[Điều lệ ứng phó ô nhiễm điều thứ nhất: Ô nhiễm không thể đảo ngược, vật ô nhiễm không phải là người, một khi gặp phải, lập tức tiêu diệt.]

“Chạy! Một khi gặp phải  chạy ngay lập tức! Càng nhanh càng tốt, đừng do dự!”

Chữ trên tài liệu và lời dặn dò của Phong Ánh Đường, cứ lặp đi lặp lại trong đầu Kỳ Hành Dạ, giày vò tinh thần cậu.

Trước mắt là con quái vật đang áp sát.

Thời gian để cậu suy nghĩ không còn nhiều.

Ở khoảng cách gần, cậu thấy rõ con quái vật khổng lồ đã dị hóa đến mức nào.

Da trong lòng bàn tay rộng nửa mét bị bong ra, cơ bắp đen tím, chỉ có mạch máu đỏ tươi quá mức chói mắt, nổi bật giữa một mảng đen kịt, chất nhầy giống như nước ối dính đầy các ngón tay có dạng như chân vịt.

Xương ngón tay của quái vật lóe lên ánh sáng lạnh lẽo hệt như lưỡi dao, chộp lấy Kỳ Hành Dạ.

Cậu ta nghiến răng nghiến lợi, cố gắng giành lại quyền kiểm soát tứ chi, nhưng chỉ có thể ngửa người ra sau một cách chật vật, suýt chút nữa đã chết dưới tay quái vật.

Rời khỏi sự bảo vệ, cái giá phải trả cho việc biết được chân tướng, có lẽ là cái chết……

“Đoàng! Đoàng đoàng — !”

Tiếng súng đột nhiên vang lên.

Tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên bên tai Kỳ Hành Dạ.

Cùng lúc đó, lòng bàn tay quái vật bị bắn thủng một lỗ lớn, dưới cú đánh mạnh, nó lảo đảo lùi lại hai bước, máu thịt nhớp nháp bắn tung tóe.

Điều tra viên nằm trong đống đổ nát, nửa mặt bê bết máu, hét lên với Kỳ Hành Dạ: “Đi!”

“Nhanh lên! Đến xe chỉ huy, ở đó an toàn!”

Quái vật cũng quay đầu lại, lực chú ý bị nguồn âm thanh thu hút, nó đổi hướng, kéo theo thân thể đầy máu thịt lảo đảo đi về phía điều tra viên.

Đồng tử Kỳ Hành Dạ mở to, cậu ta kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng chật vật dưới tảng đá lớn xuyên qua ánh lửa.

Đầu và mặt đều bị máu tươi che phủ, vết thương dữ tợn khó phân biệt, máu chảy vào mắt đến nỗi mở mắt ra cũng đau rát.

Tình trạng của điều tra viên rất tệ, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén. Bàn tay run rẩy vì kiệt sức của anh ta nắm chặt vũ khí chĩa vào quái vật, ánh sáng xanh lam nhạt phát ra từ nòng súng, tiếng súng vang lên không ngừng.

Tất cả các viên đạn đều bắn trúng quái vật, lực  chấn động mạnh làm chậm bước chân của nó, lỗ máu trên ngực mờ đi, nửa cái đầu vốn đã lung lay treo trên xương sườn cũng rơi xuống đống đổ nát, bị nó dẫm nát.

Điều tra viên hoàn toàn có thể trú ẩn an toàn dưới đống đổ nát, nhưng lại đứng ra thu hút sự chú ý của quái vật thay Kỳ Hành Dạ, quyết tâm dùng mạng sống để đổi lấy thời gian chạy trốn cho cậu.

Đạn đặc chế nhanh chóng hết, khi bóp cò chỉ còn lại tiếng “cạch” trống rỗng.

Anh ta cố gắng với tay lấy con dao găm đặc chế, nhưng vụ nổ ảnh hưởng nghiêm trọng đến ranh giới của vòng vây, mặt đường và các tòa nhà nứt vỡ đổ sập xuống, tảng đá lớn đè lên nửa người anh ta khiến anh ta không thể cử động được, anh ta dùng sức đến mức gân xanh nổi lên, nhưng cũng vô ích.

