Giang Phong hạ tấm biển treo xuống, đóng cửa sổ xe ăn lại.

Gian hàng đã đóng cửa.

Lúc này, lưu lượng hành khách mới giảm đi một ít.

Người bán hàng rong bên cạnh - Lý Trạch nhìn thấy cảnh tượng này liền đi tới trò chuyện với Giang Phong.

“Bây giờ đã đóng cửa rồi sao?”

"Phí gian hàng là hai trăm một ngày phải không? Sao cậu không bán một lát?"

Nghe Lý Trạch nói xong, Giang Phong đáp: "Tôi cứ bán hết đồ là chuẩn bị đi về thôi. Thịt kho cũng không mang theo nhiều."

Lý Trạch nói thêm: "Quán của cậu buôn bán tốt quá, từ khi tới đây đến nay vẫn không ngừng có khách."

"Công thức thịt kho này được truyền lại từ gia đình à? Hay là nhượng quyền thương mại?"

"Tôi cũng muốn thử, cậu thấy có được không?"

Những người bán hàng rong là như vậy, họ luôn để ý mấy quầy hàng bên cạnh, ghen tị khi người khác kinh doanh tốt cũng có một miếng bánh.

“Tôi tự làm, không có công thức.”

"Bây giờ tôi đi nông trường, anh lo làm việc của anh đi."

Giang Phong không có ý định nói chuyện với Lý Trạch.

Anh cởi đồ làm bếp ra, cởi chiếc mặt nạ trong suốt, đóng cửa xe ăn lại rồi vui vẻ dẫn Tiểu Hắc đi dạo.

Dù anh đến khu du lịch dựng quầy hàng nhưng chưa đi chơi ở đây bao giờ.

Hôm nay anh đóng cửa sớm, có nhiều thời gian nên anh sẽ đi mua sắm.

Nơi này là một khu vực thân thiện với vật nuôi, có thể dắt chó đi dạo miễn là chúng có dây xích.

Thấy Giang Phong từ chối nhanh gọn như vậy, Lý Trạch cũng không nói nhiều.

Nhìn Giang Phong trẻ tuổi như vậy, hắn còn cho rằng anh là người dễ nói chuyện.

Mấy kiểu người này khi được nhờ vả gì, họ thường ngại từ chối và sẽ thường có thêm chút lấy lòng.

Ai có thể ngờ rằng Giang Phong căn bản không để ý tới hắn, quả quyết từ chối không chút để ý.

Lý Trạch cũng không còn ý định ăn chia nữa.

Tiểu Hắc rất ngoan ngoãn, nó được dắt đi dạo, đi được mấy bước lại quay đầu nhìn Giang Phong.

Giang Phong tìm bác sĩ thú y đến đặc biệt kiểm tra cho Tiểu Hắc.

Bác sĩ thú y khen ngợi cơ thể của Tiểu Hắc rất tốt.

Bác sĩ thú y nói với Giang Phong: "Số lượng chó tôi từng thấy khoảng tám trăm đến một ngàn con, chỉ cần sờ vào xương, nhìn qua một cái là có thể biết được giống chó đó."

“Tiểu Hắc nhà cậu chắc chắn là một con chó tốt hiếm có, thể chất rất tốt và cũng rất thông minh.”

"Chó cỏ có phân cấp rất rõ, cao nhất là con đầu đàn, ở đâu cũng sẽ có một đám chó khác quay quanh nó. Thấp nhất là những con yếu đuối và bệnh tật, sẽ không tồn tại quá ba tháng."

"Nếu như cậu chăm sóc tốt con chó này, nó thật sự có thể đạt tới mức đầu đàn."

Nghe được bác sĩ thú y nói xong, Giang Phong mỉm cười đáp: “Có phải là đầu đàn hay không không quan trọng, miễn nó khỏe mạnh là được.”

“Dù sao cũng phải nuôi mà.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Bác sĩ thú y trả lời: "Phải khác chứ, chó tốt thì ít lo hơn mà."

"Sẽ rất phiền phức nếu gặp phải mấy con chó hay phá nhà hoặc ốm yếu." Giang Phong không nói gì.

Anh chỉ cảm thấy mình và Tiểu Hắc có duyên với nhau thôi.

