Ngày hôm sau, trời đầy nắng và gió nhẹ.

Giang Phong chuẩn bị thịt kho, lái xe ăn hướng về khu du lịch.

Cuộc sống dựng quán vẫn nhàn nhã như thường.

Do sự nổi tiếng của thịt kho trong hai ngày qua nên lượng khách quay lại quán ngày càng nhiều.

Vừa đến nơi đã thấy có nhiều người đang đợi ở đó.

"Anh trai kia tới rồi kìa!"

"11 giờ mới tới, lần sau tới đây trễ chút vậy."

"Hôm nay tôi mang bánh bao đến đây chỉ để ăn thịt kho của anh ấy đó." Các vị khách trò chuyện với nhau.

Một số khách du lịch nhìn thấy hàng đợi ở đây cũng tò mò.

Một gia đình ba người đi tới, người đàn ông tên Tôn Kiến Quân tò mò hỏi một thực khách đang xếp hàng: "Xin chào, tôi có thể hỏi hàng đợi ở đây là gì không?"

Sau khi nghe câu hỏi của Tôn Kiến Quân, thực khách vui vẻ trả lời:

“Tôi đang đợi một anh chàng bán thịt kho.”

"Thịt lợn kho của anh ấy tươi và ngon lắm. Mùi vị rất tuyệt."

“Hôm qua tôi đến đây sau 11 giờ, đến đây lúc 2 giờ 30 chiều thì xe ăn đóng cửa rồi. Tôi hỏi mới biết là đã bán hết.”

"Nên hôm nay tôi đến sớm đợi luôn."

"Những người khác cũng vậy."

Nghe vậy, Tôn Kiến Quân kinh ngạc: "Bán thịt kho?"

Món thịt kho ngon đến nỗi phải xếp hàng nhiều người như vậy sao?

Có rất nhiều quán thịt kho ở khắp các con phố, ngõ hẻm, hầu như ở khắp mọi nơi. Muốn ăn chân gà móng heo thì cứ mua về là được.

Trong lúc hai người đang trò chuyện, Giang Phong lái một chiếc xe nhỏ chở đồ ăn chậm rãi đi tới.

"Mọi người xin hãy nhường đường. Cảm ơn.” Giang Phong mở cửa sổ xe nói.

"Mau lên, mau lên, ông chủ tới rồi!"

"Cuối cùng cũng đến rồi!"

Nhìn thấy Giang Phong tới, những vị khách đang chờ đợi lập tức hưng phấn.

Chờ trăng chờ sao, chỉ chờ mỗi anh thôi!

Khách hàng lục tục nhường đường, Giang Phong đỗ xe tại địa điểm quy định, xuống xe, dựng biển hiệu, mở cửa sổ xe, chuẩn bị kinh doanh.

Anh mở nồi vẫn đang sôi, trong phút chốc mùi thơm ngon tràn ngập trong không khí.

Khách còn vui hơn khi ngửi thấy mùi đồ ăn.

Hàng đợi lập tức hình thành, mọi người mua thịt kho một cách có trật tự.

Gia đình ba người của Tôn Kiến Quân đứng nhìn.

"Có rất nhiều người xếp hàng, chúng ta cũng mua một ít đi."

"Ông chủ bán thịt kho vừa mới tới, người xếp hàng còn chưa nhiều."

Tôn Kiến Quân ngửi thấy mùi thịt liền nói với vợ: “Được rồi, chúng ta mua một ít nhé.”

"Nhưng đừng mua quá nhiều, có thể tất cả chỉ là nói quá thôi."

“Doanh nghiệp hiện nay được hỗ trợ rất nhiều là để thu hút những khách hàng có tâm lý đám đông thế này đấy.” Vợ Tôn Kiến Quân nói.

Sau khi nghe vợ nói, Tôn Kiến Quân vặn lại: "Đúng là có nhiều chỗ như thế, nhưng em phải có phán đoán của mình chứ."

"Nhìn những người trước mặt, họ đều mua thịt kho."

"Hương vị không thể lừa được. Với gia vị thơm như vậy, chắc chắn ăn rất ngon." Tôn Kiến Quân liền xếp hàng.

Lúc này có khoảng tám chín người đang xếp hàng. Thịt kho được bán rất nhanh, chỉ trong vòng vài phút là đã đến lão.

Lão nhìn món thịt kho trên xe, ngẫm nghĩ rồi nói:

“Ông chủ, cho tôi nửa cân lòng vịt và nửa cân vịt quay.”

Lòng vịt là món mới mà Giang Phong thêm vào hôm nay.

Lòng vịt rất đậm đà, vị thanh hơn lòng mỡ sau khi ướp thấm gia vị, nhai sẽ thấy giòn giòn.

"Được, không thành vấn đề."

Giang Phong lập tức lấy lòng vịt ra, cân trọng lượng, đóng gói vào hộp.

Bán thịt kho ba ngày, kỹ thuật cân của Giang Phong tiến bộ rất nhiều.

Múc một muỗng, trọng lượng miếng thịt kho được vớt ra gần như đúng trọng lượng khách hàng yêu cầu. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Sau đó, Giang Phong lấy vịt quay ra cân, đóng gói cả hai hộp, bỏ ba chiếc găng tay dùng một lần rồi đưa cho Tôn Kiến Quân.

“Món vịt và lòng vịt đây ạ.”

"Cảm ơn." Tôn Kiến Quân trả tiền và nhận lấy chiếc hộp.

Lão trực tiếp đi tới bên cạnh băng ghế ngồi xuống. Một nhà ba người dự định ăn hết đồ vừa mua ở ngay tại đây.

"Nhìn bên kia kìa, còn nhiều người đang xếp hàng lắm!"

Vợ Tôn Kiến Quân nhìn gian hàng của Giang Phong rồi nói.

