Phong Ánh Đường tỉnh lại trong cơn đau dữ dội.
Ý thức vừa quay về, phản ứng đầu tiên là lập tức đưa tay ra muốn che chở cho Thương Nam Minh bên cạnh. Suy nghĩ cuối cùng trước khi vụ nổ xảy ra chính là bảo vệ cấp trên.
Nhưng lại chỉ chạm vào khoảng không. Cả bàn tay ướt lạnh, giống như máu.
Phong Ánh Đường cố chịu đựng cơn đau như bị xe cán khắp người, ý chí ép buộc bản thân mở mắt nhìn.
Trong nháy mắt, cậu ta bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
Thương Nam Minh không biết đã đi đâu, nơi mà trước đó hắn đã đứng chỉ còn lại một mảng máu tươi chưa kịp khô, cùng với một góc áo rách.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, sương mù dày đặc lẫn với khói đen của ngọn lửa đang bay lượn trên bầu trời. Những tòa nhà xung quanh chồng chéo hư ảo, mặt đất ngổn ngang đổ nát, nhìn đâu cũng thấy những mảnh vỡ của đá lớn, còn có thể thấy những bộ phận rải rác của thiết bị ô nhiễm.
Còn những điều tra viên... gần như tất cả mọi người trong nhiệm vụ lần này, đều nằm la liệt trên mặt đất bất động, sống chết không rõ.
Bộ đồng phục đại diện cho uy nghiêm của điều tra viên dính đầy bụi bẩn, bị tro bụi của thuốc nổ bao phủ. Dưới lớp đồng phục rách nát là những vết thương lòi cả da thịt, máu loang ra.
Còn có người, bộ đồ bảo hộ bị rách, không biết đã bị ô nhiễm hay chưa.
Thân là phó cục trưởng, Phong Ánh Đường nắm rõ từng chi tiết của mỗi lần hành động, cậu ta biết rõ từng điều tra viên tham gia nhiệm vụ lần này, thuộc nằm lòng diện mạo và hồ sơ của họ.
Mà bây giờ, những khuôn mặt khắc sâu trong lòng ấy, lại xám xịt nằm trong đống đổ nát.
Châm chích vào mắt cậu ta.
Phong Ánh Đường run rẩy chống tay đứng dậy, loạng choạng chạy về phía điều tra viên, “Bịch!” quỳ xuống bên cạnh người đó, đưa ngón tay lạnh buốt run rẩy ra dò xét mạch đập.
Cậu ta thậm chí không nhận ra bản thân đang căng thẳng đến mức nín thở.
Cho đến khi mạch đập truyền đến theo đầu ngón tay, nhẹ nhàng yếu ớt, nhưng, có.
Vẫn còn sống!
Phong Ánh Đường lập tức thở phào nhẹ nhõm, cả bờ vai đều sụp xuống, hốc mắt đỏ hoe ướt át.
Ngoại trừ cậu ta ra, tại hiện trường trung tâm vụ nổ, không còn ai thứ hai tỉnh táo.
Phong Ánh Đường nhanh chóng bình tĩnh lại, sắp xếp suy nghĩ, lần lượt thực hiện theo thứ tự ưu tiên. Cứu chữa đồng đội, tìm kiếm cấp trên, điều tra vụ nổ, ngăn chặn ô nhiễm.
Cậu ta kéo lê cơ thể đau đớn nhanh chóng tìm kiếm chỗ ẩn nấp, sau đó loạng choạng liều mạng kéo những đồng nghiệp đã bất tỉnh về chỗ ẩn nấp, cảnh giác với đợt tấn công thứ hai.
May mắn thay, chiếc hộp kim loại đặc chế dùng để vận chuyển vũ khí và vật tư chiến tranh đủ cứng cáp, đã sống sót sau vụ nổ, cho phép cậu ta tìm thấy đủ lượng vật tư y tế, nhanh chóng xử lý vết thương cho mọi người.
