Sáu giờ sáng, bốn giờ, trời vẫn tối đen như mực, Liễu Vi đã bị J lôi dậy khỏi giường.
J: “Chị, chúng ta phải đi rồi, lên xe ngủ tiếp.”
Tài xế đã đến, cùng J khuân hành lý lên xe. Liễu Vi lên xe, J đeo bịt mắt cho cô: “Chị, chị ngủ thêm một lát.”
Sau đó J cũng đeo bịt mắt, hẹn giờ điện thoại, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Ngược lại Liễu Vi vừa tỉnh dậy rất tỉnh táo, suốt đường đi đều ngắm cảnh phố xá bên ngoài.
Mặc dù trời vẫn còn tối nhưng trên đường cao tốc đã có rất nhiều xe. Mọi người đều lái xe ra khỏi màn đêm, lái xe về nhà trong màn đêm.
Tiểu Mã và chuyên gia trang điểm Tiểu Tô đều đang đợi ở sân bay. Sau khi Liễu Vi và J đến nơi, lấy vé máy bay, đã năm giờ rưỡi. Tiểu Mã nói: “Chị Tư Tư vào trong trước đi, bên trong cũng có quán cà phê, có thể ăn sáng.”
Bốn người đều chưa ăn sáng, Tiểu Mã mở quyền ăn uống công khai, sau khi ký gửi hành lý, mọi người cùng nhau ngồi ăn ở Starbucks, mỗi người một chiếc bánh sandwich một cốc cà phê.
Liễu Vi tưởng cuối cùng cũng có thể thoát khỏi bữa ăn tập thể hình, phấn khích nói: “Tôi muốn ăn trứng ốp la với thịt xông khói!” Tiểu Mã nhìn J, J vội vàng mở ba lô nói: “Chị Tư Tư, em mang cơm cho chị rồi.”
Liễu Vi: “...”
Một hộp cơm dành cho người tập thể hình quen thuộc được đặt trước mặt cô.
J nhạy cảm phát hiện áp suất trên người Liễu Vi bắt đầu giảm xuống. Cô ấy ở cùng Liễu Vi nửa tháng, rất nhanh đã phát hiện ra Liễu Vi rất ghét bữa ăn tập thể hình, nếu không thì đã không ăn đồ ăn vặt của cô ấy mà muốn làm chị em kết nghĩa với cô ấy.
Cô ấy vội vàng đẩy tay Liễu Vi, nhỏ giọng nói: “Chị, chị, chị ăn cái này trước, ăn cái này trước. Em gọi cho chị một cốc cà phê nhé.”
J đi gọi một cốc cà phê đen đặt bên tay Liễu Vi, những người còn lại trên bàn tắm mình trong ánh mắt thèm thuồng của Liễu Vi, lặng lẽ ăn hết bữa sáng.
Liễu Vi ăn hết bữa ăn tập thể hình theo kiểu nhìn trộm bánh sandwich.
Mọi người lên máy bay, J đắp mặt nạ cho cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Chị, đến đó biết đâu có cơ hội ăn thứ khác, chị nhịn trước đi.”
Liễu Vi đắp mặt nạ ngủ thiếp đi, trong mơ toàn là thịt xông khói rán trứng ốp la nước sốt salad thơm ngọt bánh mì mềm.
Tiểu Mã gọi J lại, nhỏ giọng nói: “Chị Tư Tư xem ra vẫn nghe lời em khuyên. Bình thường em khuyên chị ấy nhiều hơn, phải quản chị ấy, vẫn phải ăn bữa ăn tập thể hình, nếu không chị ấy mà mất dáng thì chị Cao và tổng giám đốc Ngưu đều không vui.”
J đã cho Liễu Vi ăn suốt nửa tháng, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Được, được, em nhất định sẽ quản chị Tư Tư, nhất định sẽ khuyên chị ấy.”
Đến Thượng Hải, Tiểu Mã để Tiểu Tô và J về khách sạn cất hành lý, cô ấy đưa Liễu Vi đến thẳng đoàn làm phim để gặp đạo diễn.
Trên đường đi, Tiểu Mã dặn đi dặn lại Liễu Vi phải đối xử với đoàn làm phim một cách lịch sự, phải lễ phép gấp đôi. Cô ta nói: “Chị Tư Tư, ban đầu đoàn làm phim đều muốn đuổi chị rồi, là tổng giám đốc Ngưu đích thân đến Thượng Hải đàm phán, mới giữ được dự án này. Chị Tư Tư, chị phải hiểu rằng, bây giờ chị thực sự rất nguy hiểm, chương trình tạp kỹ này ghi hình thành công, chị mới có việc làm tiếp theo, nếu không thì có thể sau này đều đổ sông đổ bể.” (App TYT)
Liễu Vi cũng không biết phải khách sáo thế nào mới xứng với tổng giám đốc Ngưu, chẳng lẽ gặp đạo diễn phải quỳ xuống lạy đạo diễn một cái?
