Cả nhóm đi hai chuyến thang máy xuống dưới. Đạo diễn và quay phim đã đi rồi, chỉ để lại một trợ lý quay phim xách máy quay đi theo Liễu Vi từ hành lang đến thang máy.

Đạo diễn gọi Tiểu Mã: “Một lát nữa chúng ta sẽ lên xe số một.”

Ông ấy gọi Tiểu Mã đi, còn Tiểu Tô và J thì đi theo Liễu Vi. Đến tầng dưới, đạo diễn kéo Tiểu Mã lên xe số một, còn quay phim ở xe số ba thì đi gọi Liễu Vi sang.

Quay phim: “Lại đây, lại đây, chị Tư Tư, chúng ta đi xe số ba.”

Liễu Vi hơi ngại, vì quay phim trông như người sinh năm 1980, đã ba mươi bốn mươi tuổi vậy.

Liễu Vi: “Tôi phải gọi anh là anh chứ, anh đừng gọi tôi là chị.”

Quay phim: “Tôi trông già lắm à? Chỉ là tôi phải ra ngoài nhiều nên trông hơi thô thôi, chứ tôi mới hai mươi lăm tuổi thôi à! Còn trẻ hơn cả đạo diễn chúng tôi nữa đó nghen.”

Một trợ lý quay phim lên xe cười ha hả.

Quay phim: “Cười cái gì mà cười hả, chẳng lẽ tôi không phải hai mươi lăm tuổi à? Cười nữa là trừ tiền thưởng của cậu đó he.”

Trợ lý: “Anh ơi em sai rồi, anh hai mươi lăm tuổi, mãi mãi hai mươi lăm tuổi.”

Quay phim: “Cút. Mãi mãi hai mươi lăm tuổi thì chết rồi biết chửa.”

Cả xe cười ồ lên.

Quay phim: “Một lát nữa chúng ta dừng ở phố đi bộ Nam Kinh. Ở đó đông người, để tránh người không liên quan vào ống kính, lát nữa những ai không có việc gì thì đứng thành hàng rào, đứng xa xa một chút, đừng vào khung hình, quay ngoại cảnh tốt nhất là đừng có nhiều cảnh thừa, cảnh thừa nhiều quá tôi sẽ mắng đấy, tôi mắng rất dữ đó nha. Còn trừ tiền thưởng nữa đấy.”

Cả xe cười.

Trợ lý nói: “Anh ơi, anh chỉ trừ tiền thưởng của chúng em thôi, chứ không trừ được tiền thưởng của người ta đâu.”

Tiểu Tô và J vội vàng nói: “Chúng tôi sẽ phối hợp, các anh cứ yên tâm.”

Quay phim: “Không sao, đừng lo, tôi không thâm hiểm như đạo diễn Lưu đâu, sẽ không cố tình đào hố cho các nghệ sĩ nhảy vào. Phố đi bộ vừa đông người lại đông cửa hàng, chỉ cần đi lại chụp bừa cũng dễ dàng bắt được cảnh quay. Để các nghệ sĩ chơi một trò chơi nhỏ, cơ bản là đã có nội dung rồi. Nhưng nếu nội dung không đủ, có thể chúng ta phải đổi địa điểm, cố gắng hoàn thành trước mười hai giờ trưa nay.”

Liễu Vi mở to mắt sợ hãi: “Năm phút phải quay bao lâu mới đủ đây?”

Quay phim cười: “Cô bé ngốc, tôi quay nhiều một chút, cô mới cắt được nhiều nội dung chứ. Nhưng năm phút với thời gian quay không liên quan nhiều lắm, cắt vụn ra một chút là dễ dàng qua được năm phút thôi ấy mà. Cô xem nhiều chương trình tạp kỹ sẽ thấy, nghệ sĩ chỉ cười một cái, nói hai câu, có thể là mở đầu hoặc kết thúc, còn giữa thì biến mất nhưng cô tính kỹ thời lượng thì thấy đủ rồi, đủ thời lượng là hoàn thành hợp đồng, không liên quan đến ê-kíp chương trình nữa. Nhưng nội dung tôi quay đủ nhiều, nội dung cắt ra liền mạch, năm phút nội dung đủ để lại ấn tượng cho khán giả, điều này mới tốt cho cô. Cô nghĩ xem tôi nói có đúng không.”

Liễu Vi nghe thấy rất có lý, quả thực là lời chân tình chí lý.

Tiểu Tô và J cũng thấy có lý.

Quay phim thấy thuyết phục được mọi người, bèn nói: “Một lát xuống xe, chúng ta chọn một địa điểm trước, chị Tư Tư cô bốc thăm. Khán giả không nhìn thấy nội dung bốc thăm của cô nên cô phải tự nói ra. Lá thăm đều rất đơn giản. Tiểu Hồ, đưa thăm cho chị Tư Tư xem nào.”

