“Việc cấp bách trước mắt là phải nhanh chóng hội hợp với Thương Nam Minh, hỏi rõ vụ nổ rốt cuộc là như thế nào.”
Chiếc thẻ công tác xoay tròn linh hoạt giữa những ngón tay thon dài của Kỳ Hành Dạ, rồi được cậu ta cất vào túi áo khoác gió: “Trước khi vụ nổ xảy ra, họ chắc chắn đã nhìn thấy gì đó.”
Mặc dù đoạn video ba giây được gửi về không đủ để ghi lại quá nhiều, nhưng dựa trên ấn tượng của Thương Nam Minh để lại cho cậu ta, có thể độc lập lãnh đạo cả một đội, và khiến tất cả các thành viên đều tin tưởng vào người chỉ huy, đối phương tuyệt đối không phải là người tầm thường.
Kỳ Hành Dạ tin rằng, dù là vụ nổ, Thương Nam Minh cũng có cách ứng phó, và thu thập thông tin trong cơn nguy cấp.
Bóng tối bao trùm lên vùng rìa thành phố.
Ngoại trừ con đường chính dưới chân họ vẫn còn đèn đường, những tòa nhà cao tầng xung quanh đều im lặng sừng sững trong bóng tối, giống như những tấm bia mộ.
Trong bóng tối, chỉ có con đường trước mắt họ là sáng sủa, thông thoáng và thẳng tắp dẫn về phía trước.
Kỳ Hành Dạ lại nhíu mày dừng bước. Cái bẫy này quá lộ liễu.
Chiếc thẻ công tác cậu ta nhặt được, rõ ràng là rơi ra từ Nguồn Ô nhiễm vừa chạy trốn, nội tạng thối rữa rơi rụng dọc đường cũng chứng minh cho lộ trình bỏ chạy của nó.
Bệnh viện nơi mẹ của Dư Đại nằm viện, cũng chính là con đường này đi đến cuối rồi rẽ. Bản đồ cậu ta đã xem qua hiện lên rõ ràng trong đầu, giống như trí tuệ nhân tạo, đang lập kế hoạch lộ trình.
Tấn Nam cũng nói, tuyến đường ô nhiễm mà bộ phận phân tích đưa ra chính là con đường chính này, Thương Nam Minh và đội do anh ta dẫn đầu, cũng bố trí phòng thủ dọc theo tuyến đường, chặn nguồn ô nhiễm. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhưng chính vì có quá nhiều yếu tố chứng minh, mới khiến Kỳ Hành Dạ nảy sinh nghi ngờ.
“Nguồn Ô nhiễm vẫn chưa hoàn toàn biến hóa.”
Giọng điệu của cậu chắc chắn: “Ý thức của Dư Đại vẫn còn, trước khi ông ta gặp được mẹ, thì sẽ cố gắng chịu đựng. Ông ta đã nhìn thấy tôi, nên có lẽ đoán được mình sẽ bị cản trở, muốn câu giờ chúng ta càng lâu càng tốt.”
“Vậy Dư Đại đang muốn làm gì.”
Kỳ Hành Dạ trầm ngâm, chỉ vào con đường chính trước mắt: “Tôi đoán, ông ta sẽ chọn con đường này làm bẫy.”
Tấn Nam nửa tin nửa ngờ: “Nhưng nó là quái vật… thám tử Kỳ, cậu tiếp xúc với ô nhiễm quá ít, nên vẫn xem ô nhiễm là con người. Nhưng trên thực tế nó đã trở thành mối đe dọa đối với mọi người, nói là dã thú ăn thịt người thì đúng hơn.”
“Thật sự vẫn còn có trí thông minh sao?”
Tấn Nam muốn nhanh chóng tiến lên theo con đường chính, hội hợp với Thương Nam Minh ngay lập tức: “thám tử Kỳ, cậu là kiện hàng quan trọng, tôi phải hộ tống cậu đến chỗ của Cục trưởng Thương, nếu phương án của cậu là chính xác, thì Cục trưởng Thương phải được biết ngay lập tức.”
Anh ta không tán thành: “Cậu chỉ đang lãng phí thời gian thôi.”
Nguồn ô nhiễm đã bị thương và kích động, mỗi phút mỗi giây đều khiến nồng độ ô nhiễm tăng lên. Ba giờ đồng hồ chỉ là ước tính lạc quan.
Tấn Nam chỉ sợ, thời gian căn bản không có nhiều như vậy.
