Ninh Lạc đẩy cửa phòng ra bị không khí trong phòng huân đến sặc, ho khan liên tục.
Mọi người trong phòng bao đều nhìn qua.
Đạo diễn Vương Lâm đầu tiên phản ứng: “Tới? Vào đi.”
Nhưng thái độ không mấy thân thiện.
Đây là người đi cửa sau bị nhét vào đoàn phim, nên Vương Lâm phi thường phiền chán Ninh Lạc, còn liên quan đến Ninh Tịch Bạch thì phê bình kín đáo.
Lần này không phải Lý tổng quyết tâm muốn cậu, Vương Lâm căn bản là không nghĩ làm cậu tới đây.
Lý Chí Cương khi nhìn đến Ninh Lạc hai mắt dều sáng ngời.
Quả nhiên rất giống nhau, hơn nữa nhìn qua so với Ninh Tịch Bạch diện mạo càng tinh xảo hơn.
Ninh Tịch Bạch là người Ninh gia nên chơi không nổi, tìm người thế thân chơi chơi vẫn là có thể, tốt nhất là loại tiểu minh tinh không có danh tiếng.
Lý Chí Cương nghĩ vậy, liền vẫy tay với Ninh Lạc, tươi cười hòa ái: “Tiểu Lạc như thế nào đi lâu như vậy? Tới, ngồi bên này.”
Radar của Ninh Lạc vang lên, cái ánh mắt đánh giá mịt mờ này cậu đã thấy nhiều lần rồi, đều là mấy tên đầu óc nghĩ bằng thân dưới. Đầu óc cậu xoay chuyển làm sao để cự tuyệt một cách tốt nhất thì đã bị Tôn Thiệu Nghi xách ngồi vào bên kia.
Tôn Thiệu Nghi lạnh mặt giáo huấn: “Bên cạnh Lý tổng mà cậu cũng có thể ngồi?”
Lý Chí Cương bất mãn: “Thiệu Nghi, đây là có ý gì?”
Tôn Thiệu Nghi ngữ khí có chút dịu dàng: “Lý tổng chê cười, cậu ta tính tình không tốt, nói chuyện không có đầu óc, sợ đắc tội Lý tổng.”
Lý Chí Cương tự nhiên bị vả vào mặt mũi, hừ một tiếng.
Vương Lâm thấy không khí không đúng, vội vàng hóa giải, mấy lượt kính rượu qua lại thì sắc mặt Lý Chí Cương đã khá hơn: “Vương đạo diễn này, tôi biết đoàn phim các người đang có nhu cầu cấp bách về tài chính, nếu là người khác thì tôi chắc chắn không có khả năng đầu tư, nhưng ông lại là lão Trương tiến cử, hạng mục này tôi cũng xem qua, không tồi.”
Vương Lâm đi theo cười: “Đều được Lý tổng cùng Trương tổng coi trọng, là vinh hạnh của tôi.”
Lý Chí Cương: “Vốn dĩ cùng ông ngày mai ký hợp đồng, nhưng ngày mai tôi có việc phải bay trở về công ty, không bằng ở chỗ này lấy hợp đồng ký luôn đi, đỡ phải phiền toái.”
Cũng quá đột ngột rồi. Vương Lâm chần chờ: “Này...... Lý tổng, cứ như vậy mà ký sao?”
“Tôi là người sảng khoái, không làm việc lòng vòng,” Lý Chí Cương lên tiếng bảo thư kí đem hợp đồng đưa cho Vương Lâm, “Hợp đồng chúng ta lần trước lúc gặp mặt bàn bạc đã được soạn ra, Vương đạo diễn nhìn xem.”
Vương Lâm tiếp nhận hợp đồng.
Hợp đồng xác thật các thông tin hai bên thảo luận lần trước đã được soạn ra đầy đủ, đều đã được luật sư xem qua, điều khoản đều rất rõ ràng, không thành vấn đề.
Chỉ là vốn dĩ ngày mai mới chính thức tổ chức nghi thức ký hợp đồng, hiện tại cũng quá qua loa, Lý Chí Cương cũng không nói trước với ông một lời nào.
