Kỳ Hành Dạ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại người ủy thác của mình.
Đặc biệt là trong tình huống này.
Những sợi tơ máu chớp mắt đã đến trước mặt, không còn thời gian để Kỳ Hành Dạ suy nghĩ ôn chuyện, kỹ năng giao tiếp của cậu trở nên vô dụng, trong nháy mắt đưa ra phán đoán, nắm lấy cánh tay Tấn Nam quay đầu bỏ chạy.
Nhưng sợi tơ máu này khác rất nhiều so với những gì Kỳ Hành Dạ từng thấy trước đây, nó không còn đơn giản chỉ là thứ giống như mạch máu, mà giống như đã có thần trí của riêng mình.
Kỳ Hành Dạ vừa cúi người né tránh vừa ấn đầu Tấn Nam xuống, sợi tơ máu lướt qua đầu hai người, rồi lại quay đầu lao về phía họ.
“Mẹ kiếp anh bạn! Tôi liều mạng vì vụ ủy thác của anh, anh lại đối xử với tôi như vậy?! Còn có thể tin tưởng lẫn nhau không?!”
Trong khoảnh khắc lướt qua sợi tơ máu, Kỳ Hành Dạ nhìn rõ phần đầu của nó, vậy mà lại có một khuôn mặt - giống như côn trùng được phóng đại gấp nhiều lần, hàng nghìn con mắt kép tập trung lại một chỗ, miệng không ngừng động đậy, hàng trăm sợi râu nhỏ không ngừng lay động, dường như đang thu thập thông tin, hiệu chỉnh phương hướng.
Những sợi tơ máu đó là sống.
Một loại sinh vật khát máu khác. Giống như loài giun bờm ngựa sau khi biến dị.
Tấn Nam vừa ngẩng đầu lên, liền đối diện với khuôn mặt như vậy, da đầu lập tức tê dại hít một hơi khí lạnh: “Mẹ kiếp!”
Chứng sợ lỗ dày đặc tái phát rồi!
Kỳ Hành Dạ không kịp nhìn thêm, trước khi vô số sợi tơ máu định vị lại vị trí của họ, kéo Tấn Nam chạy như điên, nhanh đến mức Tấn Nam chỉ cảm thấy “Vút!” một tiếng, bản thân đã biến thành diều, chân không chạm đất.
Người bay ở phía trước, đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Tấn Nam: “???”
Lại muốn nôn - không được phải nhịn, nếu không nôn ra sẽ dính hết vào người mình!
Kỳ Hành Dạ một giây cũng không dám dừng lại, không dám quay đầu, đây là một cuộc chạy marathon vượt chướng ngại vật, không phải tranh huy chương vàng mà là tranh sống chết.
Cậu không hiểu rõ về Cục Điều Tra Đặc Biệt, nhưng cậu tin tưởng nhân vật như Thương Nam Minh trấn giữ, không thể xảy ra chuyện thi thể người bị ô nhiễm tự chạy trốn.
Người ủy thác đã chết không thể chết tiếp được nữa, cậu phân biệt rất rõ ràng.
Cậu muốn đòi lại sự thật cho người ủy thác, nhưng không đến mức thật giả lẫn lộn, thấy thứ gì giống là ngốc nghếch tiến lên. Nhưng, thứ hiện tại xuất hiện ở đây rốt cuộc là cái gì…
Ánh mắt Kỳ Hành Dạ lạnh lẽo.
Cậu nhanh chóng phát hiện ra, phạm vi tác dụng của sợi tơ máu đến từ người ủy thác có hạn, theo khoảng cách rời xa người ủy thác mà dần dần suy yếu, độ linh hoạt và nhanh nhạy cũng giảm dần.
Vì vậy, cậu thay đổi phương thức, chạy lung tung trên đường phố, không ngừng thay đổi phương hướng và góc độ, dần dần thoát khỏi những con quái vật tơ máu khát máu đó.
Khách hàng cũng phát hiện ra điều này.
Anh ta nghiêng đầu khó hiểu, “Rắc” một tiếng, cổ lập tức gãy, mềm nhũn rũ xuống trước ngực, anh ta lại không hề hay biết, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Mỗi bước đi, đều có tiếng xương gãy rõ ràng, da thịt mỏng manh như được nhào nặn từ bột mì, căn bản không thể chống đỡ được hành động và trọng lượng của một người.
Rất nhanh, xương cốt khách hàng rời rạc, toàn bộ lớp da người giống như da trống bị đập vỡ, bay phất phơ trong gió.
