“Tôi đi cùng cậu.”

Khi Kỳ Hành Dạ quay người đi, Tấn Nam liền gọi cậu lại.

Cậu nhíu mày: “Vết thương của anh…”

“Vậy thì cũng không thể để cậu đi một mình, thám tử Kỳ.”

Thái độ của Tấn Nam đối với Kỳ Hành Dạ rõ ràng đã dịu xuống. Không còn coi cậu như người cần được bảo vệ, mà là đồng đội, cùng nhau gánh vác nguy hiểm.

“Hôm nay cậu mới tiếp xúc với ô nhiễm, cho dù năng lực có mạnh đến đâu, đọc được bao nhiêu tài liệu, cũng khó nói có thể sống sót tại hiện trường. Lý thuyết trên giấy tờ, và thao tác thực tế chung quy vẫn có sự khác biệt. Mà ô nhiễm, bất kỳ sai lầm nhỏ nào cũng có thể gây ra cái chết, thậm chí không chỉ là bản thân, mà còn nguy hiểm đến tất cả người dân trong thành phố.”

Tấn Nam ôm vết thương ở bụng, khó khăn đứng dậy, muốn đi tới.

Kỳ Hành Dạ nhìn mà sợ hãi, sợ anh ta đi được nữa đường thì chết mất, nên vội vàng đưa tay ra đỡ.

Gần khu vực bao vây, ưu tiên bảo vệ tính mạng, hoàn toàn không quan tâm đến việc xử lý vết thương cẩn thận. Mãi đến khi Tấn Nam cởi bỏ chiếc áo khoác đồng phục rách rưới dính đầy máu, Kỳ Hành Dạ mới thấy rõ vết thương của anh nghiêm trọng đến mức nào.

Bên dưới áo khoác dài của điều tra viên còn mặc nhiều lớp áo bảo hộ, giống như áo chống đạn, chỉ là mỏng và ôm sát hơn, nhờ vào đó, điều tra viên có thể di chuyển trong hiện trường ô nhiễm nặng, hạn chế tối đa việc bị ô nhiễm và thương tích.

Nhưng khi Tấn Nam cởi áo bảo hộ ra, một dòng máu tươi “ào” ra.

—— Lúc thiết bị nổ, các mảnh vỡ bắn ra, xuyên qua bụng Tấn Nam rồi bị quái vật nghiền nát, vết thương rách toạc trông rất dữ tợn, da thịt lộn ra ngoài.

Kỳ Hành Dạ ngẩn người: “Vừa rồi, anh nhịn đau như vậy… còn muốn cứu tôi?”

Cậu lập tức nhíu mày, không đồng ý nói: “Anh đã như vậy rồi, đừng nghĩ đến chuyện đi cùng tôi, ngoan ngoãn dưỡng thương đi.”

Nhưng Tấn Nam lại bình tĩnh nói: “Tôi là điều tra viên đội cơ động số 1 trực thuộc Cục trưởng Thương , một trong mười hai đội trưởng, không có tư cách để lùi bước. Tôi chính là quyền hạn di động, thám tử Kỳ. Cấp độ quyền hạn tạm thời của cậu quá thấp, không có tôi dẫn đường, cậu đừng hòng vào được khu vực bao vây.”

“Đừng coi thường thiết bị ngăn chặn do Viện Khoa học sản xuất, khả năng duy trì hoạt động của nó sau khi bị hư hại vẫn gấp đôi tiêu chuẩn thế giới, nó có thể xác định quyền hạn, chỉ điều tra viên mới có thể đi qua, và trước khi nhiệm vụ kết thúc, chỉ được vào mà không được ra, nghiêm khắc phòng chống ô nhiễm rò rỉ.”

Kỳ Hành Dạ: “Vậy anh đưa tôi vào, rồi anh tự mình quay lại.”

“Có thể.”

Tấn Nam mỉm cười: “Nhưng tôi không muốn.”

“…………”

Hiện tại đã mất liên lạc, tại hiện trường chỉ còn ba người có thể hành động.

Kỳ Hành Dạ lần lượt khiêng tất cả các điều tra viên bị thương nặng bên ngoài khu vực bao vây trở lại, giao cho điều tra viên trực xe chỉ huy cấp cứu xử lý.