Chỉ là điều kỳ lạ là, vết thương của mọi người không nghiêm trọng, giống như vết thương ngoài da bị đạn sượt qua, hệ số ô nhiễm cũng nằm trong khoảng bình thường, dấu hiệu sinh tồn ổn định.
Giống như cạn kiệt năng lượng, chuyển sang chế độ tiết kiệm năng lượng, mạch đập cũng yếu ớt ở mức thấp nhất.
Nhưng lại hôn mê bất tỉnh.
Cậu ta cố gắng liên lạc với Cục trưởng Thương, cố gắng liên lạc với bên ngoài, không nằm ngoài dự đoán là không có tín hiệu. Một hòn đảo cô độc.
Phong Ánh Đường không hề hoang mang, mà một mình gánh vác tất cả nhiệm vụ.
Cậu ta nhanh chóng tìm thấy máy ghi âm trong đống đổ nát, xem lại chuyện gì đã xảy ra trong lúc mình bất tỉnh.
Vụ nổ xảy ra đột ngột, gần như ngay khi thiết bị bắt đầu hoạt động, nồng độ hạt ô nhiễm đã bắt đầu tăng vọt, giống như tiếng dòng điện đánh thức con rồng đang ngủ say. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Trong khoảnh khắc đó, Thương Nam Minh là người đầu tiên phản ứng.
Trong hình ảnh rung lắc, Thương Nam Minh nhanh chóng kéo Phong Ánh Đường và những người xung quanh ra sau lưng mình, bóng lưng cao lớn thẳng tắp của hắn chắn trước mặt mọi người, cũng chắn cả ánh lửa của vụ nổ và con quái vật đang dần hiện rõ hình dáng.
Trong làn khói bụi mù mịt, con quái vật hiện ra lờ mờ trong ống kính.
Phong Ánh Đường liếc mắt đã nhận ra, đó chính là nguồn ô nhiễm đã bỏ trốn trước đó, chỉ là sau hai ngày, nó trông to lớn và xấu xí hơn, cao đến ba tầng lầu, toàn bộ xương và thịt đều được bao phủ bởi một lớp chất nhầy màu đen, giống như mỡ xác chết.
Móng vuốt xương của con quái vật xuyên qua ngọn lửa vươn tới điều tra viên, ánh sáng lạnh lóe lên, xương cánh tay đã bị chặt đứt gọn gàng.
Thương Nam Minh nhảy lên đứng trên đống đổ nát cao ngất, tay cầm vũ khí, lạnh lùng đối mặt với con quái vật.
Con quái vật bị thương bị chọc giận, gầm rú lao về phía Thương Nam Minh, trong cơn kích động vô số sợi máu lan ra từ người nó như những con giòi bò, đồng loạt lao tới, thề phải nuốt chửng Thương Nam Minh.
Thương Nam Minh vung tay chém xuống, dứt khoát gọn gàng không một chút do dự, không hề quan tâm đến việc làm con quái vật bị thương sẽ khiến tốc độ ô nhiễm tăng nhanh.
Hắn dường đã như đã lường trước được tình hình tương lai, đã là thế cùng đường.
Một mình Thương Nam Minh, chính là khí thế của thiên quân vạn mã.
Hắn cứng rắn chặn toàn bộ đòn tấn công của con quái vật, bình tĩnh chặt đứt những sợi ô nhiễm quất tới, thậm chí còn không chút lưu tình chặt đứt cánh tay gần như xúc tu của con quái vật, mỗi lần nó tấn công là chém một lần, khiến con quái vật không thể đến gần, càng không thể vượt qua hắn để làm hại những điều tra viên phía sau.
Trong tiếng xương gãy răng rắc, khuôn mặt tuấn tú của Thương Nam Minh dưới ánh lửa lúc ẩn lúc hiện, như ác quỷ lạnh lùng lý trí.
Thân hình cao lớn thon dài của hắn nhanh nhẹn như chim ưng, chân dài quét ngang trúng vào hộp sọ treo lủng lẳng trên xương sườn của con quái vật, khiến con quái vật kêu lên thảm thiết, loạng choạng lùi lại.