Nhưng điều này không ngăn cản anh ta đi về phía Kỳ Hành Dạ, tơ máu cuồn cuộn bên cạnh anh ta, thay thế cho xương chân đã vỡ vụn, đẩy anh ta di chuyển trong dòng sông đỏ.
Kỳ Hành Dạ nhanh chóng khóa mục tiêu vào tòa nhà cao tầng bên cạnh.
Đó chính là tòa nhà văn phòng nơi khách hàng và đồng nghiệp làm việc, cũng chính là nơi Dư Đại ăn thịt con mình.
Cậu kéo theo chiếc diều người một hơi lao qua dòng sông máu, chân dài bước ba bước thành hai, trực tiếp bước lên bậc thang của tòa nhà cao tầng.
Tơ máu quất vào chân cậu, gạch đá vỡ vụn bắn tung tóe.
Đá vụn xẹt qua mặt Kỳ Hành Dạ, lập tức xuất hiện một vết máu.
Kỳ Hành Dạ lại không dừng lại một khắc, ánh mắt kiên định lao thẳng vào cửa chính của tòa nhà văn phòng.
Không khí như đang dao động.
Bên trong và bên ngoài một cánh cửa, hai thế giới.
“Ầm!” một tiếng, sợi tơ máu theo sát phía sau đánh vào cửa tòa nhà, lại giống như va vào lưỡi dao của thớt, lập tức vỡ thành bốn năm mảnh.
“Ầm!”, “Ầm!”, “Ầm!”...
Vô số sợi tơ máu liên tiếp nổ tung trước cửa, nở ra từng bông hoa máu.
Giống như va vào một lớp màn chắn vô hình.
Lúc này Kỳ Hành Dạ mới có thời gian thở dốc, cậu thở hổn hển quay người, nhìn ra ngoài cửa.
Dòng sông máu chảy xiết trên đường phố, khách hàng đứng trong dòng sông máu ngoài cửa, đôi mắt trắng bệch đầy tia máu oán độc nhìn chằm chằm Kỳ Hành Dạ, dường như muốn xé xác cậu ra vậy.
Nhưng những sợi tơ máu đó, đều không ngoại lệ, đều vòng qua tòa nhà văn phòng, sợ hãi không dám tiến lên.
“Ra đây, Kỳ Hành Dạ.”
Giọng khách hàng khàn khàn, như rắn độc thè lưỡi: “Trốn tránh thì được gì, đồ hèn nhát!”
Kỳ Hành Dạ thở phào nhẹ nhõm, lại nhún vai, cười hì hì nói: “Đùa à! Ai ra ngoài người đó là đồ ngốc.”
Cậu ngoắc tay ra ngoài cửa: “Nếu không thì anh vào đây đi!”
Khách hàng không nói không rằng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu.
Kỳ Hành Dạ tỏ ra không quan tâm: “Anh cứ nhìn đi, nhìn cho kỹ, sau này sẽ không gặp được thám tử ưu tú như tôi nữa đâu.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cậu đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh xuống.
Khách hàng không dám vào, cũng chứng minh phán đoán của cậu là chính xác.
Bởi vì đối phương là giả, không phải là người ủy thác đã từng nắm chặt lấy cậu như nắm lấy cọng rơm cứu mạng ở văn phòng thám tử, cũng kéo cậu vào vụ án ô nhiễm.
Mà là do Dư Đại “tạo ra”.
Đó căn bản là hạt ô nhiễm nồng độ cao, nhào nặn ra một con quái vật khác.
Chính vì nó đến từ Dư Đại, cho nên mới giống như Dư Đại, không dám bước vào tòa nhà văn phòng - con người luôn vô thức trốn tránh nỗi đau, không muốn nhìn lại những thứ khiến bản thân đau khổ, chạm vào nỗi đau.
Dư Đại đã giết con mình ở tòa nhà văn phòng, ông ta sẽ không muốn quay lại nơi này.
Cho dù ông ta có thể đã bị ô nhiễm đến mức không còn nhớ chuyện này nữa.
Chỉ còn một bước nữa.
Nếu cậu chậm một bước, sẽ thực sự bị tơ máu kéo vào dòng sông máu.
Cho đến bây giờ đã thoát hiểm, tim Kỳ Hành Dạ vẫn đập thình thịch, toàn thân ướt đẫm mồ hôi do chạy.
Cậu không biết bị kéo vào ô nhiễm đó sẽ ra sao, nhưng nhìn bộ dạng của khách hàng, e là cũng không khá hơn là bao.
Kỳ Hành Dạ chân thành nói, những trải nghiệm không cần thiết trong cuộc sống có thể không đến, thật đấy.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, từ từ dựa lưng vào tường, tay chân run rẩy sau khi chạy như điên.