Khi cậu đến thăm Tấn Nam, muốn thuyết phục anh, thì phát hiện Tấn Nam mồ hôi đầm đìa, tự mình soi gương nhanh chóng xử lý khâu vết thương, khay bên cạnh chất đầy dao mổ và băng gạc dính máu, răng đang cắn một đầu băng gạc định băng bó. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Kỳ Hành Dạ hơi mở to mắt, nhất thời không nói nên lời.

Cậu nhận thức được, trước mặt mình là một chiến binh. Không phải thứ đồ sứ cần được bảo vệ cẩn thận, mà bản thân anh ta mới chính là một người bảo vệ.

Cậu im lặng một lúc, sau đó bước tới, nhận lấy băng gạc trong tay Tấn Nam, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, nhanh chóng giúp anh băng bó cẩn thận.

Tấn Nam hiểu ra, đây là Kỳ Hành Dạ ngầm đồng ý cho mình đi theo. Anh cười, ăn ý không nói thêm gì, chỉ khi Kỳ Hành Dạ hỏi bằng ánh mắt, mới nói mình cần giúp đỡ gì.

Tiêm vào vài mũi thuốc khống chế, tình trạng của Tấn Nam rõ ràng tốt hơn. Chiếc áo đồng phục rách nát bẩn thỉu được thay ra, mặc từng lớp áo bảo hộ và đồng phục mới tinh tươm, đeo đầy đủ vũ khí.

Sau khi thu dọn nhanh chóng, anh ta vẫn là điều tra viên có dáng vẻ không thể bị đánh bại kia.

Nhìn thoáng qua, thậm chí không thể nhận ra được là hai mươi phút trước anh ta vừa bị thương nặng.

Kỳ Hành Dạ mặt đầy kinh ngạc, tò mò sờ trái sờ phải, cố gắng tìm hiểu nguyên nhân.

Tấn Nam vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nghẹn lại, từ tai đến cổ đều nhanh chóng đỏ lên.

Anh đánh vào tay Kỳ Hành Dạ đang cố chui vào áo khoác sờ áo bảo hộ, ném chiếc vali xách tay màu đen vào lòng Kỳ Hành Dạ: “Mặc vào.”

“Kỳ thám tử, thể chất của cậu đặc biệt, nhưng môi trường ô nhiễm nặng không phải người thường có thể chống đỡ được, huống chi.”

Tấn Nam dừng lại, giọng điệu nặng nề: “Trong đoạn hình ảnh ba giây truyền về, hiện trường được đánh giá đạt cấp A.”

Kỳ Hành Dạ đã xem tài liệu mà Phong Ánh Đường đưa, hiểu rõ cấp A nghĩa là gì.

Sự kiện ô nhiễm được chia thành mười một loại, các vụ án được phân loại từ A đến E theo mức độ ảnh hưởng, từ cao đến thấp, mỗi cấp độ, chỉ số nguy hiểm tăng 10 bậc, tức là gấp mười lần, trăm lần, vạn lần.

Tuy vụ án ô nhiễm không nhiều, nhưng chỉ số nguy hiểm lại xếp hạng nhất.

Trong các vụ án ô nhiễm, đa số là cấp C trở xuống, rất ít vụ án cấp B trở lên. Nhưng chỉ cần ghi nhận trong hồ sơ vụ án cấp B, thì không có vụ nào không gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Còn cấp A…

Hồ sơ bị niêm phong, Kỳ Hành Dạ không có quyền hạn xem.

“Từ khi có khái niệm ô nhiễm, vụ án ô nhiễm cấp A trong nước đếm trên đầu ngón tay, nhưng không ngoại lệ, mỗi lần vụ án ô nhiễm cấp A xuất hiện, đều kèm theo thảm họa nghiêm trọng và sự hy sinh hàng loạt của các điều tra viên, thậm chí còn vượt qua mối đe dọa rò rỉ hạt nhân. Cục Điều Đặc Biệt gần như là dùng thân mình để lấp lỗ hổng.”

“Một khi cấp độ vụ án được nâng lên, cho dù là Cục trưởng Thương cũng không thể trấn áp mà không có thương vong.”

Tấn Nam nghiêm mặt nói: “Vì vậy, chúng ta nhất định phải giải quyết vụ án ô nhiễm này trước khi nó thực sự được nâng cấp! thám tử Kỳ, cho dù cậu và tôi phải chết thì cũng phải làm cho bằng được.”

Kỳ Hành Dạ gật đầu: “Yên tâm, Thương Nam Minh đã xác nhận với tôi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Tôi đã hứa với anh ấy, sẽ không nuốt lời.”

