“Linh linh linh linh......”
Tiếng chuông di động không ngừng làm phiền từ trong túi truyền đến, bị một bàn tay với tới, không cẩn thận ấn nút nghe trên màn hình.
Từ đầu bên kia âm thanh quan tâm truyền tới: “Anh hai, ba mẹ cùng anh cả đều đang đợi anh về nhà ăn cơm, anh sao còn chưa trở về?”
Ninh Lạc vẻ mặt muốn hỏng mất.
Anh hai của hắn ta đã chết rồi.
Có thể hóa vàng mã. Làm chiều hồn và chuẩn bị đại sự đem chôn luôn ấy chứ.
Cậu nhìn chằm chằm ba chữ trên màn hình di động” Ninh Tịch Bạch “, cũng không thể tiếp thu sự thật chính mình đã xuyên thư.
Cậu thật vất vả mới giành được giải thưởng nam chính xuất sắc, còn chưa cầm nóng hổi trong tay, thậm chí lời chuẩn bị cho buổi trao giảng chưa nói ra thì đèn chùm treo phía trên đã rơi xuống đầu.
Một lần nữa mở mắt là ở nhà vệ sinh trong một khách sạn xa lạ.
Này còn chưa xong, càng xui xẻo hơn chính là cậu tự nhiên lại xuyên vào một quyển tiểu thuyết vạn nhân mê.
Hồi ức về cuốn tiểu thuyết mà hai phần ba độ dài là viết về vai chính chinh phục giới giải trí không ngừng tìm tòi nghiên cứu các dạng vai khác nhau đạt đến giới hạn của bản thân theo tình tiết mosaic, Ninh Lạc lâm vào trầm mặc giống như đã chết.
Loại văn học Hải Đường này với cậu mà nói, vẫn vượt quá mức quy định.
Mà chủ nhân thân thể hiện tại của cậu là tên pháo hôi trong tiểu thuyết, một tiểu minh tinh bị hắc hồng.
Đồng thời cũng là thiếu gia Ninh gia bị vứt bỏ bên ngoài, bị ôm nhầm và được tìm về trở thành Ninh gia nhị thiếu gia, trong lòng rất ghen ghét tam thiếu gia giả Ninh Tịch Bạch, khắp nơi tìm phiền toái.
Nguyên thân cùng Ninh Tịch Bạch đều có địa vị khác nhau một trời một vực ở giới giải trí , Ninh Tịch Bạch dựa vào hào quang vạn nhân mê của chính mình mà quét ngang toàn bộ giới giải trí, cuối cùng dưới sự trợ giúp của nhóm các anh công bắt lấy ảnh đế, kế thừa Ninh gia, thu hoạch cả tình yêu và sự nghiệp.
Mà nguyên thân lại bị hủy hoại thanh danh, lui khỏi giới giải trí đi xuất ngoại, còn lâu lâu bị xách ra dẫm một chân, để thể hiện vai chính tốt đẹp như thế nào. Cuối cùng ngoài ý muốn cuốn vào một cuộc chiến thương nghiệp mà chết.
Ninh Lạc nắm chặt quyền, âm u như loài bò sát.
Điên cuồng! Hoàn toàn điên cuồng!
Ninh Tịch Bạch thấy cậu không nói chuyện, tiếp tục nói: “Anh hai, anh sẽ không tức giận vì bị đạo diễn hiểu lầm chuyện của anh chứ? Chuyện này em thật sự không nghĩ tới, chỉ là cảm thấy chính mình diễn không được thì không bằng cho anh, không phải cố ý, anh hai đừng để trong lòng.”
Lời này nói, sao giống ngữ khí của trà xanh vậy?!
Ninh Lạc lục lại ký ức, phát hiện vai chính có hình tượng tiểu bạch quang ngây thơ nhưng hình như cũng không giống ngây thơ lắm.
Ninh Tịch Bạch cùng nguyên thân có diện mạo có phần tương tự nhau, ở trong vòng giải trí thường xuyên bị lấy ra so sánh với nhau, fan hai nhà tự nhiên là đối địch nhau, không có việc gì còn trào phúng nhau một phen, mấy ngày hôm trước như chọc vào tổ ong vò vẽ, bởi vì trên mạng có thông tin một bộ phim đã định trước là Ninh Tịch Bạch diễn lại lâm thời thay đổi người, mà đối tượng diễn nam hai bị đổi là Ninh Lạc.
