đúng là chẳng có ai tử tế!
Cả Cận Minh nữa! Miệng thì nói thích cậu, vậy mà ngay cả chút tài nguyên tốt cũng không chịu chia, lại còn dâng hết cho cái tên tiện nhân Ninh Tịch Bạch, để hắn ta giẫm lên đầu cậu mà bước lên cao!
Đây mà gọi là yêu sao? Không đáng một xu!
Khuôn mặt xinh đẹp trong gương giờ méo mó vì căm hận.
Phương Lộc Dã đi ngang WC liếc mắt nhìn, thấy tình trạng không chênh lệch lắm, bèn quay lại nói với Ninh Lạc:
"Tên đó say đến mức đi cũng không vững nữa, tôi nghĩ có thể ra tay được rồi. Gọi Cận Minh tới luôn đi."
Ninh Lạc gật đầu cái rụp:
"Được đó, được đó! Nhưng khoan… sao cậu lại có số Cận Minh vậy?"
[Ngàn vạn lần đừng nói với tôi là cậu lấy số từ anh trai cậu nha! Đừng nói với tôi là chính anh cậu cho số luôn nha!]
Phương Lộc Dã thản nhiên đáp:
"À, tôi hỏi anh tôi xin số thôi."
Hai giọng nói một trước một sau vang lên.
Tay Ninh Lạc run run:
"Cậu nói với anh tôi là hai chúng ta định làm chuyện tốt hả?"
"Đúng vậy."
[Thế chẳng phải hình tượng nam sinh thanh thuần vườn trường của tôi trong lòng anh ấy hoàn toàn sụp đổ rồi sao?]
Phương Lộc Dã cạn lời.
Ninh Lạc rốt cuộc tự hiểu lầm bản thân tới mức nào thế?
Còn thanh thuần vườn trường cái gì chứ, giờ mà bảo bay thẳng vào viện tâm thần chắc cũng không lệch là bao!
Hắn bấm gọi điện.
Cận Minh bắt máy rất nhanh:
"Alo?"
"Cận tổng, Đường Mộc Bạch uống say, cứ liên tục gọi tên anh. Hay là anh đến xem thử đi?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng leng keng của chìa khóa:
"Được, tôi đến ngay."
Không lâu sau, Cận Minh có mặt. Nhân viên tạp vụ dìu Đường Mộc Bạch ra ngoài.
"Tiên sinh, Phương tiên sinh dặn rằng, chúng tôi đã gọi người yêu của ngài đến đón rồi ạ."
Bên cạnh khách sạn, giữa mấy gốc cây sồi và tùng xanh, bốn cái đầu lén lút thò ra, ánh mắt sáng rực như tia X-quang quét hết bát quái.
Ninh Lạc vừa nhìn thấy Tô Vạn Đồng và Tống Nam liền giật mình:
"Hai người ở đây làm gì?"
Tô Vạn Đồng giơ tay làm động tác "suỵt":
"Chị đây chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ màn náo nhiệt nào."
Tống Nam gật đầu lia lịa, phấn khích không kém.
Phương Lộc Dã nhắc nhở:
"Đừng tám nữa, người ta sắp bế lên rồi kìa!"
Ninh Lạc lập tức lấy lại tinh thần, hận không thể khua chiêng gõ trống cổ vũ.
[Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi! Sân khấu tam giác tình yêu hoành tráng! Yêu thì bước lên đi!]
[Gió đông đã nổi, trống trận vang rền, Đường Mộc Bạch, cậu còn sợ cái gì nữa?]
Phương Lộc Dã: "……"
Hắn im lặng nhích xa Ninh Lạc thêm một chút.
Đường Mộc Bạch loạng choạng bước đi, ánh mắt mơ màng. Dưới ánh đèn đường, cậu thấy một bóng người đứng cạnh xe, bỗng chốc trong lòng dâng lên một trận hoang mang.
Nhân viên tạp vụ dịu giọng nhắc nhở:
"Tiên sinh, người yêu của ngài đang ở phía trước."
Người… yêu?
Đường Mộc Bạch lảo đảo tiến lên, nhào vào ôm chặt eo Cận Minh.
Cận Minh vừa dừng xe, còn đang định gọi Phương Lộc Dã hỏi vị trí cụ thể thì eo đã bị ôm ghì. Hương rượu nhàn nhạt quen thuộc, hắn lập tức nhận ra là ai. Gương mặt lạnh nhạt thoáng dịu xuống, khóe môi lộ ra nụ cười nhẹ:
"Mộc Bạch, sao lại uống nhiều thế này…"
Đường Mộc Bạch dụi mặt vào lưng hắn, giọng nói mang theo chút nũng nịu:
"Cận Dung, anh tới đón em sao?"
Chưa đủ thỏa mãn, cậu còn tham lam cọ cọ vào lưng hắn, miệng lẩm bẩm:
"… Yêu anh quá."
Nụ cười trên mặt Cận Minh cứng đờ.