Cậu cúi đầu liếc nhìn chiếc vali trong lòng, trên đó khắc tên và mã số, nhưng đều là của Tấn Nam.

“Không còn cách nào khác. Cục trưởng không có ở đây, không thể cấp cho cậu thiết bị mới, cậu dùng tạm bộ dự phòng của tôi trước.”

Tấn Nam giới thiệu chi tiết các thiết bị trong vali.

Ba lớp áo bảo hộ, một lớp chống tấn công, một lớp chống ô nhiễm, một lớp chống gây thương tích cho người ngoài, thậm chí còn được trang bị thiết bị tự hủy.

Tác dụng của áo bảo hộ có hạn, nếu bước chân vào vụ án ô nhiễm cấp B trở lên, thời gian các hạt ô nhiễm có nồng độ cao xâm nhập và lưu lại tỷ lệ thuận với nhau. Một khi bản thân điều tra viên bị ô nhiễm, áo bảo hộ sẽ đảm bảo anh ta không bị đột biến và làm hại đồng đội.

Máy ghi hình chấp pháp có chức năng định vị và ghi lại dấu hiệu sinh tồn.

Tương đương với hộp đen mang theo người của điều tra viên, luôn phát tín hiệu định vị và dao động của các dấu hiệu sinh tồn về trụ sở Cục Điều Tra Đặc Biệt, đảm bảo mỗi điều tra viên đều có thể nhận được hỗ trợ ngay lập tức. Mà một khi hy sinh, máy ghi hình sẽ tự động gửi tín hiệu về, và mã hóa niêm phong tất cả thông tin, chỉ có Cục Điều Tra Đặc Biệt mới có thể giải mã, và biết được toàn bộ tình huống trước khi điều tra viên hy sinh.

Máy đếm ô nhiễm, tương tự như máy đếm Geiger dùng để đo bức xạ, nhưng nó nhắm vào các hạt ô nhiễm.

Thuốc khống chế và thuốc dinh dưỡng. Có thể nhanh chóng bổ sung và phục hồi khi trạng thái của điều tra viên giảm sút. Ngay cả khi điều tra viên đã bị ô nhiễm, cũng có thể tạm thời ổn định dưới tác dụng của thuốc khống chế, tranh thủ thêm thời gian để tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.

Cũng như vũ khí nóng và lạnh đặc chế dành cho vật ô nhiễm. Xích sắt, dao găm, thiết bị điện tử và súng, đạn.

Đây là trang bị cơ bản mà mỗi một điều tra viên bắt buộc phải chuẩn bị trước khi rời khỏi căn cứ.

Sự kiện ô nhiễm không thể đoán trước, không ai nói trước được nó sẽ xảy ra khi nào, ở đâu và bằng cách nào. Chuyện các điều tra viên có thể làm là luôn sẵn sàng, chuẩn bị đầy đủ.

Tấn Nam vừa bàn giao công việc với điều tra viên đang trực, vừa tranh thủ quan sát Kỳ Hành Dạ, thỉnh thoảng giải thích thắc mắc cho cậu, còn giúp người lần đầu tiên mặc áo bảo hộ là Kỳ Hành Dạ mang đồ vào.

“Cạch” một tiếng, khóa bảo vệ được cài vào, áo bảo hộ bắt đầu có hiệu lực.

“Đội trưởng Tấn Nam, chú ý an toàn.”

Điều tra viên trực giơ tay chào Tấn Nam, ánh mắt phức tạp: “Hy vọng sau khi nhiệm vụ kết thúc, có thể nhìn thấy anh trở về.”

Sáu người bị thương nặng cần được chăm sóc, cũng phải có người trực xe chỉ huy đợi lệnh, anh ta chỉ có thể đứng đây nhìn bóng lưng đồng đội dần khuất xa.

Cũng không biết liệu có còn được gặp lại hay không.

Tấn Nam gật đầu, mỉm cười: “Sẽ gặp.”

Chỉ là không biết, sẽ trở về dưới hình dạng gì.

Anh và đối phương đều hiểu rõ, một mình tiến vào khu vực bao vây đã mất liên lạc sau vụ nổ, nơi đó rất có thể đã mất kiểm soát ô nhiễm, bất cứ ai tiến vào đều là đường cùng, đã không còn hy vọng có thể sống sót trở về.

Chỉ là, ngay cả khi tương lai cái chết đã được biết trước, Tấn Nam cũng không hề lùi bước—— anh sẽ luôn trở về, Cục trưởng và đồng đội của anh sẽ không bỏ mặc anh phơi xác trên vùng đất ô nhiễm hoang vu.