Sau đó cậu mới nhớ đến Tấn Nam.
Cúi đầu xuống, liền thấy Tấn Nam nằm liệt trên đất, vẻ mặt như linh hồn đã bay ra khỏi miệng.
Kỳ Hành Dạ: “?”
“Anh còn sống không?”
Tấn Nam: “…Nhờ phúc của cậu, đã nhìn thấy ánh sáng của kiếp sau rồi.”
Có người say xe.
Nhưng Tấn Nam trước khi gặp Kỳ Hành Dạ chưa bao giờ nghĩ rằng, anh ta say người.
Hỏi: Cảm giác bị người ta thả như diều trên trời là gì?
Tấn Nam: Xin trả lời, muốn bóp chết đồng nghiệp mới là đây.
“Thám tử Kỳ, cậu còn nhớ tôi là người bị thương không? Không phải muốn được đối xử đặc biệt, chỉ là, cậu nên chú ý một chút! Một chút!”
Kỳ Hành Dạ ho khan một tiếng, nhìn trời nhìn đất nhìn giày: “Khụ, lần sau nhất định.”
Tấn Nam run rẩy bò dậy từ mặt đất đá cẩm thạch lạnh lẽo, thở hổn hển hai hơi mới run rẩy lấy lại quyền kiểm soát tay chân của mình.
Anh ta rưng rưng nước mắt: Tôi yêu đất mẹ! Có thể đặt chân trên mặt đất thật hạnh phúc!
Chờ anh ta cuối cùng hồi thần nhìn ra cửa tòa nhà, khách hàng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cửa, bậc thang bên ngoài cửa đều bị dòng sông máu nhấn chìm.
Nhìn qua cửa sổ theo hướng khác, cũng có thể thấy dòng sông máu đang cuồn cuộn.
Toàn bộ tòa nhà văn phòng biến thành hòn đảo cô độc giữa biển máu, nơi duy nhất còn sót lại trong ô nhiễm.
Nhưng Kỳ Hành Dạ biết, đây không phải là kế lâu dài.
Cho dù ô nhiễm tạm thời không dám đặt chân vào tòa nhà văn phòng, nhưng đó chỉ là vì Dư Đại vẫn còn mang theo tình cảm của con người, đối với con cái vẫn còn ôm nỗi đau khổ và hối hận. Một khi tinh thần ông ta sụp đổ hoàn toàn, sa ngã thành quái vật nguồn ô nhiễm, phần con người hoàn toàn biến mất, thì tòa nhà văn phòng đối với Dư Đại cũng không còn đặc biệt như vậy nữa.
Nguồn ô nhiễm cũng không còn lý do để tránh né tòa nhà văn phòng. ( truyện trên app T Y T )
Tuy nhiên, có thể tranh thủ được một chút thời gian cũng là tốt.
Trước tiên phải sống sót, sống sót thì mới có vô hạn khả năng.
“Anh bạn, đi thôi.”
Kỳ Hành Dạ kéo Tấn Nam đang run rẩy tay chân, quay người đi sâu vào tòa nhà văn phòng, không thèm liếc nhìn khách hàng ngoài cửa nữa: “Anh còn nhớ vị trí làm việc cụ thể của người đồng nghiệp xui xẻo đó ở đâu không? Dẫn tôi đi.”
Tấn Nam chỉ vào khách hàng bên ngoài cửa còn muốn hỏi gì đó, đã bị Kỳ Hành Dạ kéo đi.
Tấn Nam trợn mắt vô hồn.
Anh ta cảm thấy nếu cứ như vậy thêm vài lần nữa, mình sẽ hồn lìa khỏi xác.
Trước đó khi Kỳ Hành Dạ điều tra, vì Cục Điều Tra Đặc Biệt phong tỏa, anh ta không thể tận mắt nhìn thấy công ty và nhà của khách hàng, tự nhiên cũng không biết rõ tình huống của đồng nghiệp khách hàng.
Mà vì đồng nghiệp chết ngay tại chỗ, khách hàng lại chạy trốn một khoảng thời gian dẫn đến ô nhiễm lan ra ngoài, cho nên dù là Cục Điều Tra Đặc Biệt, cũng quan tâm đến khách hàng hơn một chút.
Trước khi Kỳ Hành Dạ tìm ra Dư Đại từ đống tài liệu khổng lồ, không ai ngờ rằng, người đồng nghiệp tầm thường nhất, lại là trung tâm của cơn bão.