Nghe nói việc là về Ninh Tịch Bạch. Các fan hận không thể trên mạng bò ra, đi xé nát Ninh Lạc, mắng cậu đoạt tài nguyên, đi cửa sau, bán mình để leo lên mà không biết xấu hổ. Xét thấy Ninh Lạc bị bôi bẩn nhiều đếm không xuể, những người trên mạng cũng đều đau lòng Ninh Tịch Bạch, đi ngang qua đều sẽ dẫm Ninh Lạc một chân.
Trời!!! Đâu biết cái tài nguyên diễn nam hai này là Ninh Tịch Bạch chủ động đưa ra với lý do là: “Tôi gần đây lịch trình để sắp xếp kín, bộ phim này không thể diễn được, mà cho người khác không bằng cho anh hai mình, đều là người một nhà mà, phải giúp đỡ lẫn nhau”
Mẹ nó chứ người một nhà.
Phiên dịch một chút chính là: Tôi dư lại không cần, đưa anh.
Cố tình nguyên thân lại tin, cho rằng hắn chịu thua, muốn lấy lòng thiếu gia thật chính là mình, ngây ngốc tiếp nhận cái tài nguyên này.
Lần này là Ninh Tịch Bạch cố ý nhắc tới việc này.
Hắn ta đặt ngón tay bấm vào phím loa ngoài, liền chờ Ninh Lạc mở miệng chửi rủa là sẽ “Không cẩn thận” để Ninh phụ, Ninh mẫu cùng anh cả nghe được.
Lý do là vì Ninh Lạc đã đột nhiên xuất hiện, đè ép hắn từ Ninh gia tiểu nhi tử biến thành một “Tam thiếu gia” hữu danh vô thực, cũng thành đề tài nói chuyện của các bằng hữu của hắn, cướp đi hết vinh quang của hắn.
Ninh Tịch Bạch sao có thể cam tâm.
Ninh Lạc há mồm: “Tôi không sinh khí.”
Ninh Tịch Bạch: “Anh hai, anh đừng...... Ân?”
Này như thế nào không giống trong tưởng tượng vậy?
Tình hình thay đổi ngoài dự đoán, nhưng hắn ngón tay đã nhanh chóng một bước ấn xuống bật nút loa.
Vì thế trên bàn cơm, Ninh phụ Ninh mẫu cùng anh cả Ninh gia Ninh Dương nghe được Ninh Lạc lên tiếng một cách chấn động.
“Tôi biết cậu cho rằng muốn cho tôi tài nguyên càng tốt, tôi minh bạch tâm ý của cậu, cũng minh bạch cậu dùng thủ đoạn này làm tôi hiểu làm, xét cho cùng vẫn là chúng ta đã trở thành anh em, làm cậu không thể giống như trước kia biểu lộ cảm tình đối với tôi, nên lựa chọn yên lặng mà bảo hộ tôi”
“Tôi biết cậu hiện tại rất thống khổ, cậu lúc đó vì muốn đến với tôi thậm chí dụ dỗ bò lên giường của tôi, nói là bị đùa giỡn cũng không sao cả. Nhưng tôi cũng đã sớm nói qua chúng ta không thể nào đâu.”
“Tiểu Bạch,” Ninh Lạc nói đến chân tình, tình cảm dạt dào, thanh âm đau lòng kịch liệt, mang theo ba phần bi thương năm phần khổ sở cùng với hai phần mất mát, “Quên tôi đi, đừng quá yêu mù quáng nữa.”
Người Ninh gia:???
Ninh Tịch Bạch:???
Anh ta ở nói hươu nói vượn cái gì vậy?!
Ninh Tịch Bạch nhanh chóng nói lại: “Anh hai, có phải anh đã uống nhiều—— ây? Ây ây?!”