So với Liễu Tư Tư từ nhỏ đã nếm đủ gian khổ thế gian, mặc dù gia đình cô có chút thất bại, học hành có chút thất bại nhưng dù sao cũng vừa mới tốt nghiệp, còn chưa kịp bước vào xã hội để bị đánh đập, ngoài việc cầu xin thầy giáo cho cô một vài điểm để đạt điểm đậu, cô thực sự chưa từng cầu xin ai. Bây giờ nghe ý của Tiểu Mã nói vậy thì có chút không biết phải làm sao.
Mặc dù cô ghét công ty, ghét hợp đồng, còn hơi ghét Cao Lãng nhưng cô không ghét Tiểu Mã và những người khác, những cô gái này vẫn luôn chăm sóc cô, cô cũng rất thích họ. Nhưng lập trường của hai bên có chút đối lập, đây cũng không phải lỗi của họ.
Tất nhiên cũng không phải lỗi của cô.
Đều là lỗi của tư bản!
Liễu Vi đã xây dựng tâm lý suốt chặng đường nhưng sau khi gặp đạo diễn thì phát hiện đạo diễn không đáng sợ.
Đạo diễn rất trẻ, sinh sau năm 1995, tuổi không lớn, suy nghĩ cũng rất thoải mái. Ông ấy dẫn theo một trợ lý đến gặp họ.
“Xin chào xin chào, thật xin lỗi vì không ra sân bay đón các bạn. Bên chúng tôi thiếu người, đành phải mời các bạn tự đến.” Đạo diễn nói.
Tiểu Mã: “Không sao không sao. Chị Tư Tư nhà chúng tôi là người mới, cái gì cũng không hiểu, còn phải nhờ đạo diễn Lưu chỉ bảo nhiều hơn.”
Đạo diễn: “Không sao không sao. Người mới mới tốt, người mới mặt mới, dễ nổi bật, mọi người đều muốn xem mặt mới. Bây giờ trên màn hình toàn là mặt cũ, khán giả thực ra đã xem chán từ lâu rồi, bây giờ xem tivi cũng ít người hơn.”
Đạo diễn vào thẳng vấn đề rất nhanh, nhìn Liễu Vi, hỏi: “Cô Tư Tư đi máy bay đến à? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Tiểu Mã nhạy bén nói: “Không sao không sao. Nhưng bình thường ba bữa ăn của chị Tư Tư nhà chúng tôi đều do chuyên gia dinh dưỡng phối hợp, cái này tổng giám đốc Ngưu nhà chúng tôi đều phải hỏi, cho nên…”
Đạo diễn xua tay, nói: “Ha ha ha, không phải muốn mời cô Tư Tư ăn cơm, tất nhiên sau khi quay xong chúng tôi chắc chắn sẽ mời cô Tư Tư ăn một bữa. Ý tôi là, cô Tư Tư chưa từng quay chương trình tạp kỹ, hay là bắt đầu thử quay một đoạn từ chiều nay? Hợp đồng ghi rõ phải cho cô Tư Tư ít nhất năm phút nội dung, thời tiết hôm nay cũng không tệ, trước tiên quay một số cảnh dễ cắt, lỡ như ngày mai quay không thuận lợi thì cũng có thứ để cắt.c
Tiểu Mã nhìn Liễu Vi.
Đạo diễn cũng nói với Liễu Vi: “Tức là trước tiên làm quen một chút. Chương trình tạp kỹ này của chúng tôi nói là mời rất nhiều người nhưng thực ra mọi người đều quay riêng phần của mình, dù sao thời gian của mọi người cũng không dễ sắp xếp. Chỉ là cuối cùng sẽ cắt ghép lại với nhau, trông giống như chuyện xảy ra trong một ngày. Cô Tư Tư, trên hợp đồng ghi thời gian tối thiểu là năm phút, cho nên tôi nhất định sẽ để chị xuất hiện trong chương trình năm phút. Nhưng đây chỉ là thời gian tối thiểu, nếu chị thể hiện tốt thì cho chị mười phút cũng được. Chương trình của chúng tôi là chín mươi phút, chia cho năm người, theo lý mà nói một người có thể chia được hơn mười lăm phút. Cô là người mới, chương trình không dám đặt cược vào cô nhưng tôi có thể làm chủ, cô thể hiện tốt hơn một chút, tôi sẽ cắt cho cô thêm vài phút, cô thấy thế nào?”