May mắn thì thi thể sẽ còn nguyên vẹn. Một nắm tro cốt cũng được, hoặc một chiếc hộp đen khắc tên mã số “Tấn Nam” cũng tốt.

Trong hồ sơ của Cục Điều Tra Đặc Biệt, anh sẽ mãi mãi sống.

Bỗng nhiên một cánh tay dài đặt lên vai Tấn Nam, khuôn mặt tươi cười của Kỳ Hành Dạ ghé sát lại, nửa người lười biếng dựa vào Tấn Nam: “Anh này, có thể nghĩ đến điều gì tốt đẹp hơn không? Chưa xuất phát mà bầu không khí đã bị anh làm cho căng thẳng như vậy, bạn bè của anh không đánh anh vì chuyện này sao? Anh có biết nói chuyện không vậy hả, người anh em?”

Cậu đưa tay vỗ vỗ vào vết thương ở bụng của Tấn Nam, thấy đối phương đau đến mức nhăn nhó, cười nói: “Anh đang coi thường tôi sao? Yên tâm, tôi là thám tử chuyên nghiệp, nhất định sẽ không để anh chết trong đó đâu.”

“Lạc quan lên, nhìn tôi này, nhà ngày nào cũng bị ma ám, chẳng phải vẫn sống tốt sao. Làm gì mà dễ chết thế được?”

Cậu thậm chí còn đưa tay kéo khóe miệng Tấn Nam lên trên, ép buộc đối phương cười.

Tấn Nam: … Đây là đồng nghiệp mới, phải! Nhẫn! Nhịn!

Tuy nhiên, sau khi Kỳ Hành Dạ xen ngang, bầu không khí u ám vừa rồi lập tức bị phá vỡ, trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Kỳ Hành Dạ giơ tay chào điều tra viên đang trực, nháy mắt cười, như có một thỏa thuận bí mật: “Yên tâm, nhất định sẽ đưa đội trưởng của các anh trở về an toàn.”

“Làm người mà, chữ tín là quan trọng nhất.”

Cách chào không theo tiêu chuẩn, nhưng lại mang đầy sự tự tin, như thể trời sập xuống cũng có cậu chống đỡ.

Khi quay trở lại rìa khu vực bao vây, Kỳ Hành Dạ nhìn thấy thiết bị ngăn chặn, mới hiểu tại sao Tấn Nam nói cần quyền hạn.

Thiết bị lớn do bị ảnh hưởng bởi sóng xung kích, đã phát nổ lần thứ hai, các linh kiện vương vãi khắp nơi, nhưng phần lõi vẫn còn kiên cường hoạt động, vòng sáng màu xanh vẫn kiên cố ngăn cách khu phố thành hai thế giới trong và ngoài.

Kỳ Hành Dạ thán phục.

Tấn Nam ngẩng cao đầu kiêu hãnh: “Sản xuất trong nước, xếp hàng đầu thế giới! Trong các quốc gia trên thế giới, Viện Khoa Học của chúng ta là đội ngũ hàng đầu.”

Khi anh ta xác minh quyền hạn với thiết bị, Kỳ Hành Dạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy tuyết đã rơi trong khu vực bao vây, các tòa nhà trên đường phố tạo ra ảo ảnh chồng chéo lên nhau, cảnh tượng giống như người cận thị không đeo kính.

Chưa đến mùa tuyết rơi.

Đó căn bản không phải là tuyết, mà là các hạt ô nhiễm ngưng tụ dày đặc.

Sương mù mỏng bao phủ toàn bộ khu phố, dưới ánh đèn đường màu vàng mờ nhạt miễn cưỡng chiếu sáng một con phố vắng không người, yên tĩnh đến đáng sợ.

Cho dù là người, hay quái vật, đều không thấy bóng dáng.

Lần đầu tiên Kỳ Hành Dạ bước vào khu vực ô nhiễm đang diễn ra, bước chân cũng vô thức nhẹ nhàng hơn, giày vải đi trên đất không có lấy một tiếng động, giống như con báo săn dẫm lên mặt đất lộn xộn vừa bị phá hủy nghiêm trọng.

Mà trên mặt đất, đã xuất hiện những vệt sáng màu đỏ, uốn lượn như một mạng lưới mạch máu.

