Edit: Dứa đại ca
Sau khi cùng Thẩm Hoài ăn sáng xong, hai người cùng nhau đến trường. Bầu không khí giữa hai người im lặng dị thường. Nhưng Thẩm Hoài lại không để ý, tay anh kéo lấy Úc Bạch, mười ngón tay đan vào nhau, cứ như vậy đi đến trường học.
Trong khoảng thời gian này, Úc Bạch bị vô số người vây xem, nhìn vào ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người và cả những câu nói vô tình để lộ của các cô gái chẳng hạn như “Cuối cùng thì Úc Bạch cũng bị Thẩm Hoài chiếm lấy rồi sao? Đau lòng quá.” Đến cuối Úc Bạch cũng không nhịn được nữa.
Cậu cử động ngón tay muốn thoát ra, nhưng lập tức bị Thẩm Hoài nắm chặt lấy. Thẩm Hoài nhìn chằm chằm vào cậu, nhấn mạnh từng chữ nói: “Của tôi.”
Úc Bạch hít sâu một hơi, phải bình tĩnh bình tĩnh. Bình tĩnh cái con khỉ ấy! Nam chính đại nhân, anh làm như vậy là rất tùy tiện đấy biết không! Úc Bạch im lặng, cậu cũng biết mình đánh không lại Thẩm Hoài, chỉ đơn giản kéo anh bước nhanh vào phòng học.
Đến tận khi ngồi vào chỗ ngồi, Thẩm Hoài mới thả tay ra. Úc Bạch chết lặng, chết tiệt, anh cố chấp như vậy rốt cuộc là muốn làm gì cơ chứ? Ông đây rốt cuộc đã làm cái gì mới khiến anh hiểu lầm là ông đây thích anh vậy hả? Nam chính hắc hóa muốn yêu đương với ông đây là muốn gây chuyện gì vậy?
Úc Bạch bắt đầu xem lại những lời mình đã từng nói qua, cố gắng tìm thêm chút tin tức. “Tôi chỉ là muốn ở bên cạnh cậu”, “Đúng vậy, ở bên cạnh cậu”, “Tôi thích cậu là được”, “Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu ấy”.
Lúc đó nói ra thì thấy rất bình thường, nhưng bây giờ nghĩ lại rồi gộp tất cả mấy lời đó lại với nhau thì chẳng khác gì lời tỏ tình trần trụi cả! Sao ông đây có thể nói ra mấy lời như vậy chứ? Vừa gặp nam chính đại nhân thì trí thông minh của ông đây bị chó ăn mất rồi à?
Hay là ông đây cũng có chút thích nam chính đại nhân? Nam chính đại nhân lớn lên rất đẹp trai, ngoại trừ thỉnh thoảng vẻ mặt tăm tối, tính chiếm hữu mạnh mẽ, cũng rất cường thế ra thì cũng không có khuyết điểm gì quá nghiêm trọng!
Chết tiệt, đây chẳng phải chính là khuyết điểm rất nghiêm trọng à? Đúng là không thể chịu đựng được mà, đây hoàn toàn là sự biến thái đấy!
Thật ra lúc đầu khi xem qua cốt truyện của thế giới này, cậu đã cảm thấy Thẩm Hoài rất đáng thương, bản thân lẻ loi ở thế giới này một mình, không có bất kỳ người thân thuộc nào. Bởi vì muốn cứu vớt nam chính hắc ám nên cậu cũng muốn đối xử tốt với anh một chút, cho nên lúc muốn lấy lòng Thẩm Hoài lại không nhịn được mà nói ra những lời đó. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Nhưng Úc Bạch cũng hiểu rất rõ, đó chỉ là sự thương hại, không phải là thích, càng không phải là yêu. Bởi vì không yêu nên cậu không muốn làm chậm trễ anh.
Cậu chỉ là một cái đèn xuất hiện lúc Thẩm Hoài bất lực, là một cọng cỏ cứu mạng cho Thẩm Hoài nắm chặt lấy lúc anh tuyệt vọng nhất, không muốn để anh chìm vào trong bóng tối. Cậu biết.
Nhưng đây cũng không phải là tình yêu.
Hơn nữa bản thân cậu cũng không phải người của thế giới này. Sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, có lẽ khi đó anh lại chỉ có một mình. Cho nên không được, không thể cứ tiếp tục như vậy được.
Ngược lại chuyện hai đứa con trai yêu nhau đối với cậu mà nói thì cậu cũng không hề quan tâm đến. Cậu đã từng là đứa con của gia tộc danh giá nhà họ Úc ở thủ đô, là gia tộc nổi tiếng, gia thế xuất sắc. Nhưng vì cậu thích đàn ông, chuyện này đã khiến bố cậu tức giận, ông nội thì phải nhập viện, cho nên cậu bị đuổi ra khỏi nhà, trở thành trò cười cho toàn bộ thủ đô.
Sau khi cậu bị đuổi ra khỏi nhà, nhà họ Úc không có người thừa kế. Ai ngờ, bố cậu không chỉ có người tình bên ngoài mà một trong số bọn họ còn có một đứa con trai, một đứa em trai cùng bố khác mẹ nhỏ hơn cậu năm tuổi, có thành tích học tập xuất sắc. Rơi vào đường cùng, nhà họ Úc đồng ý đón đứa trẻ đó về.
Sau khi Úc Bạch bị đuổi ra ngoài, từ trên mây ngã xuống, cậu bắt đầu tự lực cánh sinh, chịu nhiều khó khăn nhưng lại luyện tập được một thân kỹ năng nấu nướng rất tốt.
Cho nên nụ hôn của Thẩm Hoài đối với cậu mà nói cũng không có gì ghê tởm. Nhưng phải nói như thế nào với Thẩm Hoài đây, nếu ngả bài không tốt, biết đâu nam chính đại nhân lại xảy ra chuyện gì thì sao? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đang lúc cậu đang suy nghĩ, đột nhiên có người ở ngoài cửa kêu lên: “Úc Bạch!” Cậu ngẩng đầu lên, một thiếu niên trên mặt mang theo nụ cười rạng rỡ như ánh mắt trời đang nhìn cậu. Mái tóc ngắn màu vàng kim của cậu ấy cứ như đang phát sáng, đôi mắt hoa đào sáng ngời lại tỏa ra sức quyến rũ khác lạ, khiến các cô gái bên cạnh thường xuyên liếc nhìn cậu ấy.