Liễu Vi còn có thể nói gì nữa?
Cô sảng khoái gật đầu: “Được thôi. Nhưng tôi thực sự chẳng biết gì cả.”
Đạo diễn cười nói: “Tư Tư khách sáo rồi, người đến nhiều, thợ chụp ảnh của chúng tôi rất có kinh nghiệm, dù là người không biết gì cũng có thể chụp đẹp.”
Tiểu Mã liền gọi điện thoại gọi Tiểu Tô đến. Sắp chụp rồi, chắc chắn phải trang điểm và thay quần áo.
Tiểu Tô và J vừa đến khách sạn, thậm chí còn chưa kịp vào nhà vệ sinh thì đã kéo vali chạy đến.
Đoàn làm phim đã cho họ mượn phòng họp này.
Tiểu Tô nhanh tay nhanh chân trang điểm cho Liễu Vi, J và Tiểu Mã chọn quần áo.
Một giờ sau, trợ lý đạo diễn gõ cửa, nói rằng đã chuẩn bị xong, có thể xuống tầng.
Tiểu Mã mở cửa hỏi: “Bao nhiêu xe? Đủ cho chúng ta ngồi không?”
Trợ lý đạo diễn: “Ba xe, chắc chắn đủ ngồi. Bên chúng tôi cũng có một trợ lý trang điểm, lúc đó để cô ấy giúp các bạn.”
Liễu Vi đã thay một bộ quần áo khác, tóc chỉ sấy sơ qua, đuôi tóc uốn xoăn.
Tiểu Tô lấy cho cô một đôi giày thể thao, đây là món đồ hiệu duy nhất trên người cô, còn lại quần áo đều là hàng bình dân.
Không phải không muốn cho Liễu Vi mặc đồ đẹp, mà là để chờ sau này cô nổi tiếng, để dành chỗ cho việc quảng cáo nên bây giờ không thể thể hiện sự thiên vị đối với thương hiệu.
Cao Lãng muốn một hơi ký cho Liễu Vi hợp đồng quảng cáo với Chanel nhưng giấc mơ vẫn còn hơi xa vời.
Một nhóm người đi thang máy xuống, đạo diễn đang nói chuyện với thợ chụp ảnh.
Đạo diễn: “Người mới, anh đã xem ảnh rồi, ngoại hình và vóc dáng đều không tệ nhưng đoán là không có diễn xuất gì, anh cứ chụp cho đẹp vào là được. Chụp vài cảnh cô ấy đi bộ, để về cắt ghép.”
Thợ chụp ảnh: “Vậy thì đến cầu Hoàng Phố chụp vài tấm, chụp vài tòa nhà địa danh.”
Đạo diễn: “Được, đi thôi.”
Thấy Liễu Vi được mọi người vây quanh đi đến, đạo diễn nói: “Đến rồi.”
Nhiếp ảnh gia liếc nhìn rồi nói: “Chiều cao này được, chụp đẹp lắm.” Nói rồi liền vác máy ảnh lên chụp Liễu Vi, sau đó tận mắt nhìn thấy Liễu Vi khựng lại, chân bắt đầu do dự.
Nhiếp ảnh gia: “... Quá nghiệp dư rồi.”
Đạo diễn: “Dù sao thì tôi cũng giao cho anh rồi, anh phải chụp cho tôi đủ năm phút tư liệu. Đây là điều đã ghi trong hợp đồng.”
Nhiếp ảnh gia đau đầu. Lên xe liền bắt đầu bảo trợ lý kiểm tra xem Bến Thượng Hải có đông người không, ánh sáng thế nào, hướng gió ra sao.
Trợ lý: “Đi Bến Thượng Hải ạ?”
Nhiếp ảnh gia: “Đi, hôm nay còn phải chạy nhiều nơi lắm, có người mệt rồi.”
Trợ lý: “Ngày mai không còn một ngày nữa sao?”
Nhiếp ảnh gia: “Ngày mai có việc của ngày mai.”
Trong lòng thầm nghĩ ngày mai chắc chắn tôi không đến, ai xui xẻo thì đến.
Trên một chiếc xe khác, Tiểu Mã cũng đang an ủi Liễu Vi.
“Chị Tư Tư, chị đừng căng thẳng, cứ coi như không có nhiếp ảnh gia là được.”
J: “Đúng vậy, chị càng tự nhiên thì càng dễ chụp.”
Tiểu Mã: “Đúng rồi, lấy tai nghe ra, để chị Tư Tư nghe nhạc.”