Trợ lý quay phim liền đưa một túi ni lông đựng thăm đã chuẩn bị sẵn tới.

Liễu Vi đưa tay vào lấy một nắm, mở ra xem thì thấy toàn là “Bây giờ cô muốn làm gì nhất?”, “Cô có tâm nguyện gì?”, “Cô muốn làm gì cho mọi người?”, v.v… Quả thực không có lá thăm trêu chọc nào.

Đến phố đi bộ rồi.

Xe dừng lại thả họ xuống rồi đi tìm chỗ đỗ.

Trợ lý quay phim kéo dây, Tiểu Tô trang điểm lại cho Liễu Vi.

Quay phim gọi điện: “Xe số một đến chưa? Xe số hai ở đâu? Nhanh nhanh nhanh, tôi còn phải kéo hàng rào người, thiếu người thì quay thế nào được đây?”

Gác máy, anh ấy nói với trợ lý quay phim: “Một lát các cậu, một người theo tôi xem hình ảnh, một người theo... Hai vị này.” Anh ấy hỏi Tiểu Tô và J: “Hai vị họ gì?”

J vội vàng nói: “Tôi họ Đường, anh cứ gọi tôi là Tiểu Đường là được. Đây là chị Tô của chúng tôi.”

Quay phim nói: “Được, chị Tô, Tiểu Đường, một lát phải phiền hai người giúp đuổi bớt người đi rồi, đừng để người ngoài đi vào hình nhé. Đứng xa một chút, lịch sự một chút, đừng để người ta mắng. Chúng ta chỉ đến để quay phim thôi. Nếu có người dùng điện thoại quay thì không cần quan tâm, quay lên mạng mà nổi tiếng thì đó là độ hot của chúng ta.”

Liễu Vi đứng yên để Tiểu Tô trang điểm lại. (App TYT)

Cô thấy phố đi bộ toàn là đồ ăn! Các cô gái gần như ai cũng cầm một cốc trà sữa!

Cô nảy sinh một ý nghĩ xấu xa.

Trang điểm xong, Liễu Vi giơ tay lên nói vẻ vô tội: “Cái kia, tôi có thể tiêu tiền không? Ví dụ như tôi vào một cửa hàng, mua một hoặc hai thứ nhỏ, như vậy được không?”

Quay phim: “Được chứ. Chương trình của chúng tôi không hạn chế khách mời tiêu tiền. Nào, chị Tô, Tiểu Đường, đưa điện thoại của chị Tư Tư đây. Đúng rồi, điện thoại cô có tiền không? Không có tiền thì tôi đưa cho.”

J vội vàng lấy điện thoại của Liễu Vi ra: “Có có. Trong WeChat và Alipay đều có tiền.”

Liễu Vi cầm điện thoại, hít một hơi thật sâu: “Tôi chuẩn bị xong rồi.”

Quay phim: “Cô chuẩn bị xong thì chúng ta bắt đầu. Nào, kéo hàng rào người đi.”

Trợ lý quay phim số hai nắm tay trái của Tiểu Tô, tay phải nắm tay J, đi ra xa tản ra, ba người mỗi người đứng một hướng, cố gắng khuyên ngăn người đi bộ không đi theo hướng đó.

Đi xa khoảng mười mấy mét, quay phim cầm túi ni lông đưa cho Liễu Vi.

Quay phim: “Được rồi, cô gái, cô muốn làm gì cũng được, tôi đã đuổi hết người đi xa rồi.” Anh ấy nháy mắt.

Liễu Vi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, quay phim đã giơ máy lên hướng về phía cô.

Quay phim: “Nào, chơi một ván đi.”

Trợ lý ở bên cạnh vỗ tay: “321!” Bốp!

Liễu Vi lấy ra một thăm trong đó, đọc: “Cô muốn làm gì cho mọi người?” Cô cười toe toét, hỏi quay phim và trợ lý: “Hai người đã ăn sáng chưa?”

Quay phim và trợ lý sửng sốt, đâu có nói là sẽ trò chuyện với họ chứ.

Nhưng Liễu Vi cũng không cần họ trả lời, cô như đang tự nói: “Vậy chúng ta đi ăn sáng nhé.”

Quay phim không biết cô gái này muốn làm gì nhưng có vẻ như có nội dung. Anh ấy không hô dừng, mà đi theo Liễu Vi.

Liễu Vi vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ăn gì nhỉ?”

Ống kính quay đến các quán ăn vặt ven đường.