Tòa nhà văn phòng được Dư Đại sao chép đơn giản, không được trang bị đầy đủ như tòa nhà thật, đừng hòng có thang máy.
Kỳ Hành Dạ và Tấn Nam đứng trước cầu thang bộ, ngẩng đầu nhìn lên tay vịn cầu thang xoắn ốc vô tận phía trên, nhất thời im lặng.
“... Cậu vừa nói, công ty của họ ở tầng mấy?”
Tấn Nam im lặng, nửa ngày mới thốt ra: “Tầng 43.”
“Vậy, chúng ta phải leo lên tầng 43?”
Kỳ Hành Dạ run rẩy chỉ tay lên trên, nhìn Tấn Nam với vẻ mặt muốn khóc: “Không phải tầng 3, cũng không phải tầng 4?”
Tấn Nam chưa bao giờ ghét những tòa nhà cao tầng trong thành phố như lúc này.
Kỳ Hành Dạ tức giận đấm vào không khí: “Nhà phát triển có nghĩ đến trường hợp phải leo cầu thang bộ trong trường hợp bị quái vật bao vây không! Tôi là siêu nhân à mà leo 43 tầng! Hơn một trăm mét!”
Tấn Nam: “... Quy định xây dựng không có cân nhắc kiểu này, cảm ơn. Nhà ai xây nhà còn phải cân nhắc Ultraman à?”
Kỳ Hành Dạ: Tôi ghét nhà cao tầng!
May mà cậu nhanh chóng nhận ra, mình có thể đu theo tay vịn lên trên, giả vờ mình là Tarzan.
Tuy chiều cao không đổi, ít nhất cũng có thể đi ít bậc thang hơn.
Còn Tấn Nam không đủ thể lực để chống đỡ động tác khó như vậy: “... Vậy cậu đi lên trước đi, tôi sẽ theo sau sau sau sau.”
Tấn Nam chính là đội trưởng hành động phong tỏa tòa nhà văn phòng trước đó, nắm rõ tình huống của người ủy thác và đồng nghiệp, dặn dò Kỳ Hành Dạ từng điểm cần chú ý.
Ban đầu Kỳ Hành Dạ còn hơi lo lắng, không biết tòa nhà văn phòng do Dư Đại sao chép có quá sơ sài hay không, không có chi tiết về đồng nghiệp.
Cho đến khi cậu đẩy cửa công ty ra.
Mức độ phục hồi ập đến, thậm chí nhất thời khó phân biệt thật giả.
Cà phê chưa uống hết trên bàn làm việc vẫn đang bốc hơi nóng, áo khoác khoác trên ghế rũ xuống đất, ngay cả từng chữ trên màn hình máy tính, từng đốm côn trùng trên cây xanh, đều được phục hồi lại.
Kỳ Hành Dạ đứng giữa đó, mơ hồ có cảm giác mình không phải đang ở trong sào huyệt ô nhiễm, mà là đang đứng tại hiện trường đêm xảy ra vụ việc, tận mắt chứng kiến mọi bi kịch xảy ra.
Cậu nhanh chóng nhận ra, đây là vì Dư Đại.
Vì giết con quá đau đớn, đến mức Dư Đại vừa trốn tránh, vừa không kìm nén được ghi nhớ từng chi tiết lúc đó, dù chỉ là một tờ giấy, một ly nước bên tay con.
Giống như một người bố tốt yêu thương con cái.
Chỉ là... ông ta cũng đã tự tay xé xác con mình, trong trạng thái mê man ăn sống máu thịt của con.
Kỳ Hành Dạ nhất thời im lặng.
Cậu chậm rãi tiến lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn làm việc không người, thậm chí có thể tưởng tượng ra sự kinh hoàng đêm đó và nỗi đau đớn cùng cực, sợ hãi tột độ của người đồng nghiệp khi nhận ra khuôn mặt của bố mình.
Nhưng tinh thần trách nhiệm nghề nghiệp của thám tử đã khiến cậu nhanh chóng kìm nén cảm xúc, đeo găng tay bắt đầu làm việc, lục soát bất cứ thứ gì liên quan đến Dư Đại trên bàn làm việc.
Vì chút nhân tính còn sót lại của nguồn ô nhiễm, khiến nó đi ngược lại quỹ đạo hành vi mà điều tra viên nhận thức, thì chút nhân tính này, chính là đột phá khẩu.
Kỳ Hành Dạ cho rằng, nếu có thể mượn điều này thuyết phục Dư Đại, thì có thể giải quyết vụ án mà không cần đổ máu, cũng ngăn chặn ô nhiễm lan rộng ảnh hưởng đến nhiều người hơn.