Liễu Vi không muốn làm phiền người khác. Dù sao thì đây không chỉ là công việc của cô, mà còn là công việc của người khác. Cô chỉ có thể cố gắng khắc phục bản năng, cố gắng quên đi máy quay.
Đến Bến Thượng Hải, may mắn là hôm nay không có nhiều người, thời tiết cũng rất đẹp, ngoài gió lớn thì không có vấn đề gì khác.
Người dân Thượng Hải cũng hiểu biết rộng, dù nhìn thấy Liễu Vi và máy quay cũng không vây quanh chụp ảnh, có lẽ cũng vì Liễu Vi chưa nổi tiếng.
Liễu Vi xuống xe, đeo tai nghe, tưởng sẽ đơn giản như lần chụp ở sân bay trước nhưng lại không phải như vậy.
Sự khác biệt giữa ảnh và quay phim là một bức ảnh tĩnh, một bức ảnh động. Những vấn đề không nhìn thấy trên ảnh tĩnh sẽ lộ rõ trên ảnh động.
Liễu Vi cũng căng thẳng khi chụp ở sân bay nhưng ảnh có thể chỉnh sửa, hơn nữa việc các ngôi sao né tránh khi chụp ảnh cũng rất có sức hút, không phải là khuyết điểm lớn.
Nhưng nếu quay một đoạn video, trong đó nhân vật né tránh thì cảm giác sẽ hoàn toàn không đúng.
Nhiếp ảnh gia quay một đoạn rồi bảo trợ lý đi nói: “Bảo cô ấy chạy đi, chạy nhẹ nhàng thôi.”
Tiểu Mã viết vào sổ thiết lập nhân vật của Liễu Vi rằng cô phải đi bộ một cách tao nhã, không được chạy nhảy, tránh làm xấu mặt. Nhưng vừa đến đã phải phá vỡ thiết lập nhân vật, vì nhiếp ảnh gia không chụp được hình đẹp.
Tiểu Mã cũng không nói gì nữa, đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Sau khi chạy, hình ảnh trở nên sống động, con người khi chạy cũng sẽ tự nhiên hơn.
Mặc dù Liễu Vi đã bỏ bê ba tháng sau khi đến nhưng tố chất cơ thể vẫn ở đó, sau khi chạy, cô lập tức trở nên rất chuyên nghiệp và rất đẹp — Giống như một vận động viên.
Nhiếp ảnh gia lập tức chạy theo sau chụp, vừa hét: “Chậm lại, chạy chậm lại.”
Anh ta không ngờ cô gái này lại xinh đẹp như vậy, chạy như thỏ vậy, chỉ trong chốc lát đã chỉ còn nhìn thấy bóng lưng.
Nhưng tư thế rất đẹp! Bóng lưng cũng đẹp.
Cuối cùng, nhiếp ảnh gia cũng nhìn thấy hy vọng hoàn thành công việc.
Liễu Vi biết thể chất của cơ thể này rất tốt. Mặc dù cô không nhảy nhưng ngày nào cũng chạy trên máy chạy bộ, còn đạp xe đạp tập thể dục, thường cảm thấy chưa tốn nhiều sức, hai tiếng đã trôi qua, mồ hôi trên người cũng không khó chịu, ngược lại còn rất sảng khoái.
Đây là lần đầu tiên cô chạy ngoài trời, xung quanh toàn là người, cô nhẹ như chim yến, chạy lên cảm giác dưới chân hoàn toàn khác, cảm giác bám đất của giày khiến người ta mê mẩn.
Cô cảm thấy vui vẻ, trạng thái tốt hơn, tư thế cũng thoải mái hơn.
Nhiếp ảnh gia phát hiện đã tìm ra mật mã hoàn thành công việc, bảo Liễu Vi chạy dọc theo Bến Thượng Hải hai lượt. Sau đó là Lục Gia Trại, phố đi bộ Nam Kinh, cuối cùng lại quay về Bến Thượng Hải chụp cảnh đêm, mãi đến mười một giờ tối mới thu dọn đồ đạc.
Trở về khách sạn, Liễu Vi ngược lại cảm thấy không mệt như lần chụp ở sân bay trước. Có lẽ vì cô chạy suốt, cũng ở trên phố suốt, không hiểu sao lại có một loại cảm giác vui vẻ khi đi du lịch.
Chỉ là cô vẫn ăn đồ ăn kiêng.
Tiểu Mã vừa về đến khách sạn đã nhận được điện thoại của đạo diễn.
Đạo diễn: “Tôi đã nghe nhiếp ảnh gia nói rồi. Ôi trời, người của các cô đúng là không có chút kinh nghiệm nào.”