Quái vật ngày càng đến gần. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Nó cúi xuống trong ngọn lửa, vung cánh tay dài lên, quật mạnh một cái, làm cho nửa người điều tra viên nát bét, móng vuốt dễ dàng nhấc anh ta lên và tóm lấy.

Tầm nhìn của anh ta hoàn toàn bị máu làm mờ đi, bị móng vuốt xương ôm chặt đến nghẹt thở, mỗi hơi thở anh ta thở ra đều bóp nghẹt khoảng trống còn lại trong lồng ngực, như bị tra tấn. 

Anh ta sắp chết. Sự thật này đã quá rõ ràng.

Chỉ mong Kỳ Hành Dạ đã trốn thoát…… Anh ta khó khăn quay đầu lại, muốn xác nhận bóng dáng của Kỳ Hành Dạ.

Nhưng con phố dưới ánh lửa không một bóng người.

Hửm?

Ngay lúc này, tiếng xé gió rít lên, tiếng quát vang lên.

“Nhanh buông tay của ngươi ra! Cút——!”

Thân hình mảnh khảnh của Kỳ Hành Dạ nhanh như tia chớp, trước khi điều tra viên và  quái vật kịp phản ứng lại, cậu đã nhanh chóng giẫm lên những tảng đá lớn trong đống đổ nát, đôi giày vải đạp mạnh xuống, áo khoác bay phần phật như chim ưng lao vút trên bầu trời.

Cậu ta mang theo sức mạnh vạn cực lớn lao thẳng về phía quái vật, cây gậy sắt trong tay đập mạnh xuống.

Đâm mạnh vào vết cắt trên cái cổ bị gãy của quái vật.

“Phụt——!”

 m thanh của cây gậy sắt cắm sâu vào máu thịt rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy cơ bắp bị xé rách, bong ra khỏi xương của quái vật.

Khối thịt thối rữa rơi xuống ngọn lửa,  tiếng mỡ cháy xèo xèo cùng mùi khét lẹt lan tỏa.

Không khí ngưng đọng một lúc.

Quái vật cứng đờ tại chỗ.

Kỳ Hành Dạ rơi xuống theo trọng lực, ngay khi chân dài chạm đất, lập tức điều chỉnh tư thế, không ngừng nghỉ một hơi, xoay người lao thẳng về phía điều tra viên.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của điều tra viên, Kỳ Hành Dạ nhặt một khối bê tông bên cạnh, đập mạnh vào cánh tay của quái vật, cố gắng kéo anh ta ra khỏi tay quái vật.

Điều tra viên không nhịn được chửi thề, tức giận nói: “Vô ích! Không phải vật liệu đặc chế thì đừng hòng……”

Chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng “rắc” giòn tan.

Cánh tay đã dị hóa thành thép, cứ như vậy bị gãy trong tay Kỳ Hành Dạ.

Điều tra viên suýt chút bị nghẹn chết bởi những lời chưa nói hết.

Chết lặng.

Quái vật run rẩy dữ dội, thân hình to lớn của nó ngửa ra sau, tiếng gầm giận dữ khiến xung quanh rung chuyển, dường như vừa hồi tỉnh từ cơn đau, bị kích động muốn trả thù kẻ đã làm nó bị thương.

Kỳ Hành Dạ nghe thấy.

Nhưng cậu thậm chí còn không ngẩng đầu lên, nhanh chóng dùng hai tay nắm lấy hai bên móng vuốt, cơ bắp căng cứng rồi gầm lên, dùng sức bẻ ra bàn tay khổng lồ đang giam cầm điều tra viên.

Điều tra viên ngã ra ngoài, đập mạnh vào lồng ngực rắn chắc của Kỳ Hành Dạ, cậu cũng nhân cơ hội ném móng vuốt sang một bên, quay lại đỡ lấy vai đối phương, rồi nghiêm nghị quay người lại, ngẩng đầu nhìn con quái vật đang phát cuồng.