Kết quả tốt nhất.
“Cạch... Đùng!”
Tiếng động lớn hỗn loạn đột nhiên vang lên bên ngoài cửa sổ.
Một tia sáng đỏ đánh vào cửa kính phát ra tiếng động lớn.
Kỳ Hành Dạ kinh ngạc ngẩng đầu. Đây là tầng 43!
Cậu bước nhanh đến cửa sổ nhìn xuống, lập tức kinh ngạc.
Trên nóc tòa nhà phía sau tòa nhà văn phòng, một bóng người cao lớn màu đen đang vung vũ khí dài trong tay quét ngang, xung quanh hắn vẫn còn sạch sẽ, nhưng ngoài phạm vi vũ khí có thể vươn tới, lại dày đặc những sợi tơ máu.
Chúng giống như cây dây leo, men theo tòa nhà từ mặt đất leo lên tận nóc, lao vào người đàn ông đó như thiêu thân lao vào lửa, rồi lại nổ tung thành hoa máu giữa không trung.
Kỳ Hành Dạ nhìn kĩ, vui vẻ.
“Ồ! Thương đại nhân, anh đang làm gì vậy? Còn có nhã hứng bắt bướm nữa à?”
Thương Nam Minh đang tập trung cao độ vào những sợi tơ ô nhiễm đang xông tới, đột nhiên nghe thấy có người bên cạnh cười hỏi, giọng nói trong trẻo, từ tính, quen thuộc vô cùng.
Hắn ngẩng đầu lên, liền bắt gặp một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, vui vẻ như chú cún con, nhe răng cười ngốc nghếch.
Không phải Kỳ Hành Dạ thì là ai.
Thương Nam Minh nhíu mày, sau đó cũng không nhịn được khóe miệng hơi nhếch lên, bị chọc cười.
Ngay cả Thương Nam Minh không quá để ý đến ngoại hình cũng cảm thấy, Kỳ Hành Dạ dường như thật sự cho rằng vẻ đẹp trai là ưu điểm không đáng nhắc đến, cho nên mới đối xử với khuôn mặt của mình như vậy.
Người có thể kiếm cơm bằng vẻ đẹp trai, lại tự tay đập vỡ bát cơm của mình, rồi lại tự làm cho mình một chiếc bát mới.
Thương Nam Minh lắc đầu không thể nhận ra, lạnh lùng vung gậy quét bay những sợi tơ máu đang cuồn cuộn quấn thành cục len, mắt không chớp nhìn con quái vật biến thành xương máu trước mắt, nguy hiểm xung quanh tạm thời được giải quyết.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn tòa nhà đối diện, cách một con phố rộng, cất cao giọng hỏi: “Vì sao cậu lại ở trong vòng vây? Có kế hoạch rồi?”
Người vốn nên ở ngoài vòng vây chỉ huy xe, lại xuất hiện ở trung tâm ô nhiễm nguy hiểm nhất.
Ngoài việc Kỳ Hành Dạ đã tìm ra mấu chốt của vụ án ô nhiễm và lập ra kế hoạch hoàn chỉnh, Thương Nam Minh không nghĩ đến khả năng nào khác.
Kỳ Hành Dạ khoanh tay trước ngực, cằm đặt trên cánh tay, tư thế như một học sinh ngoan ngoãn, vui vẻ gật đầu đầy tự hào: “Đương nhiên! Tôi là thám tử tư giỏi nhất. Lần sau có nhu cầu nhớ đến ủng hộ nhé.”
Thương Nam Minh khẽ động mày, nụ cười thoáng qua.
Nhưng ngay sau đó, những sợi tơ máu ô nhiễm mới lại men theo tòa nhà xông lên. Hắn lập tức không còn quan tâm đến Kỳ Hành Dạ, tiếp tục chiến đấu với vật ô nhiễm.
Kỳ Hành Dạ nhìn một hồi lâu, không hề lo lắng, ngược lại còn tặc lưỡi tiếc nuối vì mình không mang theo một túi hạt dưa.
Mấy năm gần đây không có màn võ thuật nào đẹp mắt như vậy.
Cách đánh của Thương Nam Minh là nhắm vào một kích tất sát, một thân võ công luyện thành dưới sự huấn luyện nghiêm khắc cường độ cao, đủ để cho hắn trong tình huống vũ khí nóng đều bắn hết, vẫn có thể dựa vào vũ khí lạnh chiếm ưu thế trong vòng vây của vật ô nhiễm.
“Đẹp!”
“Tốt! Móc trái móc phải, đánh nó!”
