Tiểu Mã thức trắng cả đêm, khi rời khỏi chỗ đạo diễn thì trời đã tờ mờ sáng, bốn giờ sáng.

Đầu cô ta vừa đau vừa căng, đi ngang qua quán cà phê mua một cốc cà phê đen đặc, nói với Tiểu Tô: “Em về khách sạn ngủ trước đi, chín giờ dậy.”

Tiểu Tô ngáp một cái thật to, không nói gì đã vào phòng, tối qua cô ấy cũng thức cùng một đêm, mặc dù không cần cô ấy làm gì nhưng không thể để Tiểu Mã một mình ở trong phòng họp với một đám đàn ông. Bây giờ đầu óc cô ấy cũng không tỉnh táo lắm, nhìn đồng hồ, năm giờ sáng, còn có thể ngủ thêm bốn tiếng, cô ấy không cởi quần áo mà lên giường luôn.

Tiểu Mã uống hết một cốc cà phê đen, gọi điện cho J đến chỗ cô ta.

Mười phút sau, J tóc tai bù xù chạy đến.

“Chị Mã, có chuyện gì vậy? Bây giờ phải đi sao?” Mới năm giờ.

Tiểu Mã ngồi trên giường, cố gắng tỉnh táo nói: “Phản ứng ứng biến của Tư Tư không tốt, chị vừa họp với tổ đạo diễn cả đêm, làm một bản thảo.”

J vội vàng nói: “Ồ, chị Mã vất vả rồi, chị có muốn ăn gì không? Em đi mua cho chị.”

Tiểu Mã: “Không cần, chị ngủ một lát, tám giờ xuất phát. Hôm nay chị có thể không đi cùng cả ngày, buổi chiều chị nhất định phải về ngủ một lát. Hôm nay Tư Tư giao cho em, em phải để mắt đến kịch bản của cô ấy, không được để tổ đạo diễn sắp xếp cho cô ấy những nội dung không có trong kịch bản. Mặc dù đã ký lại hợp đồng nhưng nếu họ thực sự gây ra vấn đề gì, chúng ta cũng rất phiền phức khi phải khắc phục sau này.”

J: “Em biết, em biết, chị Mã yên tâm, em nhất định sẽ trông chừng Tư Tư.”

Tiểu Mã gật đầu, đôi mắt đỏ hoe: “Được, em về đi, đặt báo thức, đừng ngủ quên.”

Sau khi J rời đi, Tiểu Mã cũng mặc nguyên quần áo lên giường ngủ thiếp đi.

J đặt báo thức lúc bảy giờ. Bảy giờ báo thức reo, cô ấy liền dậy. Ai ngờ tổ đạo diễn đã liên lạc đến, cô ấy nghe điện thoại, tổ đạo diễn bên kia nói: “Dậy chưa? Một lát nữa chúng tôi sẽ lên, mang theo máy quay. Hôm nay phải quay từ trong phòng, nửa tiếng nữa dọn dẹp xong chứ?”

J: “Được, nửa tiếng nữa các anh gõ cửa nhé.”

J chất hết vali vào phòng cô ấy, trên ghế sofa, trên bàn, máy tính bảng, điện thoại nhét hết vào ba lô, sau đó sang phòng bên cạnh kéo Liễu Vi dậy.

J lay Liễu Vi, kéo cô từ trên giường đến ngồi trên ghế trước cửa sổ sát đất, trực tiếp xé một miếng mặt nạ vừa lấy từ tủ lạnh nhỏ đắp lên mặt cô, lạnh đến mức Liễu Vi tỉnh táo ngay lập tức.

J: “Chị, họ đến rồi! Còn mười phút nữa!”

Liễu Vi đắp mặt nạ: “Mấy giờ rồi?”

J: “Bảy giờ hai mươi rồi, chị mau tỉnh táo lại đi, đi vệ sinh đi. Họ sắp vào quay rồi.”

Liễu Vi chạy vào nhà vệ sinh xả nước: “Vào quay? Quay phòng à?”

J: “Đúng vậy. Chị, phản ứng của chị trước ống kính hôm qua rất không tốt, tổ đạo diễn xem xong đều không hài lòng, chị Mã họp với họ cả đêm qua, soạn lại một kịch bản, hôm nay chúng ta cứ theo kịch bản mà làm.”