Những cánh tay còn lại của nó bị cơn đau kích động, điên cuồng vung về phía hai người Kỳ Hành Dạ.

Cơn thịnh nộ đã đẩy nhanh quá trình dị hóa của nó, các hạt ô nhiễm giống như sương mù bay hơi nhanh chóng dưới nhiệt độ cao, mờ ảo bao phủ toàn bộ hiện trường vụ nổ, ngay cả một người ngoài như Kỳ Hành Dạ cũng có thể nhìn thấy hình dạng của các hạt ô nhiễm bằng mắt thường.

Nó giống như sương mù, giống như mây mưa, giống như tuyết trong mùa đông.

Ào ào rơi xuống rồi biến mất trong ngọn lửa.

Đó là vẻ đẹp rung động chỉ có trong ngòi bút của nhà thơ. Nhưng lại mang theo nguy hiểm vô tận.

Cánh tay như roi thép quất qua người Kỳ Hành Dạ vài lần, cậu ta và điều tra viên dìu nhau, cố hết sức rút lui khỏi con quái vật đang dần trở nên điên loạn.

Mang theo một người bị thương thì không thể nhanh được, Kỳ Hành Dạ lực bất tòng tâm, hơn nữa quái vật đã bị thương, ô nhiễm đã bắt đầu lan rộng.

Thời gian còn lại của họ ngày càng ít, thần chết đang giành giật từng giây từng phút để xâm chiếm họ.

“Kỳ Hành Dạ!”

Điều tra viên nghiến răng nghiến lợi: “Thả tôi xuống, tôi tự đi được! Cậu lập tức quay lại xe chỉ huy, đó là pháo đài di động, có thể ứng phó với mọi tình huống bất ngờ tại hiện trường, có thể đảm bảo cậu không bị ô nhiễm. Đừng hồ đồ nữa, cứ tiếp tục như vậy, thì chúng ta đều phải chết!”

Kỳ Hành Dạ liếc nhìn anh ta.

Máu tươi nhuộm đỏ ngôi sao đen trên vai, nửa khuôn mặt đầy vết thương kinh hoàng, áo khoác đồng phục màu đen thấm đẫm máu, nhỏ giọt xuống theo gấu áo.

Trên tấm thẻ căn cước bị nhuộm đỏ, mơ hồ nhận ra cái tên. Điều tra viên Tấn Nam, số hiệu 10019.

“Anh không phải đang định hy sinh bản thân đó chứ?”

Kỳ Hành Dạ một tay ôm anh ta, nhanh nhẹn nhảy xuống từ tảng đá lớn, vừa kịp né tránh cơn gió mạnh trên đầu.

Cuộc tấn công của quái vật thất bại, rơi mạnh xuống bên cạnh họ, mảnh vỡ bắn tung tóe.

Bầu không khí căng thẳng.

Kỳ Hành Dạ lại nghiêng đầu, con quái vật đang phát cuồng dường như đã trở thành phông nền, ngọn lửa bùng cháy trong mắt cậu, ánh mắt liếc xuống lạnh lùng và điên cuồng.

Khiến Tấn Nam kinh hãi.

“Á, phải làm sao đây, tôi không quen với những thứ sướt mướt này.”

Kỳ Hành Dạ cau mày, ánh mắt không đồng tình, nhưng lại cười toe toét: “Người bị thương nên có ý thức của người bị thương, đừng suy nghĩ lung tung. Giao cho tôi.”

Tấn Nam sững sờ: “Cậu có thể làm gì……”

Kỳ Hành Dạ cười nháy mắt với Tấn Nam,  vừa nhẹ nhàng vừa tự tin.

“Dư Đại!”

Kỳ Hành Dạ đột nhiên dừng lại, quay đầu.

Cậu gầm lên, chất vấn con quái vật: “Ông đã phạm sai lầm, ăn thịt con trai ruột của mình, còn muốn phạm sai lầm nữa sao! Ông muốn nhìn những người thân, bạn bè khác của mình chết vì ông sao?”