Đầu bên kia lưu loát dứt khoát cắt đứt điện thoại
Lúc này chỉ còn dư lại Ninh Tịch Bạch đối mặt với ba cặp mắt khiếp sợ cùng không dám tin tưởng trên bàn cơm.
Ninh phụ bị dọa rớt chiếc đũa trên tay: “Sao lại thế này? Lão tam con giải thích rõ ràng cho cha!”
Đám người hầu sôi nổi dựng lỗ tai lên nghe.
Đứa con nuôi bị ôm nhầm lại đối với anh trai trên danh nghĩa của mình có cái loại tình cảm không nên có đó?
Anh em loạn luân? Đây là điều cấm kỵ? Quá hoang đường!
Ninh Tịch Bạch đối với Ninh phụ đang đen mặt hết đường chối cãi, trong lòng hận chết Ninh Lạc đột nhiên tại sao lại nổi điên như vậy.
Ai mẹ nó thích cậu ta chứ!!!
Đúng là cái đồ cuồng tự luyến!
-
Tinh thần Ninh Lạc lại sảng khoái sau khi nghe điện thoại.
Cũng tại Ninh Tịch Bạch xui xẻo, đụng trúng vào lúc tâm tình cậu không thoải mái.
Ninh Tịch Bạch cũng đã đá cốt truyện qua cho cậu thì sao không cho phép cậu đá nguyên văn lại để cho vai chính chịu sao?
Đều đã ở đây rồi, thân phận cũng đã cấp cho mình thì sao hôm nay lại không sắm vai đại mỹ nhân bị vai chính điên cuồng bày tỏ tình yêu.
“Ai, căn bản không có người hiểu tôi, mọi người đều chỉ yêu ngoại hình xinh đẹp của tôi.” Ninh Lạc diễn đến nghiện rồi, bóp cổ tay thở dài, thưởng thức khuôn mặt trong gương của mình một lát.
Khuôn mặt của nguyên thân giống y của cậu ở kiếp trước. Ninh Lạc có khuôn mặt tinh xảo, hình dáng mềm mại phù hợp với tiêu chuẩn của một mối tình đầu. Ở cuối đuôi mắt bên phải có một nốt ruồi đầy quyến rũ, yêu mỵ.
Ninh Lạc đối với gương cười một cái, bên má lộ ra cái lúm đồng tiền, ngọt ngào, trong ánh mắt mang theo ngây ngô mềm mại.
Thay đổi biểu cảm một chút, không phải cậu lại biến thành người bình thường sao?
Nhìn ghi chú trên di động hiện ba chữ “ Ninh Tịch Bạch”, Ninh Lạc suy nghĩ một chút, thay đổi ghi chú.
【 Nam Bồ Tát 】
Lúc này mới hợp ý cậu nè.
Phi thường phù hợp với ý nghĩa chính của cuốn sách văn học Hải Đường này.
“Thật nhìn không ra nha, không ngờ cậu cũng có không ít nợ tình, Tiểu Bạch lại là vị nào?”
Đột nhiên xuất hiện âm thanh dọa cậu giật mình, theo tiếng nhìn lại, là cô gái cột tóc đuôi ngựa cao, ôm hai tay đứng ngoài cửa.
Là nữ diễn viên chính của đoàn phim, Tôn Thiệu Nghi.
Thấy cậu nhìn về phía mình, thì cô liếc mắt trên dưới quét Ninh Lạc một cái, mở miệng trào phúng: “Còn tưởng rằng cậu rớt vào bên trong bồn cầu không lên được chứ, đi WC kiểu gì nửa ngày không trở về.”
Ninh Lạc hít một hơi, hoàn toàn xem nhẹ nửa câu sau của cô, chỉ nghe được tiếng gọi “Tiểu Bạch”.
Cô ấy đến đây từ lúc nào? Đã nghe được toàn bộ sao?
Nhớ lại chuyện mình vừa nói hươu nói vượn, Ninh Lạc xoay chân trên mặt đất.
Đủ rồi, tinh thần cậu hiện tại không thoải mái.
Cậu nổi điên là nhằm vào tiểu trà xanh, nhưng cũng không muốn cho người quen biết, đặc biệt là người ở đoàn phim sẽ ở chung hai ba tháng trong tương lai!