Nói như vậy, Liễu Vi cũng hơi ngại, cô thay bộ đồ thể thao J đưa cho, búi tóc dài trên đỉnh đầu, sau khi dọn dẹp xong không đến nỗi nào thì ngồi trên ghế sofa chờ.

Năm phút sau, tổ đạo diễn đã vào.

Hai người quay phim, bản thân đạo diễn, còn có hai trợ lý.

Năm người đi vào, hai người quay phim khiêng máy quay khắp phòng tìm ánh sáng, tìm góc độ, định vị trí máy.

Đạo diễn ngồi trước mặt Liễu Vi, cười nói: “Tư Tư, cô đúng là ra cho tôi một bài toán khó.”

Liễu Vi ngồi cúi đầu: “Xin lỗi, tôi quá không chuyên nghiệp.”

Đạo diễn: “Không sao không sao. Tư Tư, hôm nay có thể cần cô làm nhiều việc, mong cô thông cảm.”

Liễu Vi còn chưa kịp nói, J đã chen vào: “Đạo diễn, không phải có hợp đồng sao? Làm theo những gì ghi trong hợp đồng là được mà.”

Đạo diễn đúng là muốn bắt nạt nghệ sĩ không hiểu chuyện để dỗ cô đồng ý, kết quả bị J chặn họng, chỉ có thể cười: “Ôi, công ty các cô quản thật chặt.”

Đạo diễn tiếp tục nói với Liễu Vi: “Mặc dù chỉ có năm phút nhưng trên chương trình thời gian thực ra tính theo giây, một quảng cáo ba mươi giây trên tivi có thể bán được vài chục triệu vài trăm triệu, nếu trên đài truyền hình trung ương thì có thể lên đến vài tỷ. Cho nên Tư Tư đừng nghĩ năm phút này có thể qua loa đại khái, tôi nhất định phải quay đủ nội dung, dù sao đây là chương trình của tôi, quay không tốt thì chiêu bài của tôi sẽ bị hỏng.”

Lời này có hơi nghiêm trọng, vẫn là thấy Tiểu Mã không có ở đây, chỉ có một mình Liễu Vi và J, đạo diễn mới ép người như vậy. (App TYT)

J thấy vậy, đi ra ngoài gọi điện cho Tiểu Mã bảo cô ta đến.

Đạo diễn: “Để đủ nội dung cho cô, chúng tôi đã nghĩ, bắt đầu từ lúc cô rửa mặt trang điểm buổi sáng, cô có thể nói chuyện, nếu kỹ thuật không tốt thì kể vài câu chuyện cười hoặc nói về các bước, kéo dài thời gian. Được không?”

Liễu Vi gật đầu: “Được.”

Đạo diễn gọi người quay phim: “Tìm được vị trí máy chưa?”

Một người quay phim định ở bồn rửa mặt, một người định ở trước cửa sổ sát đất, đang bê bàn ban công đến làm bàn trang điểm một lát.

Người quay phim: “Được rồi.”

Đạo diễn: “Vậy Tư Tư qua đó đi, chúng ta thử xem.”

Liễu Vi đứng trước bồn rửa mặt, cúi người múc nước rửa mặt, người quay phim hô dừng, nói: “Không được, không quay được mặt.”

Đạo diễn ở bên ngoài nói: “Cậu vào trong một chút.”

Người quay phim: “Máy to thế này tôi vào trong thế nào? Tôi cầm máy quay chứ không phải máy ảnh.”

Đạo diễn: “Vậy sao cậu không cầm máy ảnh?”

Cuối cùng cửa nhà vệ sinh mở ra, người quay phim ngồi xổm ở cửa nhà vệ sinh, mới có thể quay được Liễu Vi trong gương bồn rửa mặt.

Liễu Vi rửa mặt, dùng sữa rửa mặt.

Đạo diễn: “Tư Tư, nói chuyện, nói chuyện.”

Người quay phim ngẩng đầu: “Cô nói gì thế? Ghi âm vào rồi. Làm lại.”

Liễu Vi nghe người quay phim cãi lại đạo diễn thấy rất thú vị, liền cười với người quay phim qua gương.