Cô nhìn trái nhìn phải, rất nhanh đã dừng lại.

Mùi gà rán xộc vào mũi, tiếng nhạc vui vẻ truyền ra qua cửa kính.

Quay phim cố tình quay từ trên xuống, ống kính dừng lại ở chữ M khổng lồ, từ từ trượt xuống người Liễu Vi, kéo gần lại, ánh mắt thèm thuồng.

Liễu Vi cười đến mức không khép được miệng.

Liễu Vi: “Chúng ta ăn cái này đi.”

Quay phim và trợ lý đều không có ý kiến, dù sao cũng không phải họ ăn.

Không được quay phim trong McDonald’s nên quay phim không đi vào. Anh ấy có thể hô dừng nhưng Liễu Vi đã đi trước một bước xông vào.

Quay phim tắt máy đi theo, gọi trợ lý cũng đi theo.

Trợ lý thì thầm: “Chuyện gì thế này? Quay ăn uống à?”

Quay phim: “Đứa trẻ này đói đến phát điên rồi.”

Trợ lý: “Tôi nghe nói trợ lý của cô ấy chỉ cho cô ấy ăn salad thôi, loại cả nhà mua ấy, không cho sốt, chỉ có lá salad, ngoài salad thì không cho cô ấy ăn gì khác nữa. Người theo dõi hôm qua nói vậy đó.”

Quay phim: “Thôi, đều là người đi làm cả.”

Trợ lý: “Vậy có thể phát sóng không?”

Quay phim: “Cậu nên hỏi đạo diễn Lưu. Tôi chỉ lo quay thôi.”

Liễu Vi xếp hàng gọi món, rất tinh ranh gọi ba phần, ba chiếc bánh mì kẹp thịt, khoai tây chiên, cánh gà và ba cốc cà phê, nghĩ rằng nếu có người không ăn thì cô có thể ăn nhiều hơn.

Bên trong không được quay, chỉ có thể quay ở bên ngoài dưới ô che nắng.

Liễu Vi bày đầy một bàn đồ ăn, quay phim nhìn thấy liền lấy một phần trước, còn ra hiệu cho trợ lý cũng lấy một phần, chỉ để lại cho Liễu Vi một chiếc bánh mì kẹp thịt và một cốc cà phê.

Quay phim: “Cô gái, không phải tôi không cho cô ăn nhưng dạ dày cô vẫn luôn ăn cỏ, ăn nhiều đồ chiên rán một lúc sẽ đau dạ dày. Ăn ít thôi, giải thèm là được.”

Trợ lý: “Đúng đúng đúng, chị, chị ăn ít thôi, đừng ăn hỏng.”

Liễu Vi cầm chiếc bánh mì kẹp thịt, muốn ăn nhưng không dám, hỏi: “Quay không?”

Quay phim thấy Liễu Vi thật giống trẻ con, đặc biệt là cô gầy như que củi mà còn phải làm việc dưới áp lực cao của công ty, liền nói: “Cô nói đi. Cô muốn quay thì chúng ta quay, không quay thì ăn trước, rồi tìm địa điểm tiếp theo.”

Liễu Vi suy nghĩ một lúc, nói: “Quay. Tôi ăn trong chương trình thì sẽ không bị mắng.”

Quay phim: “Đúng, người bị mắng là chúng tôi.”

Liễu Vi cười, nói: “Xin lỗi.”

Quay phim: “Không sao, không phải cùng công ty thì cũng không mắng chúng ta, mắng cũng không trừ tiền thưởng được.” Nói xong đá đá trợ lý: “Cậu quay đoạn này đi, quay chính diện.”

Trợ lý đi bê máy quay, hỏi: “Tôi quay, còn anh làm gì?”

Quay phim cầm chiếc bánh mì kẹp thịt ngồi vào một chiếc bàn khác: “Tôi ăn sáng. Sáng nay tôi dậy muộn, vội đưa con đi học nên không kịp ăn sáng, lại bị đạo diễn Lưu kéo đến đây, tôi cũng đói rồi.”

Trong xe số một, đạo diễn đang đeo tai nghe nói chuyện với phòng quay, màn hình giám sát trước mặt vẫn luôn là hình ảnh tĩnh, chính là lối vào phố đi bộ mà vừa nãy xe ô tô thả Liễu Vi và những người khác xuống.

Đạo diễn: “Có lẽ vẫn chưa bắt đầu quay.”

Tiểu Mã ngồi trong xe một lúc thì hơi buồn ngủ, liên tục ngáp, nhấp từng ngụm nhỏ cà phê.

Đạo diễn: “Các cô vất vả rồi.”

Tiểu Mã: “Đạo diễn cũng vất vả rồi.”