Tiếng vỗ tay nhiệt tình vang lên từ bên cạnh, thậm chí còn huýt sáo cổ vũ.
Giống như đang trêu chọc ai đó.
Thương Nam Minh giật giật thái dương, cuối cùng cũng nắm bắt được khe hở trong lúc tấn công ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn thẳng vào Kỳ Hành Dạ: “Quay về làm việc của cậu đi.”
Kỳ Hành Dạ kinh ngạc: “Không ngờ tính tình của anh tốt như vậy luôn đấy, Thương Nam Minh. Thế mà không tức giận?”
“... Cậu còn biết, cậu sẽ khiến người khác tức giận?”
Kỳ Hành Dạ vênh mặt tự tin: “Đương nhiên!”
Thương Nam Minh: Chưa thấy ai tự hào vì chuyện này.
“Rốt cuộc cậu đến đây để làm gì?”
Thương Nam Minh bất lực: “Không có chuyện quan trọng, không cần thiết phải ở lại vòng vây, quá nguy hiểm. Có chuyện quan trọng thì nói thẳng ra.”
Tuy nhiên Kỳ Hành Dạ cũng cảm thấy không thoải mái.
Tầng cao vì an toàn, cửa sổ không thể mở hết, cậu đang ngồi xổm trong tư thế cưỡi ngựa sau cửa sổ xem kịch. Nói cách khác, Thương Nam Minh đánh nhau ở dưới, cậu ở trên cũng không nhàn nhã.
Quan trọng nhất là, hơi xa, không rõ nét.
Kỳ Hành Dạ búng tay hai cái thu hút sự chú ý của Thương Nam Minh, dặn hắn khi có tơ máu xông tới, nhớ đánh vài sợi sang cho cậu.
Thương Nam Minh: “Cậu định làm gì?”
“Anh không thấy cách nói chuyện của chúng ta quá mệt mỏi sao? Nói chuyện trực tiếp tốt hơn.”
Kỳ Hành Dạ nhún vai: “Tôi thực sự có chuyện quan trọng. Liên quan đến thân phận của nguồn ô nhiễm - anh đã xem qua cái tên Dư Đại này chưa?”
Thương Nam Minh nhíu mày, sau đó nhanh chóng tìm kiếm hồ sơ thân phận tương ứng trong đầu.
Hắn đã từng thấy trong đống tài liệu khổng lồ. Dư Đại, từng tiếp xúc với người bị ô nhiễm mất tích.
Thương Nam Minh im lặng một lát, rồi hỏi: “Vậy cậu muốn vật ô nhiễm để làm gì?”
“Đã từng nghe nói đến Tarzan chưa? Tôi định đu qua đó.”
Kỳ Hành Dạ vừa thử đu từ cầu thang lên, tự tin tăng gấp, còn chưa thỏa mãn - ai có thể từ chối niềm vui khi bay lơ lửng trên không trung?
Thương Nam Minh: “ …”
Đột nhiên đau đầu.
Nhưng sắc mặt Kỳ Hành Dạ lập tức thay đổi: “Phía sau!”
Ánh mắt Thương Nam Minh sắc bén, đã nhận ra cơn gió đang ập đến phía sau. Hắn cúi người ngả về phía trước, hoàn toàn dựa vào bản năng của cơ bắp để phán đoán né tránh, sau đó nhanh chóng xoay người ra sau, người chưa nhìn rõ, tấn công đã đến.
Ô nhiễm vật bị đánh trúng nặng nề phát ra tiếng kêu thảm thiết, ôm lấy khuôn mặt bị đánh đến gãy xương lui về phía sau vài bước.
Nhưng ô nhiễm vật leo theo tòa nhà lên, không chỉ có một con này.
Còn có những con quái vật hình người khác.
Chúng không giống với nguồn ô nhiễm, giống với hai con mà Kỳ Hành Dạ phát hiện ở nhà mình hơn.
Ô nhiễm vật trợn trọc đôi mắt to đỏ ngầu vô hồn, lao thẳng vào Thương Nam Minh.
Phía sau chúng, cái đầu to lớn của nguồn ô nhiễm lộ ra một góc ở mép tòa nhà, rồi từ từ nhô lên, móng vuốt xương của nó đập mạnh vào nóc tòa nhà, bám chặt vào mép tòa nhà, thân thể gần như chỉ còn xương cốt chậm rãi leo lên, máu thịt mục rữa rơi lả tả khắp nơi, máu tanh hôi thối chảy ngang dọc.
Nguồn ô nhiễm dường như vô cùng tức giận với Thương Nam Minh, ánh mắt khóa chặt vào hắn, nóng lòng muốn giết chết hắn.