Như dự đoán Phong Ánh Đường sẽ xem máy ghi âm chấp pháp, Thương Nam Minh quay người lại, từ trên cao nhìn xuống những điều tra viên đang hôn mê bất tỉnh dưới mặt đất, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào ống kính.
“Phong Ánh Đường, kế hoạch của bộ phận phân tích sai lầm. Ô nhiễm sắp thăng cấp, đây là thế giới kép, đưa tất cả mọi người ra ngoài, quay về khu Giang Nam thật sự. Tiền tuyến thất thủ, bố trí phòng thủ lui về phía sau, ngăn chặn sự lan rộng.”
Lời vừa dứt, con quái vật đã bị kích thích hoàn toàn hung tính trong cơn đau dữ dội, hét lên lao về phía Thương Nam Minh.
Mà Thương Nam Minh nhảy về hướng xa khỏi các điều tra viên, kéo con quái vật không cho nó có cơ hội chú ý đến nơi khác. Thân hình hắn bay lượn giữa đống đổ nát và các tòa nhà, nhanh chóng rời khỏi phạm vi của máy ghi âm chấp pháp.
Dưới ống kính, chỉ còn lại đống đổ nát và ngọn lửa.
Cùng với tiếng gầm rú, tiếng ồn ào vỡ vụn truyền đến từ phía xa.
Phong Ánh Đường nhìn chằm chằm vào máy ghi âm, hàm răng gần như cắn đến chảy máu.
Thế giới kép.
Nồng độ hạt của nguồn ô nhiễm đạt đến một mức độ nhất định, có thể sử dụng hạt ô nhiễm để xây dựng sào huyệt của riêng nó, giống như nồng độ sương mù quá cao sẽ che khuất thế giới. Trong sào huyệt, tính đe dọa của nguồn ô nhiễm là tuyệt đối.
Nếu thế giới kép thực sự hình thành... nói một cách đơn giản, nguồn ô nhiễm sẽ trở thành “thần” của sào huyệt, có thể dễ dàng tiêu diệt bất kỳ sự tồn tại nào trong sào huyệt.
Và điều quan trọng nhất là, sào huyệt sẽ trở thành căn cứ xâm nhập thế giới của ô nhiễm, tương đương với một cây đinh đóng vào thế giới. Một khi hình thành, hậu họa kéo dài và sâu rộng.
Đây là từ mà điều tra viên ít muốn nghe thấy nhất.
Phong Ánh Đường không biết Thương Nam Minh đã nhanh chóng phán đoán như thế nào trong thời gian ngắn, đưa ra kết luận vụ án ô nhiễm lần này sắp hình thành thế giới kép.
Nhưng cậu ta kính trọng và tin tưởng cấp trên của mình.
Cậu ta nhanh chóng tiếp nhận mệnh lệnh, đứng dậy nhìn xung quanh, cố gắng tìm cách quay về thế giới thực.
Đô thị phồn hoa không một tiếng người, máu tươi bắn tung tóe trên bầu trời, những tòa nhà chọc trời im lặng như bia đá.
Hoang tàn khắp nơi.
“Cạch, cạch…”
Giày vải bạt dẫm lên con đường gập ghềnh.
Kỳ Hành Dạ hứng thú nhìn xung quanh, bày tỏ sự cảm thán với một diện mạo khác của thủ đô mà cậu chưa từng thấy.
“Tôi từ vùng Sơn Nam thi đỗ Đại học thủ đô, ngày đầu tiên vào thủ đô đã choáng váng. Tôi chưa từng thấy thành phố nào phồn hoa như vậy, xe cộ tấp nập, ngày đêm không ngớt.”
Cậu cười quay lại nhìn Tấn Nam: “Không ngờ thủ đô còn có lúc vắng vẻ đổ nát như vậy.”
Tấn Nam vừa mới nôn hai lần, bây giờ dưới mắt có hai quầng thâm đen, trông mềm nhũn đáng thương. ( truyện trên app tyt )
“Nếu cậu làm điều tra viên lâu rồi, thì sẽ thấy chuyện này bình thường thôi.”