“Vương đạo diễn không nghĩ hiện tại rất tốt sao? Việc này là tôi không đúng, nhưng xác thật là phiền toái nhỏ nếu xử lý vào ngày mai, nếu ông chưa cần thiết thì chờ tôi xử lý xong việc của mình thì chúng ta lại bàn tiếp.” Lý Chí Cương vừa đưa rượu lên vừa đưa ánh mắt dừng lại ở trên người của Ninh Lạc, trong lòng bàn tính gảy tính kế.
Vương Lâm vừa nghe lời này thì nóng nảy.
Lý Chí Cương chờ nổi, nhưng ông chờ không nổi.
Xử lý xong việc? Kia đến chờ tới lúc nào?
Nghĩ đến đoàn phim tài chính bị thiếu hụt, Vương Lâm dao động, tay sờ đến bút định ký tên.
Người đưa tiền không do dự, thì chính mình nhận tiền do dự làm cái gì.
Ông cúi đầu, tự nhiên bỏ qua ánh mắt âm mưu của Lý Chí Cương.
Ninh Lạc ngồi xuống bên cạnh liền trở thành trong suốt chỉ biết ăn ăn uống uống, thấy hai người bọn họ lâm vào cục diện bế tắc, liếc mắt Vương Lâm một cái.
Với thị lực 10/10 thì cậu thấy rõ nội dụng trên hợp đồng và chữ ký ở dưới.
Lý Chí Cương.
Cái tên quen thuộc thật là đáng chết.
Vừa mới tiếp thu nội dung quyển truyện, lập tức trong đầu cậu hiện ra phân cảnh này.
Vương Lâm vừa muốn ký tên xuống để đạt thành hợp tác, đột nhiên nghe được tiếng nói bén nhọn nổ liên tục của Ninh Lạc.
【 A a a a a vì cái gì không đọc liền ký hợp đồng! Tinh thần của Vương đạo diễn có vẻ không tốt chứ nhà đầu tư này chính là kẻ rửa tiền! 】
Vương Lâm động tác dừng lại: “...... Ninh Lạc, cậu vừa nói bừa cái gì vậy?”
Thanh âm quả thực giống như muốn nổ tung ở bên tai của ông, như có một cơn lốc quát thẳng vào đầu ông.
Còn câu kia, cậu nói là có ý gì chứ?
Liên quan gì đến rửa tiền?
Ninh Lạc: “A? Tôi đâu có nói chuyện đâu, Vương đạo diễn.”
Vương Lâm nhìn bốn phía xung quanh, mọi người đều không rõ nguyên do nhìn ông, chỉ có Tôn Thiệu Nghi là khuôn mặt quái dị.
Nghe lầm?
Sao có thể?
Ông lại cầm lấy bút, chỉ là ánh mắt còn dừng trên mặt của Ninh Lạc.
Ninh Lạc không nhìn ông, chỉ xem cây bút đang ký tên.
【 Này đoàn phim cũng xong rồi, tôi cũng không sống nổi hừ hừ ha ha, muốn kéo tôi làm đệm lưng à, tôi sẽ đi tìm đoàn khác! 】
“Ninh Lạc!” Vương Lâm theo chủ nghĩa duy vật trong nháy mắt sụp đổ, rống lên đánh gãy lời nói của Ninh Lạc, “Cậu định làm gì với tôi!”
Ninh Lạc há mồm!
Ông hình như là nghe được tiếng lòng của Ninh Lạc!
Trên đời này sao lại có việc hoang đường như vậy?!
“...... A?” Ninh Lạc thong thả chớp chớp mắt.
lời này nói đến giống như ta cùng ngươi lên giường đánh một pháo dường như, đại thúc ngươi không ở ta săn diễm danh sách a như thế nào đi lên liền như vậy kích thích? ( cởi quần ) ( hướng bất động ) ( điểm yên )
【Ông nói lời này giống như ông cùng tôi vừa lên giường làm một trận với nhau vậy, đại thúc à, ông đâu có nằm trong bảng nhan sắc của tôi đâu, nhưng như vậy cũng kích thích lắm à nha ( cởi quần ) (bất động ) 】
Tôn Thiệu Nghi: “!!!”
Vương Lâm: “......?”
Ông gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của Ninh Lạc.
Đối phương không rõ nguyên do vì sao hai người nhìn mình, thử thăm dò đối với ông cười một cái, e lệ, khuôn miệng hồng nhuận du đãng, bên má còn có má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Thao! Gặp quỷ rồi!