“Đây là điều ông muốn sao! Ông vất vả nuôi con trai ăn học bao nhiêu năm là để giết chết nó, phải không!”

Lời chất vấn của Kỳ Hành Dạ kéo con quái vật trở lại địa ngục của đau khổ, con quái vật đang tức giận phát cuồng bỗng sững sờ, cứng đờ tại chỗ.

Khuôn mặt dữ tợn của nó càng trở nên mờ nhạt và hung dữ hơn sau đòn tấn công, nó chằm chằm Kỳ Hành Dạ, dường như đang muốn nói cái gì đó.

Nhưng dây thanh quản sau khi dị hóa ở mức độ cao chỉ có thể phát ra âm thanh “khò khè”.

Giống như sự ăn năn vô vọng của tội nhân.

Tấn Nam không dám thở mạnh, căng thẳng nhìn hai bên đang im lặng đối đầu, anh ta bước lên một bước, khó khăn nhưng kiên định chắn nửa người trước Kỳ Hành Dạ, đã chuẩn bị tinh thần làm lá chắn khi con quái vật lao tới.

Kỳ Hành Dạ lại hỏi con quái vật: “Mẹ của ông…… người mẹ già đang nằm viện, bà ấy vẫn đang nhớ ông, đang đợi ông đến thăm bà. Mẹ của ông vẫn còn, nhà của ông vẫn chưa tan, vẫn có người, đang đợi ông trở về.”

“Dư Đại.”

Giọng cậu ta rất nhẹ, khi gió thổi qua liền tan biến.

Nhưng lại khiến con quái vật run rẩy dữ dội.

Vũ khí tấn công mạnh mẽ cũng không đau bằng lúc này.

Nó ngửa mặt lên trời rên rỉ như khóc, huyết dịch nhớp nháp đục ngầu chảy dọc xuống theo hốc mắt.

Những đường máu chằng chịt trên cơ thể nó càng lúc càng nhanh hơn, vô số đường máu đỏ lan xuống mặt đất, như giun chui xuống lòng đất trong nháy mắt, nhanh chóng lan ra xung quanh.

Còn con quái vật nhìn sâu vào Kỳ Hành Dạ một cái, quay người lại —— lao ngược vào vòng vây.

Vòng sáng xanh lam do thiết bị chặn tạo ra vẫn còn hiệu lực, dòng điện cao thế đốt cháy da thịt khi con quái vật bước qua,  tiếng xèo xèo vang lên,  trong nháy mắt đã làm cho con quái vật bị thương đến mức cháy đen mờ mịt.

Nhưng nó dường như không hề cảm nhận được, kiên trì chạy nhanh về một hướng nào đó, mỗi bước chân đều khiến mặt đất rung chuyển.

Gạch đá trên đường phố vỡ vụn, mạng nhện màu máu vẫn đang tham lam nuốt chửng những thứ bên ngoài, nhưng con quái vật là nguồn ô nhiễm cốt lõi, lại như thể đã không còn đếm xỉa đến.

Lòng kiên định.

Tấn Nam sững sờ, trong lòng dâng lên cảm giác nặng nề khó tả.

Một lúc lâu sau, anh ta mới tìm lại được giọng nói của mình: “Kỳ Hành Dạ…… cậu thật sự làm được rồi? Cậu làm thế nào vậy!”

Anh ta kinh ngạc quay đầu nhìn Kỳ Hành Dạ, không ngờ đối phương lại không hề nói khoác.

Kỳ Hành Dạ xòe tay: “Thông tin không phải đều nằm trong tài liệu sao? Chỉ cần người ta có mắt là có thể nhìn thấy, nhìn thấy thì hiểu thôi.”

“Trừ khi anh mù.”

Tấn Nam: “…… Tôi nghi ngờ cậu đang mắng tôi.”

“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đang nói sự thật—— Anh còn chịu đựng được không?  Hình như chỉ còn chúng ta là có thể di chuyển.”