Tiểu Mã: “Chị Tư Tư nhà chúng tôi là người mới.”
Đạo diễn: “Mới quá rồi chứ? Công ty các cô không đào tạo nghệ sĩ trước khi cho ra mắt sao? Cô như vậy thì bảo tôi làm sao đạo diễn được? Trong hợp đồng có ghi là phải cho nghệ sĩ của các cô thời lượng năm phút. Chẳng lẽ cô muốn tôi cắt cảnh cô ấy chạy năm phút sao?”
Tiểu Mã: “Chỉ cần không quá đáng, chị Tư Tư nhà chúng tôi đều có thể phối hợp. Chị Tư Tư nhà chúng tôi rất có tài.”
Đạo diễn: “Vậy thì chúng ta thiết kế một kịch bản đi.”
Tiểu Mã: “Anh đợi chút, tôi gọi điện cho chị Cao nhà chúng tôi.”
Đạo diễn: “Được.”
Năm phút sau, Tiểu Mã gọi lại: “Chị Cao nói được.”
Đạo diễn: “Được rồi, vậy cô qua đây, chúng ta ở phòng họp.”
Một giờ sau, Tiểu Mã đến đoàn làm phim. Phòng họp khói mù mịt.
Tiểu Mã dẫn theo Tiểu Tô ôm một đống cà phê mang đi và bánh mì kẹp mang đi vào, vừa vào cửa đã xin lỗi trước.
Tiểu Mã: “Xin lỗi, làm phiền mọi người rồi.”
Đạo diễn: “Không sao, đều là vì công việc. Mọi người đến uống cà phê.”
Tiểu Mã và Tiểu Tô đích thân đưa cà phê đến tận tay từng người mới ngồi xuống.
Đạo diễn: “Cân nhắc đến việc cô Tư Tư thực sự không có chút kinh nghiệm nào nên chúng tôi đã thiết kế cho cô ấy một số cửa ải nhỏ, như vậy có thể giúp cô ấy tìm được hướng đi, cũng dễ dàng quay hơn.”
Tiểu Mã: “Cửa ải gì? Tôi phải xem trước.”
Đạo diễn: “Được.”
Đạo diễn đưa kịch bản cho Tiểu Mã. Tiểu Mã xem qua, chính là bốc thăm để trả lời những câu hỏi như: “Cô dùng kem nền gì?”, "Bình thường cô trang điểm như thế nào?”
Đạo diễn: “Cân nhắc đến việc nghệ sĩ của các cô thực sự không có gì để quay nhưng cô ấy rất xinh đẹp nên chúng ta có thể quay cảnh cô ấy trang điểm buổi sáng không? Chỉ là làm mẫu thôi, sau đó quay lại vẫn phải để chuyên gia trang điểm.”
Tiểu Mã: “Được.”
Những cửa ải sau cũng là bốc thăm, ví dụ như “Chọn một việc mà hiện tại cô muốn làm nhất.”
Đạo diễn: “Chúng tôi sẽ không sắp xếp những cửa ải quá khó, chủ yếu vẫn là để khơi dậy tính tích cực của nghệ sĩ. Dù sao cũng không thể để cô ấy thực sự chạy năm phút trên màn hình, dù có đẹp đến đâu cũng không được.”
Tiểu Mã kiểm tra kỹ lưỡng tất cả nội dung kịch bản, sau đó lại liên hệ với bộ phận pháp lý của công ty, ký thêm một điều khoản bổ sung mới coi như hoàn thành công tác chuẩn bị trước.
Sau khi máy fax nhận được điều khoản bổ sung có đóng dấu công ty, đạo diễn mới nói với Tiểu Mã: “Vậy thì ngày mai quay, cô ngồi cùng xe với tôi để xem.”
Tiểu Mã hơi do dự.
Đạo diễn: “Tôi lại không phải ban ngày ban mặt làm hại nghệ sĩ của cô sao? Cô ngồi trước màn hình giám sát cũng vậy thôi. Tôi chỉ muốn quay một số cảnh quay chân thực. Tôi thấy nghệ sĩ của cô có cô ở bên thì không được thoải mái lắm, bình thường quản nghiêm lắm phải không?”
Tiểu Mã: “Chúng tôi đối xử với nghệ sĩ rất tốt, chúng tôi tạo điều kiện cho nghệ sĩ rất tốt, chị Tư Tư là nghệ sĩ quan trọng nhất của công ty chúng tôi.”
Đạo diễn: “Biết rồi, biết rồi. Vậy thì làm như vậy nhé?”
Tiểu Mã: “Được rồi.”