Đạo diễn: “Hôm nay nếu không có cô ở đây, thì tôi cũng không cần phải theo dõi ở đây, về ngủ sớm rồi, tối qua thức trắng đêm mệt chết đi được. Giao cho các vị tôi cũng yên tâm. Nhưng nghĩ đến việc cô chắc chắn không yên tâm về nghệ sĩ của mình nên tôi mới lái xe số một đi.”

Tiểu Mã: “Xin lỗi. Chị Tư Tư của chúng tôi đúng là còn phải học hỏi.”

Đạo diễn: “Không sao, ai cũng từng là người mới. Nghệ sĩ của các cô có điều kiện cá nhân thực sự nổi bật. Trong số những người mới này, tôi thấy không ai có điều kiện tốt hơn nghệ sĩ của các cô, sau này phát triển tốt, chắc chắn sẽ có tương lai rộng mở.”

Tiểu Mã: “Mượn lời may mắn của ông vậy.”

Đạo diễn ngáp một cái thật to, kéo áo trùm lên đầu, nói: “Tôi chợp mắt một lát, lát nữa có hình ảnh giám sát thì không cần gọi tôi, lúc đầu quay chắc chắn sẽ có nhiều cảnh quay hỏng, có khi đến chiều cũng không có cảnh quay nào dùng được.”

Tiểu Mã: “Được, ông cứ nghỉ ngơi đi, tôi trông.”

Đạo diễn liền yên tâm ngủ khò.

Tiểu Mã tuy cố gắng chống chọi tinh thần chờ hình ảnh truyền đến nhưng đạo diễn đã nói rằng lúc đầu có thể không tìm thấy cảnh quay tốt sẽ không truyền đến, có thể phải đợi đến chiều, vì vậy hình ảnh giám sát vẫn không có cô ta cũng không gọi đạo diễn.

Cô ta hỏi Tiểu Tô và J trên WeChat tình hình thế nào.

Tiểu Tô: Có vẻ như cứ đi đi lại lại thôi.

J: Vừa rồi ngồi dưới ô che nắng chụp được mười phút.

Tiểu Mã thấy không có vấn đề gì.

Khoảng một giờ sau, đạo diễn ngủ dậy, gọi điện hỏi sao vẫn chưa có hình ảnh. Bên kia nói vẫn đang tìm cảnh.

Đạo diễn: “Lại không phải bảo anh chụp ảnh cưới, chụp đại đi là được. Anh bạn à, anh còn muốn chụp đến nửa đêm à? Tôi nói cho anh biết, hôm nay trước tám giờ phải kết thúc đó.”

Một lúc sau, hình ảnh giám sát được truyền về, chính là Liễu Vi đi trên phố, tương tác với bức tượng.

Đạo diễn ăn trưa mới đợi được hình ảnh truyền về đợt thứ hai. Họ tìm thấy một quán cà phê mèo có thể quay phim, Liễu Vi vào vuốt mèo nửa tiếng, chải lông cho mèo, cho mèo ăn đồ hộp.

Đạo diễn ăn trưa xong nói với Tiểu Mã: “Cô ở đây trông nhé, tôi về ngủ đây.”

Tiểu Mã vội nói: “Được, vậy ông về nghỉ ngơi đi, ông vất vả quá. Bên này nếu quay phim có vấn đề gì...”

Đạo diễn: “Có vấn đề gì họ sẽ gọi điện cho tôi. Nhưng thường thì sẽ không có vấn đề gì, lần quay trước gặp mưa lớn cũng vẫn quay, miễn là không phải không thể quay, gặp chút sự cố nhỏ cũng sẽ trở thành nội dung hay. Họ đều là người có kinh nghiệm, hôm nay quay phim cho chị Tư Tư là quay phim lâu năm ở đây rồi, đến trước tôi mười năm, là du học sinh tốt nghiệp chính quy ở Đức, kỹ thuật hàng đầu, nói thật, nếu cậu ấy mà không giải quyết được vấn đề thì tôi cũng không giải quyết được đâu. Vì vậy giao cho cậu ấy cô có thể yên tâm.”

Tiểu Mã nghe xong liền yên tâm. Sau khi đạo diễn đi, cô ta lại gọi điện cho Tiểu Tô và J, hỏi tình hình của họ thế nào.

Tiểu Tô: “Tốt lắm. Quay phim rất chu đáo, tâm trạng của chị Tư Tư cũng rất tốt.”

J: “Chị Tư Tư phối hợp còn tốt hơn hôm qua. Quay phim này cũng tốt hơn hôm qua.”

Tiểu Mã: “Vậy thì tốt, các cô chú ý nhiều hơn một chút.”