Người quay phim bắt được nụ cười thú vị này, đẩy ống kính lại gần.

Liễu Vi rửa mặt ba lần mới quay xong. Ra ngoài ngồi vào bàn ban công đã kéo hết rèm cửa sổ sát đất, đặt ở nơi có ánh sáng tốt nhất.

Trên bàn đã bày sẵn đồ dùng cho cô. Tiểu Tô và Tiểu Mã đã đến, đứng ở ngoài vẫy tay với cô. 

Tiểu Tô chỉ vào mặt bàn ra hiệu cho cô.

Từ trái sang phải lần lượt là một miếng mặt nạ.

Liễu Vi xé ra đắp lên.

Bên cạnh mặt nạ là nước hoa hồng, sữa dưỡng, kem dưỡng da, kem chống nắng.

Tất cả đều xé nhãn mác.

Để tránh xuất hiện đồ vật có tên thương hiệu trước ống kính, thật sự không thể lơ là chút nào.

Đạo diễn ở sau máy quay làm mặt quỷ với Liễu Vi, giơ hai ngón tay lên đầu máy quay làm tai thỏ. Liễu Vi nhìn thấy, đắp mặt nạ cười khúc khích.

Tiểu Mã, Tiểu Tô và J đều trợn tròn mắt, muốn ngăn cản nhưng không dám lại gần cũng không dám nói gì.

Đạo diễn giơ ngón tay cái với Liễu Vi, ở sau máy quay đặt chân lên mông người quay phim.

Người quay phim đặt máy xuống, chỉ vào đạo diễn: “Cút. Cút ngay cho tôi.”

Đuổi đạo diễn ra ngoài.

Trước khi bị đẩy ra ngoài, đạo diễn còn nói: “Cô xem, thế này không phải là thoải mái rồi sao? Thế này không phải là có biểu cảm rồi sao? Tôi dựa vào, tôi đây là vì công việc mà!”

Người quay phim đóng cửa lại quay vào, thấy Liễu Vi vẫn đang cười, cười đến nỗi vai rung rung, vội vàng khiêng máy quay đến chụp.

Liễu Vi nghĩ đến cảnh đạo diễn cúi đầu bị người quay phim cao lớn đẩy ra ngoài là lại muốn cười. 

Gỡ mặt nạ, lần lượt thoa kem lót, thoa kem nền. 

Chỉ đến bước này, tiếp theo cô không biết trang điểm nữa. Liễu Vi tự trang điểm từ trước đến giờ đều là thoa kem nền, mặt trắng ra, thoa son, môi đỏ lên, hoàn hảo, thế là trang điểm xong. Phấn mắt thì hoàn toàn không biết, phấn má càng thoa càng quê mùa, thôi thì thôi luôn.

Cô dừng lại không động đậy, người quay phim liền nói: “Muốn cười thì cười đi. Chúng tôi thấy đạo diễn bị đánh cũng cười, đều ghét ông ấy.”

Vài trợ lý tổ đạo diễn còn ở lại trong phòng đều cười lên.

Người quay phim: “Các người nói xem có ghét ông ấy không.”

Một trợ lý nam gật đầu chắc nịch: “Ghét, ghét lắm. Thấy ông ấy xấu mặt tôi lại vui.”

Một trợ lý nữ cũng cười trộm gật đầu: “Đúng vậy, ghét lắm, lắm chuyện.”

Liễu Vi không hề căng thẳng nữa, bị máy quay chĩa vào cũng không căng thẳng.

Cô hỏi: “Bây giờ nói chuyện không sao chứ?”

Người quay phim: “Không sao, lát nữa đoạn này sẽ dùng nhạc nền, chỗ cô nói chuyện sẽ cắt tiếng gốc của cô vào.”

Liễu Vi: “Tiếp theo tôi không biết trang điểm nữa. Tôi chỉ biết thoa kem nền và son môi.”

Người quay phim: “Vậy cô thoa son môi đi. Rồi chải đầu.”

Liễu Vi liền thoa son môi. Người quay phim từng bước một dạy cô.

Người quay phim: “Đặt son môi lên môi, đúng rồi, đúng tư thế này nhìn vào gương, đúng đúng đúng, rất tốt rất tốt.”