Thương Nam Minh ánh mắt trầm lắng, thế tấn công trong tay không hề giảm bớt.
Cho dù hắn đã chiến đấu một mình trong thời gian dài, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng bình tĩnh, không hề sợ hãi hoảng loạn, tất cả thông tin tình báo xung quanh đều nhanh chóng được thu thập vào não bộ, tư duy không ngừng vận chuyển.
“Ném dây cho tôi!”
Kỳ Hành Dạ gào thét phía sau: “Tôi giúp anh, tin tôi!”
Thương Nam Minh trong nháy mắt đưa ra quyết định.
Hắn vừa dùng vũ khí lạnh một tay ứng phó với nguồn ô nhiễm khổng lồ trước mắt, vừa như có mắt sau lưng vung tay ra sau, góc độ và lực đã được tính toán kỹ trong đầu.
Những sợi tơ máu chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng bị thắt nút xoắn thành một bó, bị Thương Nam Minh dùng lực ném về phía tòa nhà đối diện.
Kỳ Hành Dạ đã sớm chuẩn bị tư thế, cơ bắp căng cứng.
Cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào sợi tơ máu đang bay trên không trung, hít sâu một hơi, rồi nắm chặt sợi tơ máu.
Bước ra khỏi cửa sổ, nhảy xuống.
Gió mạnh gào thét bên tai, mùi tanh hôi thổi từ phía dưới lên, tầm nhìn đảo lộn, như chim ưng rơi xuống trong lúc bay lượn.
Tóc bay ngược ra sau, lộ rõ vầng trán sáng bóng và ngũ quan tuấn tú của Kỳ Hành Dạ.
Trong đôi mắt phượng hoàng đó, chỉ có sự kiên định và bình tĩnh.
Mượn lực của sợi tơ máu trong tay, Kỳ Hành Dạ nhanh chóng điều chỉnh tư thế của mình giữa không trung, khi đến gần tòa nhà của Thương Nam Minh, cậu dùng chân đạp vào tường, mượn lực chuẩn bị leo lên.
Nhưng bức tường bị tơ máu bò qua trơn trượt hơn cậu tưởng tượng, giày vải không bám chắc.
Trong khoảnh khắc trượt chân, tim Kỳ Hành Dạ cũng thót lại.
Tuy nhiên ngay sau đó, một bàn tay to lớn từ phía trên đưa xuống, nắm chặt lấy cổ tay Kỳ Hành Dạ, đột ngột dùng lực ném lên trên.
Có điểm tựa, Kỳ Hành Dạ lập tức lấy lại tinh thần, ngay sau đó thay đổi kế hoạch của mình, leo theo mép cầu thang, hai bước nhảy lên, vững vàng đáp xuống nóc tòa nhà.
Cậu khụy gối xuống để giảm lực, tiện tay ném sợi tơ máu đã mất tác dụng lên không trung. Sau đó cậu ngẩng đầu, nhìn lên Thương Nam Minh từ dưới lên.
Bàn tay nắm chặt buông thõng bên hông Thương Nam Minh hơi thả lỏng, cơ bắp thả lỏng với biên độ rất nhỏ. Trên khuôn mặt tuấn tú như được tạc tượng đó, vẫn không có biểu cảm gì dư thừa, chỉ có sự bình tĩnh: “Liều lĩnh.”
Kỳ Hành Dạ nhướng mày, cậu nghiêng người ôm lấy eo Thương Nam Minh, mượn lực vung chân dài đá về phía sau Thương Nam Minh.
Con quái vật bị đá bay, lực đạo mạnh đến mức trực tiếp bay ra khỏi nóc tòa nhà, hoảng sợ vung vẩy móng vuốt rơi xuống phía dưới.
Giải quyết xong kẻ đánh lén sau lưng Thương Nam Minh, Kỳ Hành Dạ thu chân lại, lúc này mới buông Thương Nam Minh ra, chậm rãi đứng thẳng người.
Cậu ngẩng cao đầu, ánh mắt nhìn Thương Nam Minh mang theo nụ cười khiêu khích: “Liều lĩnh.”
Thương Nam Minh cúi đầu xoay người, mỉm cười.
Thật là một tính cách không chịu thiệt thòi, Kỳ Hành Dạ.
Hai người dựa lưng vào nhau, mỗi người giải quyết ô nhiễm vật ở một hướng, đảm bảo không có góc chết quan sát.
Hai người nhanh chóng bước vào trạng thái chiến đấu hợp tác, ăn ý như thể là cùng một người, sức mạnh được tạo ra tăng lên gấp bội.