Tiểu Mã đợi đến bốn giờ chiều cũng chỉ đợi được một lần truyền hình ảnh, nội dung vẫn không có vấn đề gì, cô ta liền gọi điện cho Tiểu Tô về khách sạn.

Chín giờ tối, xe đưa Liễu Vi, Tiểu Tô và J về khách sạn.

Liễu Vi nghiêm túc cúi chào anh quay phim: “Cảm ơn anh, anh Trịnh, hôm nay anh đã chăm sóc tôi quá nhiều.”

Quay phim đã trải qua nhiều thử thách này có chút chua xót, thấy Tiểu Tô và J đều ở bên ngoài, anh ấy nhỏ giọng nói với Liễu Vi: “Cô gái, có cơ hội thì hãy rời khỏi công ty này đi, với điều kiện của cô, công ty nào cũng muốn có, làm không vui thì đừng làm ở đây nữa.”

Liễu Vi chỉ cười, cũng không thể nói nhiều: “Cảm ơn anh.”

Quay phim: “Tôi cũng chỉ nói nhiều một câu thôi. Được rồi, về đi. Tháng sáu mới phát sóng, trước đó cô không nói, tôi không nói, không ai biết.” Anh ấy kéo khóa miệng.

Trợ lý cũng vội nói: “Tôi cũng không nói.” Cũng kéo khóa miệng.

Liễu Vi cúi đầu cười bước vào cửa khách sạn.

Tiểu Tô về khách sạn liền gọi điện cho Tiểu Mã trước, mười phút sau liền đi gặp Tiểu Mã.

Tiểu Mã ngủ một giấc dài, vừa bị điện thoại gọi dậy khỏi giường, tinh thần vẫn ổn.

Tiểu Mã: “Tình hình thế nào? Sao về sớm thế, quay có thuận lợi không? Quay được những gì rồi?”

Tiểu Tô: “Tám giờ rưỡi quay phim nói là đã quay đủ nội dung rồi. Còn quay được những gì thì... Tôi và Tiểu Đường đều không thấy.”

Tiểu Mã sửng sốt, ngồi thẳng dậy hỏi: “Các cô đi theo suốt mà sao lại không thấy được?”

Tiểu Tô: “Tôi và Tiểu Đường vẫn luôn đi theo người của họ kéo rào người.”

Tiểu Mã có chút lo lắng, nói: “Cô gọi điện cho Tiểu Đường thử xem, tôi đi lên cùng cô tìm chị Tư Tư hỏi một chút.”

J nhận điện thoại nói: “Chị Tư Tư đang tắm.”

Tiểu Mã: “Em xem trên điện thoại của chị Tư Tư nội dung thanh toán hôm nay, xem cô ấy đã đi những đâu.”

J: “Được.” Cô ấy vừa nói vừa mở điện thoại, mở hóa đơn thanh toán của Alipay ra xem, trong nháy mắt liền ngây người. Liễu Vi đang tắm trong phòng tắm, Tiểu Mã và Tiểu Tô nói sắp lên ngay, J không kịp suy nghĩ nhiều, thoát khỏi Alipay của Liễu Vi, đăng nhập vào Alipay của mình.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

J đi mở cửa, Tiểu Mã ở ngoài cửa nhỏ giọng nói: “Em lấy điện thoại của chị Tư Tư đưa cho chị một cách nhẹ nhàng.”

J liền lấy điện thoại đưa cho Tiểu Mã.

Tiểu Mã mở Alipay ra xem, phát hiện hôm nay chỉ có một thông tin mua sắm là mua cà phê và bánh mì sandwich ở FamilyMart.

Mặc dù không nên ăn bánh mì sandwich nhưng cũng không cần phải mắng Liễu Vi một trận vì một cái bánh mì sandwich.

Tiểu Mã trả điện thoại cho J, dặn dò cô ấy: “Đừng nói với chị Tư Tư.”

J vội vàng gật đầu.

Tiểu Mã: “Chị Tư Tư tắm xong chúng ta sẽ qua.”

J: “Được, được.”

Tiểu Mã: “Không cần nói chúng ta vừa đến.”

J: “Em biết.”

Sau khi đóng cửa phòng lại, J ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, cảm thấy mình chưa bao giờ anh hùng như vậy!

Cửa phòng tắm mở ra, Liễu Vi đội mũ sấy tóc, quấn khăn tắm bước ra, cả người tràn ngập hạnh phúc: “Vừa rồi là tiếng gì vậy?”

J kéo Liễu Vi vào phòng ngủ, nghiêm túc nói: “Chị ơi, vì chị, em suýt nữa thì mất việc đó!”

Quay phim về công ty trả máy, trả xong liền đi gặp đạo diễn.