Người quay phim: “Mím môi lại, mím nhẹ thôi, cười một cái, không cười cũng được, nhìn mình trong gương, ánh mắt này không tệ.” Người quay phim bắt đầu đẩy cận cảnh, vì bây giờ Liễu Vi nhìn mình trong gương, ánh mắt rất có cảm xúc.

Thoa xong son môi thì chải đầu. Người quay phim lại bắt đầu dạy.

Người quay phim: “Nghiêng đầu chải, đúng rồi, động tác chậm một chút, nhẹ nhàng một chút, đó là tóc của mình, nhẹ tay nào cô gái.”

Liễu Vi lại cười.

Người quay phim nói không ngừng.

Người quay phim: “Tư thế này đẹp, đúng đúng đúng, giơ tay lên.”

Người quay phim: “Cổ cô đẹp đấy, cổ của đạo diễn Lưu gấp ba cũng không dài bằng cổ cô.”

Liễu Vi cười toe toét.

Người quay phim bắt đầu ra sức bôi đen đạo diễn: “Tôi nói cho cô biết, hôm nay là đạo diễn Lưu ông ấy đến nhà tôi chặn cửa kéo tôi đến đây. Tôi đang định đưa con đi học thì ông ấy lái xe chặn cửa nhà tôi nói đưa chúng tôi đi một đoạn, tôi thấy thế này không phải là tiết kiệm xăng của mình sao? Thế là cho con trai tôi lên xe, đưa con trai tôi đến trường, tôi tưởng ông ấy đến công ty, kết quả ông ấy kéo tôi đến đây! Tôi vừa mới theo một đoàn phim, hai mươi ngày không về nhà! Nói là cho tôi nghỉ ba ngày, mới qua một đêm đã kéo tôi đến đây.”

Liễu Vi nhạy bén nhận ra có thể có lỗi của mình ở đây, ngại ngùng quay đầu nhìn người quay phim.

Người quay phim vội vàng thu lại ánh mắt này, đẩy một cận cảnh lớn.

Cuối cùng, phần tự tay Liễu Vi làm cũng kết thúc. Tiểu Tô vội vàng chạy ra giúp Liễu Vi mặc quần áo, trang điểm, làm tóc.

Tiểu Mã nói lời hay với người quay phim: “Làm phiền anh rồi.”

Người quay phim: “Không sao không sao, đều là vì công việc. Ồ, những gì tôi vừa nói không được nói với đạo diễn Lưu nhé.”

Cả phòng đều cười, Liễu Vi ngửa đầu cười. Ống kính của người quay phim cứ theo cô, đuổi theo thu đoạn này vào.

Đều đã sửa soạn xong, Liễu Vi có thể gặp người khác. Người quay phim đứng đối diện để Liễu Vi đối mặt với ống kính chào hỏi.

Người quay phim: “Nói gì đó đi, làm một động tác tay.”

Liễu Vi liền làm động tác cắt kéo.

Người quay phim chụp xong tắt máy rồi nói: “Tốt lắm, thật cổ điển!”

Khiến Liễu Vi cười ha hả.

Đạo diễn chờ ở ngoài cửa, người quay phim ra ngoài, hút thuốc, đạo diễn vội vàng chạy đến hỏi: “Được không?”

Người quay phim: “Cũng được nhưng không biết dùng được bao nhiêu. Người thì khá ăn ảnh.”

Đạo diễn suy nghĩ một lúc, hạ quyết tâm: “Một lát nữa tôi đưa những người bên kia lên xe chở đi, anh dẫn người ra ngoài quay, nhất định phải quay được cảnh có thể dùng!”

Người quay phim: “Đưa hết đi không được đâu, anh đưa đi được không? Hay là thế này, anh cho tôi thêm vài người, đến lúc đó tôi đuổi người ta ra xa một chút, nói là không cho họ vào cảnh quay.”

Đạo diễn: “Vậy thì tôi đưa người lớn nhất đi. Còn lại giao cho anh. Thực sự không được thì ném người ra đường. Người lớn thế này cũng không mất đâu.”

Người quay phim dập tắt điếu thuốc, cảm thán: “Độc ác thật.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play