Đúng lúc này, một làn sóng khách hàng khác lại kéo đến xếp hàng tại quầy hàng. Chỉ bán thịt kho nhưng kinh doanh lại cực kỳ tốt.

"Có vẻ như món ấy ngon thật!"

“Khu du lịch có món ngon đặc biệt là chuyện bình thường, nhưng trước khi đến đây cũng không biết được vụ này.”

"Mau thử xem nào."

Tôn Kiến Quân đeo găng tay vào, đầu tiên bốc một nắm lòng vịt cho vào miệng nhai.

Lòng vịt có kết cấu giòn, sau khi nhai vài lần thì phát ra âm thanh “sực sực”.

Những miếng lòng vịt này đã được ướp hoàn toàn, hương vị thơm ngon tỏa ra từ lòng vịt, hơi cay nhưng không thể che đi được mùi thơm đậm đà. ( truyện trên app T Y T )

“Nó ngon quá!”

Hai mắt Tôn Kiến Quân sáng lên, vội vàng bốc thêm một nắm lòng vịt nữa, trực tiếp đưa vào miệng.

Thịt kho ăn cũng rất phê.

Vợ và con gái lão cũng đã ăn một ít lòng vịt.

Lúc này, một nhà ba người đều hiểu vì sao trước gian hàng của Giang Phong lại có nhiều người như vậy.

“Món thịt kho này ngon quá!” Con gái của Tôn Kiến Quân cũng nói.

“Chẳng trách có nhiều người xếp hàng như vậy.” Vợ Tôn Kiến Quân kêu lên.

Ba người vừa trò chuyện vừa ăn, chỉ trong vài miếng, một hộp lòng vịt đã được ăn sạch.

Sau đó họ lại bắt đầu ăn vịt quay.

Vịt quay không có nhiều, ba người mỗi người ăn hai miếng vịt thì hộp trống rỗng.

"Mua thêm đi, ngon quá."

"Mua nhiều đi, buổi tối có thể về ăn."

Vợ và con gái Tôn Kiến Quân đều nói.

Họ đến khu du lịch để vui chơi và thư giãn.

Cả nhà đều không ngờ lại gặp được món thịt kho ngon đến thế!

Tôn Kiến Quân cởi găng tay dùng một lần rồi lau miệng, vẫn cảm thấy chưa đã thèm.

"Được, anh sẽ mua thêm."

"Dòng người lại dài thêm nữa rồi."

"Giờ hiểu tại sao mọi người lại xếp hàng rồi."

“Nếu đến muộn mà thịt kho hết thì cũng khó chịu lắm đấy.”

Tôn Kiến Quân vừa nói vừa nhanh chóng đi về phía cuối hàng, chuẩn bị mua một đợt thịt kho khác.

Một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra trên phố ăn vặt.

Trước những cửa hàng và quầy hàng rong khác không có nhiều khách hàng, chỉ có hai ba người.

Trước xe ăn của Giang Phong đã xếp hàng dài hơn chục người.

Đây chỉ mới là lúc mua thịt kho, mà còn mua rất nhanh.

Nếu phải mất nhiều thời gian để mua thịt kho, hàng đợi có khi còn dài hơn nữa.

Giang Phong phát hiện việc kinh doanh của mình càng ngày càng tốt.

Dù chỉ mới vừa tới thôi mà công việc kinh doanh của anh vẫn chưa dừng lại.

Có nhiều khách hàng trông quen quen, rõ ràng là khách hàng cũ.

Đúng lúc này, có hai người đàn ông mặc quần áo quản lý đô thị bước tới quầy hàng.

Vừa nhìn thấy Giang Phong, hai người liền hận không thể đi tới, nói lớn với Giang Phong: "Ông chủ, cuối cùng tôi cũng tìm được anh rồi!"

“Anh có biết chúng tôi đã phải vất vả thế nào để tìm thấy anh không?”

Những vị khách xung quanh có chút bối rối khi nghe những gì quản lý đô thị nói.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao người của quản lý đô thị lại ở đây?

Có chuyện gì với chủ gian hàng này vậy?

Khi những người bán hàng rong và các chủ cửa hàng gần đó nhìn thấy cảnh tượng này thì tất cả đều đổ ra hóng chuyện.

Họ vô cùng hả hê.

Kinh doanh tốt chứ gì, chắc chắn có vấn đề.

Quản lý đô thị đến bắt anh đấy!

Giang Phong rất bình tĩnh nhìn hai vị quản lý đô thị, mỉm cười đáp: "Tôi đã đổi chỗ rồi. Gần đây tôi không đến công viên Hồng Sơn nữa."

Sau khi nghe những lời của Giang Phong, hai vị quản lý đô thị là Triệu Nam và Tiền Binh trả lời: "Rồi rồi, lát nữa chúng tôi cũng xếp hàng mua thịt kho của anh nhé."

Nhìn thấy Giang Phong vui vẻ trò chuyện với quản lý đô thị, các vị khách cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra họ là người quen.

Mấy người bán hàng nhỏ ở gần đó nghe được cuộc nói chuyện của ba người đều có chút thất vọng.

Khách hàng xếp hàng ở đầu hỏi Giang Phong: “Ông chủ, anh có bao giờ mở quán bán thịt kho ở nơi khác chưa?”

Giang Phong mỉm cười đáp: “Tôi từng mở quán bán cơm ở nơi khác.”

Khách hàng: Cơm dĩa?

Dữ vậy hả?

“Vậy công việc thế nào rồi?” Vị khách hỏi lại.

Giang Phong nghĩ tới cảnh thực khách xếp hàng ở công viên Hồng Sơn, mỉm cười đáp: "Cũng tạm, có thêm vài khách quen."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play