Đạo diễn đang đợi anh ấy trong văn phòng, vừa thấy anh ấy vào liền tắt trò chơi trên điện thoại, hỏi: “Thế nào? Sao về sớm thế, quay được nội dung hay rồi à?”

Quay phim kéo ghế lại, ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào đạo diễn.

Đạo diễn nhìn anh ấy, chậm rãi hỏi: “Quay được nội dung gì rồi?”

Quay phim: “Ăn phát sóng trực tiếp.”

Đạo diễn: “Ai ăn phát sóng trực tiếp cơ? Nữ nghệ sĩ đó à? Cô ta ăn gì rồi? Tôi nói cho anh biết, nếu cô ta không ăn mười cân cơm thì tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Quay phim: “Không ăn mười cân cơm nhưng ăn một ngày đồ ăn nhanh.”

Đạo diễn: “Ăn một ngày đồ ăn nhanh á?”

Quay phim: “McDonald’s, KFC, Pizza Hut. Nếu không phải tôi kéo lại, cô ấy còn muốn ăn thêm một bữa ở Haidilao nữa cơ.”

Đạo diễn: “... Tại sao anh không cho cô ấy ăn?”

Quay phim lấy điện thoại ra: “Vợ tôi gọi cho tôi mười cuộc hỏi tôi khi nào đi đón con trai. Tin nhắn WeChat cuối cùng là bảo tôi tối nay không cần về nhà nữa.”

Quay phim đứng dậy nói: “Tôi đi đây, ông tự nghĩ cách cắt ghép nhé. Nội dung tôi đã quay đủ cho ông rồi, thêm quán cà phê mèo và buổi chạy bộ hôm qua, đủ để ông cắt ghép mười phút.”

Mười hai giờ đêm, Liễu Vi cùng đoàn lên máy bay trở về Bắc Kinh.

Ngày hôm sau, đạo diễn tập hợp mọi người họp bàn về cách cắt ghép tập này.

Đạo diễn: “Mọi người nói đi, nói đi. Chương trình của chúng ta có thể sống sót hay không là phụ thuộc hết vào tập này. Nếu tỷ suất người xem không tốt, nhà tài trợ bỏ đi thì chương trình sẽ xong đời.”

“Đạo diễn, tập nào ông cũng nói thế.”

Đạo diễn: “Bởi vì tập nào cũng như vậy. Bây giờ nhà tài trợ ai nấy đều tinh ranh, ký hợp đồng từng tập, trả tiền theo quý. Một quý mà phản ứng không tốt thì tiền sau sẽ không được trả. Mọi người phải thường xuyên lo lắng sợ hãi.”

Đạo diễn: “Tiểu Vương, cậu giới thiệu tình hình một chút.”

Mặc dù mọi người đều biết nhưng Tiểu Vương vẫn đứng lên nói: “Tập này chúng ta có tổng cộng năm khách mời. Bốn nam một nữ. Bốn ngôi sao nam lần lượt là... Ngôi sao nữ là người mới, lần đầu ra mắt đã đổ bộ vào chương trình tạp kỹ của chúng ta, công ty quản lý là Gia Thế, ông chủ là Ngưu Lan Sơn, đại gia khởi nghiệp ở Quảng Đông, quan hệ rất rộng, xuất thân rất lớn, tài sản hùng hậu.”

Đạo diễn: “Chuyện bát quái thì không cần phải nói. Hiện tại mọi người đều đã xem qua bản nháp nhưng tập này chúng ta cắt ghép thế nào thì vẫn chưa quyết định. Chúng ta để cho biên tập viên nói một chút.”

Biên tập: “Đạo diễn ông nói cắt ghép thế nào thì tôi cắt ghép thế đó, tôi nghe ông hết.”

Đạo diễn: “Tôi bảo anh nói kia mà.”

Biên tập: “Được rồi. Bản nháp vẫn theo phong cách cũ, bốn ngôi sao nam, một người đi khuân vác gạch, thật sự là khuân vác gạch, không hề có sự dàn xếp, thực sự khuân vác gạch cả buổi sáng, ngồi xổm trên đất ăn cơm hộp.”

“Một người đi giao đồ ăn.”

“Một người đi đến trường tiểu học chơi trò chơi với trẻ em cả ngày.”

“Một người đi đến sở thú cho động vật ăn.”

Mọi người cười trộm.