Giống như cảnh tượng đã từng xuất hiện trong nhà Kỳ Hành Dạ, chỉ là mạnh hơn gấp nhiều lần, thậm chí khi Kỳ Hành Dạ vô tình dẫm lên mạng lưới mạch máu đó, sẽ có cảm giác hồi hộp vô cớ.

Cứ như thể, cậu không phải đang dẫm trên mặt đất, mà là mạch máu và dây thần kinh đang đập của ai đó.

Cậu thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim truyền từ lòng bàn chân, từng nhịp, từng nhịp một.

Là sự sống đang nhảy nhót.

Tấn Nam kéo cậu lại: “Kỳ thám tử, cố gắng tránh đi theo đường ô nhiễm. Những đường ống màu đỏ này là đường di chuyển của nguồn ô nhiễm, có nghĩa là ô nhiễm vật đã từng hoặc sắp đi qua, hạt ô nhiễm ở đây cao hơn những nơi khác.”

“Áo bảo hộ có thể chống ô nhiễm, nhưng không phải là vô hạn, màng lọc đầy rồi thì sẽ bắt đầu ô nhiễm lên bản thân.”

Kỳ Hành Dạ nhớ lại, trước đây khi điều tra viên vào nhà cậu, quả thực có tránh những đường màu đỏ này.

Chỉ là vì thể chất kỳ lạ khó hiểu của bản thân, nên cậu không có cảm giác gì với ô nhiễm.

Sóng xung kích của vụ nổ ảnh hưởng rất lớn đến các tòa nhà trong khu vực bao vây, nhưng điều kỳ lạ là, Kỳ Hành Dạ không thấy dấu vết của người dân.

Khu Giang Nam của thủ đô là khu vực có dân số thường trú trên một triệu người, khu vực trung tâm lại càng đông đúc, tiếng nổ lớn như vậy, không lý nào không có ai phát hiện ra. Ít nhất cũng phải có người tò mò ra xem mới đúng.

Nhìn quanh bốn phía, các tòa nhà dân cư đều tối om, không có cửa sổ nào bật đèn.

Ba giờ sáng, trung tâm thành phố yên tĩnh như nghĩa địa.

“Là do thiết bị ngăn chặn.”

Tấn Nam thản nhiên nói: “Chúng tôi gọi ô nhiễm là thế lực thứ ba, thiết bị ngăn chặn cũng được nghiên cứu và phát triển dựa trên công nghệ tiên tiến nhất liên kết với thế lực thứ ba, trong lúc làm nhiệm vụ, thiết bị ngăn chặn hoạt động bình thường có thể đảm bảo ngăn chặn tất cả cư dân bên ngoài, chỉ tách biệt chính xác phạm vi ô nhiễm, giảm thiểu tối đa ảnh hưởng đến cư dân.”

“Tiền đề là, thiết bị ngăn chặn hoạt động bình thường.”

“Một khi thiết bị bị hỏng, hoặc hệ số ô nhiễm tại hiện trường tăng vọt vượt quá cấp độ của thiết bị, vượt quá phạm vi hoạt động của thiết bị ngăn chặn, thì khu vực bao vây sẽ xuất hiện lỗ hổng, giống như màng mỏng bị hòa tan thành lỗ nhỏ. Và ô nhiễm sẽ theo lỗ hổng tràn vào thế giới…”

“Cậu đã nghe thấy rồi đấy, thám tử Kỳ, trung tâm vụ nổ rất có thể đã được nâng cấp thành vụ án ô nhiễm cấp A.”

Tấn Nam nhìn Kỳ Hành Dạ, vẻ bi thương thoáng qua rồi biến mất: “Thời gian còn lại của chúng ta, không nhiều.”

Kỳ Hành Dạ gật đầu, bình tĩnh hỏi: “Ước tính còn bao lâu?”

“Trước khi nổ, bộ phận phân tích đưa ra thời hạn là 12 giờ. Bây giờ nhiều nhất cũng chỉ còn ba giờ.”

“Đủ rồi.”

Kỳ Hành Dạ cúi người, nhặt lên một tấm thẻ công nhân bị rơi trong đống thịt thối rữa dính máu trên mặt đất.

“Cho dù chỉ còn một giây, chỉ cần chưa kết luận, vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế.”

Trên tấm thẻ công nhân bị máu làm mờ, người đàn ông trong ảnh đầy nếp nhăn sương gió, nhưng lại cười chất phác.

Họ tên: Dư Đại. Công nhân công trường xây dựng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play