Kỳ Hành Dạ không giải thích thêm nữa, chỉ sải bước đi về phía lề đường, vừa đi vừa cởi áo khoác gió ra, rồi trùm lên thùng rác ven đường.
Tấn Nam: “?”
“Cậu đang ám chỉ bản thân là rác sao?”
Anh ta cực kỳ thành khẩn, trông rất áy náy: “Tôi không ngờ rằng bản thân lại ảnh hưởng đến cậu nhiều như vậy. Xin lỗi, tôi rút lại lời phủ nhận vừa rồi.”
Kỳ Hành Dạ: “???”
Trên đầu cậu đầy dấu chấm hỏi: “Chính anh mới là người vô lý! Tôi đương nhiên là giỏi nhất, còn cần phải nghi ngờ sao?”
Cậu nghiêng người dựa vào thùng rác, vỗ vào thùng rác như đang vỗ vai người anh em tốt: “Anh Thùng à, đi nhé, anh sẽ mãi sống trong tim tôi.”
Vừa dứt lời, Kỳ Hành Dạ đột nhiên dùng sức, thùng rác vốn dĩ được cố định trên mặt đất đã bị cậu nhấc lên trong nháy mắt.
Sau đó cậu xách hai bên thùng rác, xoay cánh tay——
Ném mạnh thùng rác ra ngoài.
Tấn Nam: “?!!!”
Giây tiếp theo, không khí ban đầu vốn trống rỗng, đột nhiên dày đặc mạng nhện màu đỏ, thùng rác bị ném lên không trung trong khoảnh khắc tiếp xúc với ánh sáng đỏ, phát ra tiếng xèo xèo, giống như bị axit sunfuric dội từ trên đầu xuống.
Cùng với một làn khói trắng, thùng rác cháy đen méo mó rơi từ trên không trung xuống.
Cộp một tiếng, rơi xuống đất.
Có hơi run rẩy.
Tấn Nam nhìn thùng rác bị ép dẹp giống như lon coca, há hốc mồm.
Trong nháy mắt đã yên tĩnh trở lại, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Nếu họ không phòng bị mà đi về phía trước, kết cục của thùng rác bây giờ, chính là kết cục của họ.
Đúng là… rác rưởi.
Lâu sau, Tấn Nam mới run rẩy chỉ vào cục sắt vụn đang bốc khói: “… Mẹ kiếp!”
Kỳ Hành Dạ xòe tay, đã sớm lường trước được cảnh tượng này: “Thấy chưa, đã nói là có bẫy rồi.”
Giải thích quá mệt mỏi, chi bằng tự mình nhìn cho rõ.
Thùng rác giống như một tín hiệu, con đường vừa rồi còn yên tĩnh trong nháy mắt đã thay đổi.
Gió điên cuồng gào thét nổi lên từ mặt đất, mùi hôi thối nồng nặc của xác chết, dòng sông màu đỏ từ điểm đen ở cuối con đường đang cuồn cuộn chảy đến, thẳng hướng vị trí Kỳ Hành Dạ và Tấn Nam đang đứng, hung hăng muốn nhấn chìm họ.
Dòng sông đỏ chảy quá nhanh, cho dù Kỳ Hành Dạ phản ứng nhanh, một tay kéo Tấn Nam giẫm lên bệ đường định tránh sang chỗ cao bên cạnh, nhưng trong chớp mắt nó đã đến trước mặt.
Kỳ Hành Dạ mở to mắt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.
Mọi thứ giống như hình ảnh đang được tua chậm, trong mơ hồ, cậu thậm chí còn cảm thấy hình như mình đã nhìn thấy khuôn mặt của vị khách hàng đó, đang giãy giụa kêu khóc trong dòng sông đỏ.
Đó là dòng sông được tạo thành từ máu, cuồn cuộn chảy đến như miệng quái vật đang mở rộng.
Nuốt chửng hai người trong một ngụm.
Giống như được trở về với nguồn nước ban đầu đã sinh ra sự sống, thật ấm áp và bình yên, muốn chìm xuống và ở đó mãi mãi.
Tấn Nam cảm thấy như mình đã về nhà. Mẹ đang xót xa hỏi vết thương của anh ta, trong nhà thật ấm áp và an toàn.
Anh run run lông mi, nhắm mắt lại.
Kỳ Hành Dạ: “Ùng ục ùng ục…”
“Phụt!”
Cố gắng kéo ý thức trở lại, còn chưa kịp mở mắt, Kỳ Hành Dạ đã vội vàng nhổ một ngụm nước bọt, cảm thấy mình sắp chết chìm trong dòng sông máu mất rồi.