Kỳ Hành Dạ nhìn xung quanh, ngọn lửa vẫn chưa tắt.

Trên mặt đất đầy những đống đổ nát hoang tàn, thiết bị bị hư hỏng rơi vãi khắp nơi, dưới sóng xung kích của vụ nổ dữ dội, thiết bị chặn bị ảnh hưởng cũng xảy ra cháy nổ điện tử, lực chấn động càng nghiêm trọng hơn.

Các điều tra viên canh gác bên rìa vòng vây là những người đầu tiên bị thương nặng, chỉ có Tấn Nam lúc đó chạy về phía Kỳ Hành Dạ, vì ở xa thiết bị nên tránh được cú va chạm mạnh nhất, vẫn còn đứng vững.

Tấn Nam ngay lập tức sờ vào bộ đàm, muốn báo cáo cho Thương Nam Minh và đội trưởng đội cơ động, cũng hỏi rõ vụ nổ trong vòng vây rốt cuộc là chuyện gì.

Nhưng do thiết bị chặn bị hư hỏng nghiêm trọng, khiến dòng điện trong toàn bộ khu phố xung quanh bị bất thường, hoàn toàn bị mất kết nối.

Anh ta nhìn những đồng nghiệp bất tỉnh nằm trong đống đổ nát, trước mắt tối sầm lại.

“Anh còn ổn không?”

Kỳ Hành Dạ nhanh tay lẹ mắt, kéo Tấn Nam đang lảo đảo trở lại: “Trước tiên đưa anh và những người khác trở lại xe chỉ huy, những việc khác tính sau.”

“Không được! Việc cấp bách bây giờ là báo cáo cho Cục trưởng Thương, không thể để ô nhiễm rò rỉ ra ngoài……”

“Được rồi im miệng đi!”

Kỳ Hành Dạ vỗ một cái vào lưng Tấn Nam,  đau đến mức đối phương nhe răng nhếch miệng không nói nên lời, dùng vũ lực bắt im lặng.

“Cứu người, anh phải sống sót thì mới cứu được.”

Cậu hừ một tiếng: “Đã bảo tôi ghét nhất là sướt mướt, anh không hiểu à?”

Tấn Nam: “…………”

Đồng, đồng nghiệp mới, hình như là một kẻ cứng đầu có cá tính mạnh?

Hai người còn tỉnh táo, nhưng trên thực tế chỉ có Kỳ Hành Dạ là có sức chiến đấu.

Tấn Nam bị thương nặng, sau khi nguồn ô nhiễm chạy trốn, hơi thở mà anh ta cố gắng duy trì cũng yếu ớt,  không còn chút sức lực nào, hoàn toàn phải dựa vào Kỳ Hành Dạ nữa khiêng nữa vác để rút lui.

Anh ta cảm thấy rất nhục nhã khi rút lui khỏi chiến trường, nhưng vừa nói “Tôi vẫn còn…”,  đã bị Kỳ Hành Dạ trừng mắt chặn lại.

Tấn Nam: Cảm giác đồng nghiệp mới đang dùng mặt để mắng mình, là ảo giác sao?

Từ miệng Tấn Nam, Kỳ Hành Dạ biết được số lượng các điều tra viên trong phạm vi bị ảnh hưởng.

Vì vậy, cậu ta vừa cõng Tấn Nam, vừa lục tìm người khác trong đống đổ nát. Mỗi bên vai một người, vác những người bị thương hôn mê như vác thịt lợn đi về phía xe chỉ huy.

Hai người đàn ông trưởng thành thường xuyên luyện tập cường độ cao, cộng thêm vũ khí mà họ trang bị, tính ra cũng phải hơn hai trăm ký.

Nhưng vẻ mặt của Kỳ Hành Dạ lại rất thoải mái, thậm chí còn có thể phân tâm để nói chuyện với Tấn Nam.

Tấn Nam kinh ngạc: “Làm sao cậu làm được thế? Cậu không phải là thám tử xuất thân từ ngành dân tộc học sao?”