【 A a a a a cái này cùng trước mặt mọi người ị phân có cái gì khác nhau! Hình tượng của tôi a! 】
Tôn Thiệu Nghi đột nhiên bị tiếng thét cao chói tai đâm vào đầu làm đau, nói chuyện câm à, đột nhiên ý thức được cái gì, chậm rãi trợn to mắt.
Đợi đã, Ninh Lạc vừa rồi không mở miệng đúng không?
Ninh Lạc đối diện với sắc mặt cau mày khó có thể miêu tả của cô, lông mi run rẩy, đầu ngón tay túm chặt cổ tay áo, ý đồ nói sang chuyện khác: “Cái kia...... Thiệu Nghi tỷ, chị như thế nào lại ở đây?”
【 Vì sao lại dùng kiểu ánh mắt này nhìn tôi vậy? Vì cái gì còn đang nhìn? Không cần nhìn! Tôi duy trì không nổi nụ cười nữa rồi! Tôi bên Gucci bên xào chuối ăn, bên xào chuối bên Gucci, bởi vì vỏ chuối là tình yêu kết tinh của Tôn Ngộ Không cùng Đường Tăng, là ngạo kiều với niên hạ lạnh lùng, nhưng là hải âu không thể đứng ở trên bàn tay, tôi biết rằng chuột túi sẽ xâm lấn tới đảo Bali làm mục tiêu lớn của tôi là biến thành thành phố Gotham! 】
Một làn đạn không rõ nội dung tràn trong nội tâm của Ninh Lạc, biểu tình của Tôn Thiệu Nghi cũng theo đó mà mãnh liệt mênh mông.
Cô thấy rõ, Ninh Lạc đâu có mở miệng!
“Ninh Lạc, cậu vừa mới...... Nói chuyện sao?”
“Tôi nói sao,” Ninh Lạc cảm thấy phản ứng của cô hơi quái quái, chớp chớp mắt, “Tôi nói chị sao lại ở đây?”
Nơi này là cửa WC nam đúng không? Tại sao cô lại ở đây, ở sau có mấy nam sinh bị nghẹn tiểu sắp ra quần mà cũng không dám tiến vào.
“Không phải câu này......mà.”
Tôn Thiệu Nghi cảm thấy việc này quá quỷ dị, có thể là mình gần đây quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác.
Ninh Lạc có mở miệng nói chuyện cũng không có khả năng nói ra lời nói bậy nói bạ như thế, cậu nhất định phải cải trang, đặc biệt là đối với fans, thể hiện ra một hình tượng thanh thuần ngượng ngùng.
Nhất định là ảo giác.
Trở về nhất định phải đi khám bác sĩ.
Cô trả lời Ninh Lạc: “Đương nhiên là tới tìm cậu. Đừng quên chúng ta phải ra bồi nhà đầu tư ăn cơm, không phải cậu ở WC bị táo bón, thì nên chạy nhanh trở về.”
Nàng một chút đều cũng không thích tên diễn viên không có thực lực và tính tình còn kém cỏi như vậy, nhưng có chán ghét nhưng phòng ngừa chướng khí mù mịt bên nhà đầu tư thì vẫn nên tới gọi cậu một tiếng.
Ninh Lạc nhìn thấy cô quét mắt về phía mấy nam sinh một cái, dẫm lên giày cao gót lộc cộc đi xa dần, cậu vội vàng đuổi theo.
【 tố chất tâm lý cường đại nha, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng không phải cô đăng đứng trước cửa nhà WC nam luôn đó】
【 tỷ tỷ lãnh khốc, âm tám độ C; tỷ tỷ tự tin, quang mang vạn trượng! 】
Ninh Lạc vừa nhấc đầu liền thấy bóng dáng của Tôn Thiệu Nghi lảo đảo.
【 Tỷ tỷ như thế nào mà đi giày cao gót khó khăn vậy? 】
Âm thanh giày cao gót dẫm mặt đất càng vang to lên, như hận không thể lấy gót giày chọc ra cái lỗ.
Trở về nhất định phải đi khám bác sĩ.
-