Anh ta yếu ớt xua tay: “Vụ án cấp cao, về cơ bản đều sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đến môi trường, hiện trường chưa chắc đã như thế nào.”
Kỳ Hành Dạ nhướn mày: “Vậy mà anh còn nôn đến mức đó?”
Cậu nói với giọng kinh ngạc: “Wow-- vậy thì đúng là, nôn hết cả axit dạ dày rồi nhỉ?”
“... Cậu cố ý nhắc đến chuyện này phải không! Im miệng!”
Kỳ Hành Dạ vô tội giơ hai tay ra, vẻ mặt uất ức như bị đồng nghiệp bắt nạt.
Trong sáng, yếu đuối, đáng thương.
Tấn Nam: “ …”
Chết tiệt! Những người có năng lực đều khó đối phó như vậy sao?
Anh ta thở dài, tay đặt lên vai Kỳ Hành Dạ mượn lực: “Có những thứ, làm điều tra viên bao lâu cũng không thể chữa khỏi. Ví dụ như chứng sợ hãi mật độ dày đặc.”
Nếu như trước đó Tấn Nam còn có thể né tránh những đường màu đỏ trên mặt đất để đi, thì bây giờ anh ta đã hoàn toàn từ bỏ.
-- Toàn bộ mặt đường, đều đỏ thẫm như máu.
Thậm chí mặt ngoài các tòa nhà xung quanh đều là màu đỏ, giống như tường được quét sơn đỏ.
Thế giới biến thành hai màu đen đỏ, âm u đáng sợ.
Người sống sót duy nhất, dường như chỉ có hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Điều duy nhất Tấn Nam có thể tự an ủi, chính là những chất nhầy giống như trứng ếch, chỉ dính đầy người anh ta lúc ban đầu, chứ không phải ở khắp mọi nơi. Khi bọn họ đi về phía trước, chất nhầy càng ngày càng ít.
Kỳ Hành Dạ đoán, đó là do nguồn ô nhiễm cọ xát vào khi chạy từ phía bên kia sang đây.
Giống như chất nhầy trên người trẻ sơ sinh.
Cảnh quan đường phố xung quanh vừa giống vừa khác, chỉ giống đại khái với khu Giang Nam trong ấn tượng của Kỳ Hành Dạ, nhưng nhìn kỹ thì tất cả tên đường, biển chỉ dẫn, khẩu hiệu, đều khác.
Sự bắt chước không tỉ mỉ, chỉ vội vã bắt chước đại khái cấu trúc. Nhưng đối phương ngàn vạn lần không ngờ, lại gặp phải Kỳ Hành Dạ có trí nhớ siêu phàm như vậy, chỉ cần là nơi cậu đã nhìn thấy, đi qua, đều sẽ nhớ kỹ. Trong nửa tiếng ngắn ngủi Thương Nam Minh cho cậu, cậu thậm chí đã thuộc lòng cả bản đồ phạm vi nhiệm vụ.
Các công trình kiến trúc mang tính biểu tượng đều bị xáo trộn, không còn ở vị trí cũ, cộng thêm ánh sáng lờ mờ, Tấn Nam nheo mắt phân biệt hồi lâu cũng không hiểu rõ phương hướng, đã bị Kỳ Hành Dạ kéo đi.
“Bên này – anh bị cận thị à?”
Tấn Nam: “Sao cậu biết được?! Đừng có đi nhầm đường đấy, chúng ta không có thời gian để lãng phí.”
Kỳ Hành Dạ chớp mắt, vừa mở miệng: “Chỉ cần…”
“Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Tấn Nam cố gắng bình tĩnh, lấy tay che miệng Kỳ Hành Dạ: “Cậu im miệng, tôi biết, tôi mù.”
Đôi mắt Kỳ Hành Dạ tràn ngập ý cười, nắm tay Tấn Nam kéo xuống.