Đạo diễn: “Mọi người đều biết, không hiểu sao chương trình của chúng ta lại thành ra phong cách này, người lên toàn phát huy lòng yêu thương, làm từ thiện. Không phải nói từ thiện là không tốt nhưng mà xem nhiều rồi thì hơi chán, khán giả cũng không thích xem lắm. Tôi vẫn luôn muốn đột phá nhưng những ngôi sao đến đều có gánh nặng, ai cũng không muốn bị chửi, sợ bị bôi đen, cứ làm việc tốt mãi, hận không thể ai cũng là tấm gương đạo đức. Tôi không nói như vậy là không tốt, rất tốt, chỉ là phát huy chính khí thôi mà. Nhưng tỷ suất người xem thì cứ tụt hoài thôi.”

Đạo diễn châm một điếu thuốc, nói với người quay phim: “Nói về người mới lần này đi.”

Người quay phim: “Người đẹp, làm một chương trình ăn uống.”

Cả phòng họp lập tức náo nhiệt hẳn lên.

“Ăn uống? Người nổi tiếng trên mạng à?”

“Ăn uống thật không? Cô ta có nôn không? Cô ta có ăn xong rồi nôn không? Ôi, anh Trịnh, mấy anh có quay cảnh cô ta nôn không đó?”

Đợi mọi người náo nhiệt xong, người quay phim mới nói tiếp: “Ăn thật, không nôn.”

Đạo diễn: “Phát một đoạn cho mọi người cảm nhận thế nào là chân thực.”

Người quay phim liền gọi trợ lý đi phát video.

Màn hình lớn trong phòng họp bật lên, âm thanh rất tạp, chính giữa màn hình là một cô gái xinh đẹp, tóc dài xoăn, mắt to, sống mũi thẳng, da trắng như tuyết. Cô mặc một chiếc áo hoodie trắng, hai ống tay áo xắn cao, tay cầm một chiếc hamburger, ăn ngấu nghiến, nuốt chửng, chưa đầy hai phút, một chiếc hamburger đã hết sạch, cô cầm cốc cà phê đá uống một hơi hết nửa cốc, đặt cốc xuống, vẻ mặt hiện lên sự thỏa mãn sảng khoái, hai mắt sáng ngời, cả người thở phào một hơi.

Lúc cô ăn, cả phòng họp im phăng phắc, đến khi video phát xong, mọi người mới phản ứng lại.

Vừa nãy đạo diễn vẫn luôn quan sát, trong ba phút phát video, không ai ngó nghiêng điện thoại, tất cả đều chăm chú nhìn màn hình, đến khi video phát xong mới có người cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm thông tin về nữ nghệ sĩ này.

“Cô ấy ăn nhanh thật đó.”

“Tôi cũng ăn nhanh như vậy này, tôi ăn cơm chỉ mất năm phút thôi á, hamburger thì còn nhanh hơn nữa cơ.”

“Cô ấy ăn thật à?”

“Cô ấy ăn ngon thật.”

Đạo diễn: “Mọi người nói xem, đoạn này có hay không?”

Mọi người trong phòng họp lần lượt phát biểu.

“Hay.”

“Khá hay.”

“Đó là vì cô ấy gầy, lại còn là người đẹp. Gái xinh quay chương trình ăn uống mới đẹp được.”

Có người giơ tay hỏi: “Đạo diễn Lưu, chẳng lẽ chỉ cắt đoạn này lên?”

Đạo diễn thoát khỏi chế độ phát, mở thư mục, nói: “Thực ra là ba đoạn. Cô ấy đã ăn tổng cộng ba lần. Cộng lại là mười một phút.”

Người dựng phim: “Cắt ra rồi ghép lại, thêm một bản nhạc sôi động, được!”

Đạo diễn: “Còn có cả cảnh cô ấy chạy bộ.”

“Chạy bộ đi ăn đồ ăn nhanh? Đạo diễn Lưu, ông không thể bôi đen chúng tôi như vậy được. Thượng Hải là sa mạc ẩm thực thì đúng nhưng cũng không đến mức chỉ có thể ăn McDonald’s hay KFC.”

Phòng họp tràn ngập không khí vui vẻ.

Người dựng phim: “Có thể cắt. Đạo diễn Lưu, ông muốn mấy phút?”

Đạo diễn: “Ba phút, không quá bốn phút, tức là thời lượng một bài hát.”

Người quay phim nói: “Không phải ông nói hợp đồng của cô ta định là năm phút sao? Còn ép tôi quay đủ cho ông nữa mà!”

Đạo diễn: “Nội dung quá đơn điệu, tôi cho cô ấy ba phút chỉ để ngắm cô ấy xinh đẹp. Hơn nữa, tôi cũng vì muốn tốt cho cô ấy. Các bạn xem tư liệu cũng có thể thấy. Bốn ngôi sao nam diễn có tốt không? Tốt nhưng so với nữ nghệ sĩ này thì sao? Thiếu tính giải trí nhỉ? Đợi đến khi phát sóng, chỉ có fan của các ngôi sao nam mới xem và khen, người qua đường xem xong là quên nhưng hình ảnh của nữ nghệ sĩ này có thể gây bão, ít nhất cũng có thể duy trì độ hot trên mạng một, hai tháng.”