Sức mạnh này, ngay cả khi xếp trong số các điều tra viên cũng là hàng đầu. Điều này khiến anh ta có nhận thức mới về Kỳ Hành Dạ.

Điều khiến anh ta chú ý hơn nữa là hành động tấn công quái vật của Kỳ Hành Dạ vừa rồi.

Như tài liệu đã nói, vũ khí nóng và vũ khí lạnh thông thường đều không có tác dụng với vật ô nhiễm, vũ khí được trang bị của các điều tra viên, đều đến từ Viện Khoa học được thành lập đặc biệt trong nước để ứng phó với ô nhiễm.

Trong hơn mười năm qua, Viện Khoa Học đã tiến hành nghiên cứu thiết kế trên cơ sở các hạt ô nhiễm, phát triển một mạng lưới vũ khí độc lập có quyền sở hữu trí tuệ hoàn chỉnh, ngay cả trong số các quốc gia trên thế giới cũng ở vị trí dẫn đầu, hoàn toàn hỗ trợ hoạt động vũ lực của Cục Điều Tra, để các điều tra viên không phải hy sinh bản thân.

Nhưng Kỳ Hành Dạ, chỉ bằng những vật liệu thô sơ như đá và gậy sắt, đã làm con quái vật nguồn ô nhiễm có hệ số ô nhiễm cao nhất bị thương nặng, còn có cả việc hồi phục ô nhiễm trước đó……

Ánh mắt Tấn Nam đầy dò xét.

“Anh cũng nói rồi, thám tử dân tộc học mà,  việc thường xuyên xuống mộ, leo núi vào làng chẳng phải rất bình thường sao? Có sức lực này, cũng hợp lý mà. Còn về ô nhiễm……”

Kỳ Hành Dạ hỏi ngược lại: “Chuyên gia như các anh còn không rõ, lại trông cậy vào tôi? Có phải hơi ngược rồi không?”

“Hơn nữa, vừa rồi còn có người không coi tôi là đồng nghiệp, còn muốn bảo vệ tôi đúng không?” Cậu cười khẽ.

Tấn Nam cau mày, vẫn giải thích một cách nghiêm túc: “Cậu không phải là thành viên của Cục Điều Tra, ngay cả khi Cục trưởng Thương đồng ý cho cậu tạm thời đi theo,  nhưng chung quy cậu vẫn là người dân bình thường. Điều tra viên nên bảo vệ nhân dân, tôi không cho rằng lựa chọn của tôi là sai. Xin lỗi.”

Có một điều tra viên ở lại canh gác xe chỉ huy, nhìn thấy bóng dáng hai người và những người bị thương từ xa, kinh ngạc đến mức ngây người ra, một lúc sau mới vội vàng ra đón.

Chưa kịp để đối phương nói, Kỳ Hành Dạ đã hỏi thẳng: “Vụ nổ trong vòng vây rốt cuộc là chuyện gì? Thương Nam Minh đâu, còn liên lạc được không?”

Điều tra viên bị hỏi khó liền lắc đầu: “Việc cách ly không chỉ nhằm vào ô nhiễm, mà là nhằm vào tất cả các vật chất hữu cơ và vô cơ trong phạm vi nhiệm vụ,  bởi vì tác động của các hạt ô nhiễm là không phân biệt,  bất kỳ liên hệ nào với bên ngoài, đều có khả năng dẫn đến rò rỉ ô nhiễm. Nếu người bên ngoài có thể liên lạc với người bên trong, thì các hạt ô nhiễm bên trong cũng có thể dị hóa ngược lại thế giới bên ngoài.”

“Nhiệm vụ có Cục trưởng Thương quan tham gia, hoàn toàn dựa vào chỉ huy tại hiện trường, đội cơ động số 1 trực thuộc Cục trưởng Thương, các cục trưởng khác không có quyền hạn, bên ngoài vòng cách ly cũng không thể biết được tình hình cụ thể bên trong.”