Cứ tưởng đó là một con chó hoang không nhà, nhưng khi kiểm tra thì mới thấy nó là bảo bối!

Chẳng trách đội quản lý đô thị đến bắt chó hoang, con chó này lại trốn thoát được khỏi đội quản lý đô thị.

Nếu nhìn theo cách này thì nó thực sự rất thông minh.

Giang Phong đi ra phố buôn bán, bên ngoài là công viên, có sân chơi trẻ em và một số nhà hàng lớn được trang trí đẹp mắt.

Xa hơn nữa là đồng cỏ.

Giang Phong mua vé đi vào nông trường.

Môi trường bên trong rất tốt. Ngay khi bước vào liền có thể nhìn thấy vài con cừu non trong chuồng.

Lúc này, hai con chó Collie đứng trong nông trường chú ý đến Tiểu Hắc, lập tức tò mò nhìn sang.

Tiểu Hắc cũng vẫy đuôi chào chúng nó.

Nó rất dũng cảm, cũng không sợ bất cứ điều gì.

Mấy con chó Collie không có gì giữ lại nên chạy thẳng qua.

Trong tình huống này, người khác không ai có thể nói gì, dù sao nông trường cũng là nhà của chúng nó, ở nhà không có dây xích là chuyện bình thường.

Nhưng những con chó khác là người ngoài, người ngoài cần phải được xích.

Hai con chó Collie đến gần Tiểu Hắc, lập tức cúi đầu ngửi mùi của Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc ngẩng đầu, vẫy đuôi, không hề sợ hãi và chào đón hai chú chó Collie.

Giang Phong có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy một màn này, anh cũng vui mừng.

"Ghê quá nhờ, chó lớn vậy cũng không sợ." Giang Phong cười nói.

Một số khách du lịch gần đó nhìn thấy cảnh này, cảm thấy mấy chú chó này thật dễ thương nên đều dừng lại xem một lúc.

Sau đó, Giang Phong dẫn Tiểu Hắc tiếp tục đi sâu vào trong đồng cỏ, đến khu vực thảo nguyên, nơi này có một ít cây cối và mấy con hươu sao đang tìm kiếm thức ăn.

Hươu sao là do nông trường nuôi, hiện nay có rất nhiều chuồng nuôi hươu nên việc nuôi hươu sao không phải là chuyện hiếm.

Giang Phong mua một túi lõi ngô, hai con hươu sao nhìn thấy thức ăn trong tay anh lập tức chạy tới xin ăn.

Giang Phong thực sự rất thích những con vật dễ thương này. Nếu điều kiện cho phép, anh cũng muốn nuôi một ít.

Giang Phong sờ đầu hươu sao, trong lòng cảm thấy thoải mái và rất vui vẻ.

Sau một ngày bày biện quầy hàng, đi loanh quanh một lúc, Giang Phong ôm Tiểu Hắc trở lại xe ăn, sau đó lên xe đi chuẩn bị món thịt kho cho ngày mai.

Khi Giang Phong đang lái xe ăn, tình cờ gặp được người phụ trách khu du lịch Lưu Võ.

Lưu Võ đến đây để kiểm tra xem người bán hàng có tuân thủ quy định hay không.

"Giang Phong? Sao vậy? Hiện tại anh phải đi sao?"

Nhìn thấy Giang Phong lái xe ăn đi, Lưu Võ lập tức tiến lên hỏi.

“Đúng vậy, thịt kho đã bán hết rồi nên chuẩn bị về.” Giang Phong đáp lại.

Hôm nay có mấy nhóm người tới hỏi quán thịt kho ở đâu, cho nên Lưu Võ vô cùng ấn tượng đối với Giang Phong.

Suy cho cùng, đồ ăn ngon cũng là một phương tiện để thu hút khách hàng.

“Mới có ba giờ mà đã bán hết rồi à?”

"Ngày mai lại chuẩn bị nhiều một chút, vừa có người hỏi chuyện bán thịt kho rồi đấy." Lưu Võ lập tức nói.

"Được." Giang Phong thản nhiên đáp lại, sau đó lái xe di động đi.