Những người trong phòng họp đều là người làm chương trình quen rồi, họ đều hiểu đạo diễn nói đúng.

Trên mạng thực ra không có chuẩn mực đạo đức, không phải cứ video của người tốt là sẽ nổi tiếng, video của người xấu là sẽ thất bại.

Điều quan trọng duy nhất chính là tính giải trí.

Douyin, Bilibili đều có mukbang, tại sao mukbang lại nổi tiếng thì không cần quan tâm, có nhiều mukbang như vậy chứng tỏ mukbang có lưu lượng truy cập.

Những nghệ sĩ đã nổi tiếng mặc dù không đi làm mukbang nhưng họ cũng rất thích tạo cho mình hình tượng người thích ăn, điều này chứng tỏ các nghệ sĩ cũng thèm khát lượng truy cập mà mukbang tự mang lại.

Tại sao không làm mukbang? Tất nhiên là liên quan đến hình ảnh của bản thân của nghệ sĩ. Hiện tại vẫn chưa có công ty nào thiết kế hình ảnh cho nghệ sĩ là người thích ăn, gần nhất là đảm đang việc nhà, đảm đang, con dâu tốt, chồng tốt, con gái tốt, v.v.

Dù là nghệ sĩ nam hay nữ, việc tăng cân đều là điều tối kỵ. Không chỉ công ty quản lý nghiêm phòng tử thủ, mà người hâm mộ cũng sẽ theo dõi sát sao vóc dáng của nghệ sĩ. Tương tự như vậy, nghệ sĩ nam không được phép tăng cơ. Nghệ sĩ phải luôn giữ được vẻ đẹp, không béo không gầy không nếp nhăn không già, nếu không sẽ bị mất tư cách, mất tư cách làm nghệ sĩ, mất tư cách được mọi người săn đón, mất tư cách xuất hiện dưới ánh đèn sân khấu.

Tất nhiên, đó đều là chuyện sau này. Bây giờ chương trình của họ có thể chiếm được lợi thế về lượng người xem này trước.

Đạo diễn: “Nữ nghệ sĩ này vẫn chưa ra mắt, chúng ta coi như nhặt được của hời. Sau khi cô ấy nổi tiếng chắc chắn sẽ coi chuyện lần này là lịch sử đen tối.” Ông ấy vui vẻ nói: “Vì vậy, chúng ta chắc chắn phải phát sóng.”

Người quay phim trợn mắt.

Những người khác cũng hiểu, đạo diễn đã sớm muốn chuyển đổi chương trình, vừa khéo gặp được cơ hội này càng không muốn bỏ qua. Cái gọi là chết rồi mặc kệ sóng gió. Sau khi chương trình phát sóng có rắc rối gì thì tính sau.

Người dựng phim hỏi: “Đoạn của nữ nghệ sĩ này định chèn vào đâu đây?”

Đạo diễn: “Các anh thấy sao? Đặt đầu hay đặt cuối?”

Một người nói: “Không khác nhau mấy. Đặt đầu, mọi người sẽ mắng nữ nghệ sĩ này, đặt cuối, mọi người vẫn mắng cô ấy, còn mắng cả ê-kíp chương trình chúng ta không phải người, bôi đen anh trai của họ.”

Một người khác nói: “Nhưng đặt đầu có thể khiến mọi người hiểu lầm chương trình kỳ này của chúng ta là chương trình du lịch, tham quan thành phố.” Kết quả là sau khi mỹ nữ chạy nhảy vui vẻ ăn uống vui vẻ là ngôi sao nam hạ phàm trải nghiệm cuộc sống gian khổ của người bình thường.

“Đặt cuối thì ngôi sao nam sẽ bị bôi đen đến chết. Vốn dĩ đều là những kẻ vô danh, lên chương trình diễn trò nói đạo lý. Hơn nữa, đặt đoạn của nữ nghệ sĩ này vào cuối, còn phối nhạc sôi động, các anh không thấy chương trình của chúng ta đang chế giễu các ngôi sao nam sao?” Chế giễu các anh giả tạo, chúng tôi cho một người mới lên cuối để áp chót.

Đạo diễn nghe xong liền vui vẻ, vỗ tay nói: “Đặt cuối.”

Người quay phim đăng một dòng trong nhóm chat trên WeChat: Hôm nay đạo diễn Lưu đã làm người chưa?

Dưới cùng là một hàng: Chưa.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play