Thương Nam Minh vừa rồi còn hơi yếu thế khi đối mặt với số lượng ô nhiễm vật tăng thêm, nhanh chóng lấy lại quyền kiểm soát.
Trong đôi mắt to đỏ máu của nguồn ô nhiễm nhìn về phía hai người Thương Nam Minh, có sự oán độc và bất ngờ của con người, hoàn toàn không ngờ rằng giữa chừng lại xuất hiện Kỳ Hành Dạ, thậm chí mối nguy hiểm mà Kỳ Hành Dạ mang đến cho nó, không thua kém gì Thương Nam Minh.
Ngay cả Kỳ Hành Dạ cũng hơi kinh ngạc trước sự ăn ý của hai người.
“Một thám tử tư, lẽ ra nên có thể lực tốt như vậy sao?”
Thương Nam Minh vừa tấn công, vừa trầm ổn hỏi: “Tôi ở Cục Điều Tra Đặc Biệt nhiều năm, hiếm khi thấy ai có kỹ thuật chiến đấu tốt hơn cậu. Kỳ Hành Dạ, tiêu chuẩn dân sự không nên đạt đến trình độ này. Thầy của cậu là ai?”
Kỳ Hành Dạ nghe ra Thương Nam Minh đang nghi ngờ thân phận của mình.
“Anh đang nghi ngờ thân phận của tôi sao?” Cậu không hề né tránh, một câu nói vạch trần Thương Nam Minh.
“Chẳng lẽ anh không xem hồ sơ của tôi sao? Điều này không phù hợp với tính cách của anh đấy, Thương Nam Minh.”
Kỳ Hành Dạ cười hì hì nói: “Tôi là dân tộc học, thường xuyên lên núi xuống mộ, làm Tarzan một chút không hợp lý sao?”
“Ồ đúng rồi. Thầy của tôi, chủ nhiệm khoa Dân tộc học, Đại học Bắc Kinh, Tần Vĩ Vĩ.”
Kỳ Hành Dạ vẻ mặt thành khẩn: "Có chuyện gì thì anh cứ tìm ông ấy - cần danh thiếp không? Tôi in rất nhiều."
Thương Nam Minh: “ …”
Nếu hắn là thầy của Kỳ Hành Dạ, e là sẽ giảm thọ mười năm.
Tần Vĩ Vĩ nào đó trong một ngôi mộ cổ: “Hắt xì!”
Người bên cạnh quan tâm: “Không sao chứ thầy Tần?”
Tần Vĩ Vĩ hung dữ nói: “Chắc chắn là thằng học trò xui xẻo của tôi lại lấy tôi ra đỡ đạn rồi!”
“Anh không biết đâu, thằng học trò này của tôi suốt ngày làm những chuyện kỳ quặc, còn nói là tôi dạy. Năm nhất còn tưởng nhặt được bảo bối, bây giờ mới hiểu - căn bản là vớt được tổ tông!”
“Đến đòi nợ đấy!”
Chờ Tấn Nam vất vả chống đỡ hai chân run rẩy leo lên tầng 43, còn chưa kịp thở đều, liền kinh ngạc phát hiện cửa sổ mở ra, Kỳ Hành Dạ lại không thấy đâu.
Anh ta vội vàng đi tới.
Lại thấy trên cửa sổ dán một tờ giấy nhắn.
Kỳ Hành Dạ: [Anh hùng đã đi cứu công chúa bị ô nhiễm bắt đi rồi! Tấn Nam anh tự mình qua đó đi, bên cạnh có để sẵn một sợi dây cho anh, trên tờ giấy này tôi đã vẽ bản đồ cho anh, anh cứ đi theo đó là được.]
Tấn Nam nhìn xuống, quả nhiên có. Bản đồ Kỳ Hành Dạ vẽ rất đơn giản, nhưng liếc mắt một cái là có thể hiểu được vị trí của bệnh viện đích đến, chọn tuyến đường ngắn nhất, dễ đi nhất.
Anh ta lật lại, phát hiện phía sau còn có chữ.
Kỳ Hành Dạ: [Nếu không đi được cũng đừng sợ, cứ ở đó đợi chúng tôi đi. Dù sao nếu nhiệm vụ thất bại, chết cũng là chết cùng một lúc, không khác gì nhau.]
Tấn Nam: “ …”
Anh ta buông thõng bàn tay cầm tờ giấy nhắn, mặt mày cứng đờ.
Lâu sau, anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Kỳ Hành Dạ - đến đòi nợ của kiếp trước à!”
Tầng 43!