Anh cũng không định chuẩn bị quá nhiều, vẫn cứ 340 cân mà tính thôi.

Anh cũng chỉ có thể xử lý bấy nhiêu đấy thôi.

Lưu Võ nhìn Giang Phong rời đi, trong lòng kinh ngạc.

"Việc kinh doanh tốt thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người tan làm sớm như vậy."

Ngay sau đó, anh ta tiếp tục bận rộn kiểm tra các chỗ bán hàng rong khác.

Giang Phong lái xe trở lại quán nhỏ, trước tiên xử lý nước cốt.

Loại bỏ cặn thịt, thêm nguyên liệu mới và hầm lại.

Nồi nước dùng này được gọi là tam thang, có hương vị đậm đà hơn.

Anh phải xử lý tận ba nồi nước cốt, một nồi chuyên dùng để hầm thịt heo, một nồi chuyên dùng để hầm gà, một nồi chuyên dùng để hầm vịt.

Không thể trộn chúng lại, nếu không hương vị sẽ bị mất.

“Hôm nay sẽ mua thêm móng heo, mấy ngày nay móng heo là món bán chạy nhất.”

“Món được mọi người yêu thích nhất là móng heo.” Giang Phong tính toán.

Móng heo anh làm rất ngon, có thể gọi là món ăn đặc trưng của quán.

Cái móng có màu đỏ, ngon mềm, có vị rất đặc biệt.

Tiếc là móng heo có giá cao, nếu không lại mua thêm mấy cái móng về gặm, thế thì quá tuyệt!

"Ngày mai có thể làm thêm chút lạp xưởng, lạp xưởng cũng rất ngon."

"Chân gà bớt đi một ít." Giang Phong tính toán lượng thịt cần mua.

Mặc dù là một người thích nhàn hạ nhưng anh không bao giờ lộn xộn khi làm việc, lúc cần vẫn phải nghiêm túc nhất có thể.

Lập kế hoạch xong, Giang Phong đi tới cửa hàng thịt để mua thịt.

Cùng lúc đó, Cục Quản lý đô thị.

Hai ngày qua, các cán bộ quản lý đô thị đang trực ban có nhiệm vụ mới:

Đó chính là tìm kiếm cái quán cơm nhỏ kia đi đâu rồi.

Phiên trực buổi trưa của các cán bộ ở Cục Quản lý đô thị, cả buổi trưa sau khi ăn xong cơm của Giang Phong đều cảm thấy thoải mái.

Món ăn đó ngon đến nỗi khó mà quên được.

Hôm nay, cán bộ quản lý đô thị Triệu Nam và Tiền Binh đã tìm ra tung tích của Giang Phong. ( truyện trên app tyt )

Trong khi mua thuốc lá, họ trò chuyện với chủ siêu thị.

Chủ siêu thị nói: “Hai người còn chưa biết à, tuần này anh ấy không có ở đây, người ta đi bán thịt kho ở khu du lịch Đầm Nước rồi.”

"Rất nhiều người trong chúng tôi đã đặc biệt đến khu du lịch để tìm anh ấy đấy!"

Triệu Nam và Tiền Binh hơi sửng sốt khi nghe những gì chủ siêu thị nói.

Họ tưởng mình nghe nhầm.

“Bán thịt kho?” Hai người nhìn nhau.

"Anh ấy không phải là chuyên làm cơm dĩa sao?"

Nghe vậy, chủ siêu thị mỉm cười nói: “Làm cơm thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Đầu bếp Giang nấu ăn rất giỏi, món gì anh ấy nấu cũng ngon. Người ta đang bán thịt lợn kho, làm ăn rất phát đạt.”

"Anh nói xem, người ta cũng giỏi thật, tuổi còn trẻ như vậy mà lại nấu ăn ngon quá trời đấy!"

Triệu Nam và Tiền Binh cầm bao thuốc, trả tiền, hai người nghĩ tới cơm dĩa Giang Phong làm, trong lòng càng thêm thèm ăn.

"Được rồi, ông chủ, cảm ơn nhé!"

"Ngày mai chúng ta sẽ đến khu du lịch Đầm Nước để xem."

“Những thứ anh ấy làm ra xứng đáng để đi ăn một chuyến!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play