Cậu nhún vai, nói: “Sao anh lại căng thẳng như vậy? Tôi chỉ muốn nói đi theo chất nhầy, gần như là lộ trình Dư Đại bỏ trốn rồi.”
“Cậu có hiểu lầm gì về tôi không?”
Kỳ Hành Dạ chỉ vào các tòa nhà xung quanh, mắt ánh lên ý cười, giả vờ kinh ngạc: “Chỗ này khác với khu Giang Nam mà, toàn bộ bị xáo trộn thứ tự rồi, cho dù trí nhớ của tôi có tốt đến đâu cũng không thể phân biệt được chứ.”
Có lẽ vậy.
“Dư Đại đi đâu ở giữa tôi không quan tâm, chỉ cần điểm cuối của nó là bệnh viện, thì sẽ không lạc đường.”
Giọng điệu của cậu rất nhẹ nhàng, Tấn Nam đã đen mặt.
Tấn Nam: )
“Cảm ơn, đã có bóng ma tâm lý rồi.”

Nhưng Tấn Nam không phát hiện ra, sự ung dung tự tại của Kỳ Hành Dạ cũng đã lây nhiễm sang anh ta, khiến anh ta không đến mức bị đè nén đến chết trong thành phố đỏ thẫm vắng vẻ không một bóng người.
Đô thị phồn hoa ngày xưa im lặng, trong không gian rộng lớn trống trải, hai người trông thật nhỏ bé.
Tấn Nam thậm chí có cảm giác, bọn họ đang đi trong dạ dày của con quái vật.
“Hửm?”
Kỳ Hành Dạ đột nhiên dừng bước, Tấn Nam suýt chút nữa đâm vào lưng cậu, vội vàng phanh gấp.
“Sao vậy?”
“Kia chẳng phải, nhà tôi sao?”
Kỳ Hành Dạ chớp mắt, do dự chỉ về phía góc đường phía trước lộ ra một góc: “Nhà tôi không ở trung tâm thành phố mà, nhà mọc chân chạy à? Chết tiệt, nó còn có chức năng này sao?”
Cậu bỗng nhiên vui vẻ: “Vậy chẳng phải sau này tôi có thể cõng nhà đi du lịch rồi sao? Tốt quá, tiết kiệm được tiền thuê nhà!”
Vừa định nói gì đó lại bị nghẹn họng, Tấn Nam: “… Cậu tỉnh táo lại đi!”
“Chỉ là vụ án ô nhiễm, sẽ không xảy ra chuyện nhà mọc chân! Đó là vụ án biến đổi.”
Nhưng dù Tấn Nam có giải thích thế nào, thì trước mắt vẫn là sự thật.
Đi thêm vài bước, Kỳ Hành Dạ phát hiện, không chỉ có nhà cậu.
Ngay cả công ty và địa chỉ nhà của vị khách mà cậu đã gặp một lần trước đó, cũng đều được chuyển đến đây.
Những tòa nhà vốn không ở trung tâm thành phố khu Giang Nam, thực sự đã tự mọc chân, xuất hiện ở đây.
Tấn Nam nheo mắt phân biệt hồi lâu, sau khi nhìn rõ tòa nhà sau màn sương mù dày đặc, liền trợn tròn mắt: “Tôi đi! Thật hay giả vậy!”
Kỳ Hành Dạ: “Anh cảm thấy mắt mình chưa bao giờ to như vậy sao?”
Tấn Nam kinh ngạc chỉ vào tòa nhà đó: “Đồng nghiệp mà đã chết của người ủy thác cậu, sống ở tòa nhà đó đấy, tôi vừa mới đến đó cách đây không lâu. Theo quy định, trước khi vụ án kết thúc, tất cả những địa điểm liên quan đến vụ án sẽ không được mở cửa, sẽ có điều tra viên canh gác, cho đến khi xác định ô nhiễm đã được dọn dẹp sạch sẽ.”
“Có điều tra viên ở đó, nhà không thể bị ô nhiễm đến mức tự chạy đến đây được!”