“Nhưng đường dây kín đã gửi về đoạn video ba giây từ camera hành trình chấp pháp.”

Điều tra viên mở video.

Dưới ống kính rung lắc, là con quái vật màu máu khổng lồ, cùng tiếng gầm rú hỗn loạn trong âm thanh nền.

“Nguồn ô nhiễm!”, “Máy đo ô nhiễm đã đạt đến giới hạn trên, nhanh chóng nâng lên cấp A!”, “Cục trưởng……”

Vô số âm thanh chất chồng lên nhau, cuối cùng lắng xuống trong ánh lửa.

Đây là ba giây cuối cùng trước vụ nổ.

Nhưng Kỳ Hành Dạ lại sững sờ khi nhìn thấy con quái vật trong video.

Cậu ta nhìn Tấn Nam, đối phương cũng ngạc nhiên không kém.

“Nguồn ô nhiễm?”

Kỳ Hành Dạ hoang mang: “Tôi và Tấn Nam,  vừa mới gặp nguồn ô nhiễm bên ngoài vòng vây.”

Điều tra viên canh gác xe chỉ huy kinh ngạc: “Không thể nào!”

Nhưng Kỳ Hành Dạ dám chắc chắn, mình tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm.

—— Khuôn mặt trên xương sườn của con quái vật, chính là một trong những người mà cậu ta nhìn thấy trong hồ sơ.

Ba nhân viên an ninh là nạn nhân đầu tiên của ô nhiễm, hồ sơ gần một triệu chữ bao gồm toàn bộ cuộc đời của họ, thậm chí là tất cả những người có liên quan đến họ.

Ngay cả những người qua đường chỉ lướt qua nhau.

Chính vì vậy, Kỳ Hành Dạ mới nhận ra khuôn mặt của con quái vật đó, thực ra là một người mất tích khác chưa được ghi nhận chính xác.

Công nhân sống trong kho, Dư Đại.

Trong phán đoán của Cục Điều tra về vụ án ô nhiễm, cho rằng nguồn ô nhiễm là sự kết hợp của ba nhân viên an ninh. Nhưng khi ô nhiễm xảy ra, Dư Đại cũng sống trong kho,  rất khó nói sẽ không bị ảnh hưởng.

Chỉ vì ông ta không có nơi ở cố định,  không có quỹ đạo di chuyển chính xác,  nên đã bị bỏ sót trong quá trình sàng lọc ban đầu của bộ phận phân tích.

Nhưng Kỳ Hành Dạ lại moi ra chi tiết nhỏ  ba bảo vệ đã lấy thêm một chiếc cốc nhựa  khi mua rượu vào đêm hôm đó từ hàng triệu dữ liệu, phán đoán rằng lúc đó còn có người thứ tư.

Điều khiến cậu ta kinh ngạc hơn nữa, là con trai của Dư Đại—— chính là đồng nghiệp tăng ca cùng với khách hàng.

Theo lời của khách hàng, con quái vật đã nuốt chửng đồng nghiệp ngay tại chỗ.

Cục Điều tra xác nhận, đồng nghiệp quả thực đã chết ngay tại chỗ, thi thể bị dị hóa cao độ, đã được xử lý đến mức vô hại.

Còn mẹ của Dư Đại bị ung thư nằm viện, vị trí của bệnh viện, chính là trung tâm khu Giang Nam.

Cũng chính là bên trong vòng vây.

Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?

Vì vậy, Kỳ Hành Dạ phán đoán, mặc dù là thể kết hợp, nhưng nguồn ô nhiễm rất có thể có ý thức tự chủ, mà là do Dư Đại kiểm soát.

Cậu suy đoán, sau khi Dư Đại phát hiện ra mình bị biến đổi, phản ứng đầu tiên là đi tìm con trai. Một người bố sắp chết, muốn nhìn thấy con trai mình lần cuối trong những giây phút cuối đời.

Nhưng Dư Đại hoàn toàn không biết gì về ô nhiễm, không biết về sức mạnh của nó, ông đã tìm thấy con trai mình, nhưng lại không thể kiểm soát sự biến đổi của bản thân và ý thức hỗn loạn sau khi kết hợp với nhiều người khác.