May mắn thay, cậu vẫn nắm chặt tay Tấn Nam, dù chìm trong dòng sông máu cũng theo bản năng không buông tay.
Kỳ Hành Dạ trước tiên xác nhận tình hình của Tấn Nam, đối phương vốn đã bị thương, luôn khiến cậu phải lo lắng hơn một chút.
Nhìn thấy Tấn Nam vẫn an ổn bên cạnh, chỉ là vẫn chưa khôi phục ý thức, mềm nhũn nằm trên đất dựa vào chân mình, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra, môi trường xung quanh… đã thay đổi.
Mặt đường được bao phủ bởi một lớp màng mỏng dính nhớp nháp, khắp nơi đều là chất nhầy trong suốt màu vàng nhạt lẫn với các hạt đen, lan ra đến các tòa nhà xung quanh. Giống như họ đã xông vào hang ổ của quái vật, ngay cả bầu trời cũng là sương mù xám xịt, xung quanh không còn một bóng đèn đường nào.
Thành phố im lặng như nghĩa trang, gió rít gào như tiếng quỷ khóc.
Giống như nhân loại đã từ bỏ thành phố này, thành phố ma còn sót lại sau đợt di cư, chỉ còn lại những tòa nhà đổ nát vẫn đang kể những câu chuyện.
Hạt ô nhiễm dày đặc đến mức khó thở, giống như phản ứng khi ở trên cao nguyên.
Kỳ Hành Dạ nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, để bản thân nhanh chóng thích nghi và hòa nhập với môi trường, sau đó, khi cậu quan sát xung quanh, cuối cùng cũng nhận ra tại sao mình vẫn có thể nhìn rõ môi trường mà không có bất kỳ ánh sáng nào.
Ngọn lửa.
Ngọn lửa ánh vàng đỏ đang lặng lẽ cháy, thay thế cho đèn đường, trong nghĩa trang trung tâm thành phố này, chiếu sáng thành phố đỏ như máu. ( truyện trên app T Y T )
Lửa cháy và mảnh vỡ đổ nát vương vãi khắp nơi.
Giống như cảnh tượng còn sót lại sau một vụ nổ.
Thậm chí còn có thể nhìn thấy những vật dụng của điều tra viên còn sót lại trên mặt đường, vũ khí bị hư hỏng, một góc đồng phục vẫn còn cháy, phía xa sau đống đổ nát có thể lờ mờ nhìn thấy một đoạn cánh tay, dường như là của một điều tra viên nào đó.
Giống như lớp màng mỏng luôn che trước mắt Kỳ Hành Dạ, đã bị lột bỏ.
Thuật che mắt đã biến mất, thế giới thực hiện ra trước mắt cậu —— đây là, hiện trường vụ nổ của Thương Nam Minh.
Kỳ Hành Dạ hưng phấn lay Tấn Nam: “Mau tỉnh dậy, đừng ngủ nữa!”
Tấn Nam suýt chút nữa bị lắc đến nôn, mơ màng mở mắt, tay chống đất muốn đứng dậy thì nghe thấy tiếng “bịch” một tiếng.
Anh ta cúi đầu, phát hiện tay mình dính đầy chất nhầy hôi thối, dày đặc những chấm đen, giống như từng con mắt đang mở ra nhìn anh ta từ lòng bàn tay, chen chúc nhau, giống như trứng ếch.
“Ọe——!”
Kỳ Hành Dạ một mình vui vẻ: “Nhìn kìa! Sự hy sinh của anh Thùng là có giá trị—— chúng ta đã tìm thấy lối vào thực sự trong phạm vi nhiệm vụ, đây hẳn là nơi ẩn náu của nguồn ô nhiễm. Mau tìm đi! Thương Nam Minh hẳn là ở gần đây.”
Ngoài kế hoạch, nhưng trong dự đoán, thật sự rất bất ngờ!
Kỳ Hành Dạ gật đầu, rất hài lòng với bản thân.
Tấn Nam: “Ọe!”
Nhìn thêm lần nữa: “Ọe!!”
Người đồng nghiệp mới là tên biến thái sao, thế này mà vẫn có thể thờ ơ?!
--------------------
Thùng rác: Cậu giỏi lắm! Cậu hy sinh tôi! Cậu có biết điều đó gây tổn thương lớn như thế nào đối với một thùng rác hai tuổi như tôi không?
Kỳ Hành Dạ (tha thiết): Tôi sẽ nhớ đến cậu! Thùng rác——ca——!