Kỳ Hành Dạ tán đồng gật đầu: “Vậy thì chính là nguồn ô nhiễm đã copy paste nó đến đây - Mô hình thực tế quy mô lớn. Ngôi nhà của tôi.”
Tuy nhiên, một thuật ngữ dần dần hiện lên trong tâm trí Tấn Nam.
Anh ta có vẻ mặt kỳ lạ và nghiêm túc: “Tôi có linh cảm xấu.”
“Hửm?”
Kỳ Hành Dạ quay lại nhìn Tấn Nam.
Đồng thời, con đường dưới chân bọn họ đột nhiên mềm mại ẩm ướt như đầm lầy, nhấp nhô lên xuống.
Kỳ Hành Dạ loạng choạng, vội vàng lắc lư cố gắng giữ vững cơ thể, nhưng đôi giày vải bạt vẫn nhanh chóng lún xuống vài phần, giống như dẫm vào bùn không thể rút ra được.
Mà Tấn Nam nhìn về phía sau Kỳ Hành Dạ, từ từ trợn tròn mắt.
Cả đời anh ta chưa bao giờ có đôi mắt to như vậy.
Trái tim Kỳ Hành Dạ run lên, nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
Một bóng người, đang đứng ở cuối con đường.
Người đó cúi đầu, không nhìn rõ mặt, mái tóc đen che kín mặt.
Những sợi máu đỏ tươi cuộn trào bên cạnh anh ta, như vô số con trăn lạnh lẽo bao vây anh ta, mặt đất bắt đầu sụp đổ như đầm lầy từ chỗ anh ta, mặt đất phía sau anh ta vẫn bình thường.
Mà người đó đang chắn đường dẫn đến bệnh viện nơi mẹ của Dư Đại đang nằm.
Hình như Dư Đại phát hiện Kỳ Hành Dạ và Tấn Nam không bị ngăn cản, lại dùng cách này để trì hoãn bước chân của hai người.
Tấn Nam siết chặt lòng bàn tay, nắm chặt lấy tay áo của Kỳ Hành Dạ, nín thở, cơ bắp căng cứng.
Lúc đầu, Kỳ Hành Dạ vẫn đang nhanh chóng suy nghĩ về những con đường thay thế, cho đến khi cậu nhìn chằm chằm vào bóng dáng của người đó, dần dần nhận ra, hình dáng người này, hình như có chút quen mắt?
Vừa mới gặp.
Đặc biệt là chiếc áo sơ mi kẻ caro đó.
Người đó chậm rãi ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt đều chìm trong bóng tối, nhãn cầu lại lồi ra khỏi hốc mắt như sắp rơi ra ngoài, xanh xao không có đồng tử, chỉ có tơ máu đỏ chi chít trên đó, cuộn trào, thắt nút, giống như giun sắt đang quằn quại trong mắt.
Đôi mắt vô hồn của anh ta xuyên qua con đường dài nhìn thẳng vào Kỳ Hành Dạ, miệng từ từ kéo dài đến tận mang tai, lộ ra bộ xương trắng bệch dưới da thịt.
“Kỳ Hành Dạ, thám tử.”
Anh ta nói: “Cậu có biết, tôi chết như thế nào không?”
Trái tim Kỳ Hành Dạ chùng xuống
Đó là... người ủy thác của cậu. Người ủy thác đã được Cục Điều tra Đặc Biệt đích thân vận chuyển thi thể, xác định đã chết.
Vị khách cười khẩy, giọng khàn khàn vang lên trong con đường tối tăm đổ nát âm u như ma quỷ.
“Không trả lời được, thì nên đi cùng tôi.”
“Thám tử tiên sinh.”

Lời còn chưa dứt, vô số sợi máu đỏ tươi bỗng nhiên bùng nổ từ sau lưng vị khách, lao thẳng về phía Kỳ Hành Dạ.

--------------------

Kỳ Hành Dạ: Thời buổi này kiếm tiền thật là không dễ dàng! Hai trăm tệ, chết rồi còn đuổi giết tôi!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play