Ông ta không phải là bố, mà là quái vật.

Con người thể hiện sự yêu thích của mình như thế nào?

Muốn nhào nặn người mình yêu thích vào cơ thể, muốn ăn thịt mèo con, hay muốn ở bên người mình yêu mãi mãi.

Nhưng Dư Đại đã trở thành quái vật, thần kinh và não bộ đã không thể xử lý cảm xúc một cách chính xác, mất đi sự khống chế và lý trí của con người. Vì vậy, ông ta đã xử lý sai tình cảm của mình dành cho con trai.

Dư Đại đã nuốt chửng con trai ruột của mình.

Sau đó, ông ta đã muộn màng nhận ra điều này.

Đây cũng trở thành giọt nước tràn ly, khiến tinh thần ông ta sụp đổ, đẩy nhanh quá trình dị hóa, hoàn toàn biến thành nguồn ô nhiễm.

Sau khi nghe phân tích của Kỳ Hành Dạ,  điều tra viên im lặng hồi lâu.

Tấn Nam ánh mắt phức tạp: “Ý cậu là,  nguồn ô nhiễm vẫn còn sót lại một phần con người?”

Kỳ Hành Dạ gật đầu: “E là vậy.  Các anh phát hiện ra đường đi dẫn đến trung tâm khu Giang Nam, rất có thể không phải vì nơi đây đông dân cư, dễ lây lan ô nhiễm.  Mà là vì mẹ của Dư Đại đang nằm viện ở đây.”

Sau khi lý trí sụp đổ, Dư Đại hành động  hỗn loạn, ngay cả khi còn nhân tính nhưng cũng chẳng còn được bao nhiêu, hoàn toàn hành động theo bản năng.

Có lẽ, nỗi ám ảnh mà ông ta còn nhớ, chỉ có người mẹ đang nằm viện……

Người con trai biết mình sắp chết, đến bên giường bệnh của mẹ, để nói lời tạm biệt cuối cùng trong đời.

Nhưng vì bản năng trốn tránh trong sự tuyệt vọng và đau khổ, Dư Đại có lẽ đã quên mất tai ương mà mình sẽ mang đến,  quên mất rằng mình sẽ nuốt chửng người thân.

Không còn là con người, mà là một quái vật thực sự.

Dưới mức độ ô nhiễm cao, sự chuyển giao khớp thần kinh não bộ của ông ta, không thể hỗ trợ cho việc ông ta suy nghĩ như con người.

Chỉ còn lại cảm xúc mãnh liệt duy trì nỗi ám ảnh.

“Cho nên, bất kể có chuyện gì xảy ra trong vòng vây, chỉ cần có thể canh giữ bệnh viện của mẹ Dư Đại, là có ôm cây đợi thỏ, bắt được nguồn ô nhiễm.”

Kỳ Hành Dạ nhẹ nhàng cười, cậu nháy mắt với Tấn Nam, người đang trợn mắt há mồm: “Có phải rất đơn giản không?”

Tấn Nam: “À đúng, tôi thi đại học không được điểm tuyệt đối cũng là vì tôi không biết thi đại học dễ.”

Đây là lời mà con người nói sao!

“Thương Nam Minh không phải nói muốn một kế hoạch hoàn chỉnh sao?”

Áo khoác bị gió đêm thổi bay, bay phần phật trong ngọn lửa như lá cờ.

Kỳ Hành Dạ một tay đút túi, chân đạp lên tảng đá lớn, cười nói: “Đây là vụ án ủy thác của tôi.”

“Cũng là ham muốn chiến thắng của tôi.”

“Thật ngại quá, sống hai mươi lăm năm, tôi chỉ giỏi chiến thắng.”

--------------------

Hỏi: Làm thế nào để đạt điểm tuyệt đối?

Kỳ Hành Dạ: Rất đơn giản, chỉ cần tìm được đáp án là xong.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play