Edit: Dứa đại ca
Úc Bạch ấn ấn trán, cậu có hơi đau đầu. Cậu nhớ rõ tối hôm qua mình hình như có uống rượu. Cậu vừa than thở uống rượu chỉ hỏng việc vừa nhìn ngẩng đầu nhìn thử đồng hồ xem bây giờ là mấy giờ rồi.
Vừa nhìn một cái, Úc Bạch đã hoàn toàn ngơ ngác. Khác hoàn toàn với sự sang trọng trong căn phòng của mình, căn phòng này rất đơn giản. Ngoài một chiếc giường thì chỉ có một chiếc bàn học. Trên bàn học chất đầy những tài liệu tham khảo dày cộm và những cuốn sổ ghi chép đang viết dở.
Ông đây đã làm cái gì, sao giờ lại hoàn toàn không thể nhớ được chứ? Úc Bạch có hơi đau đầu suy nghĩ. Lúc cậu muốn đứng dậy lại phát hiện nửa người trên không có quần áo. Đầu óc cậu lập tức bật báo động cấp một, quần áo đi đâu rồi? Ông đây đã làm gì vậy chứ?
“Cậu tỉnh rồi à, tôi còn đang tính đến kêu cậu dậy. Mau dậy ăn sáng thôi, nếu không lát nữa sẽ muộn mất.”
‘Cạch’ một tiếng cửa phòng mở ra, Thẩm Hoài cười nói với cậu.
“Tôi tôi tôi…” Úc Bạch căng thẳng đến mức đầu lưỡi cũng quấn lại, vừa tự mắng mình ăn nói vụng về, vừa duỗi thẳng lưỡi nói tiếp: “Tối qua tôi không làm cái gì chứ?”
Thẩm Hoài đưa áo phông trong tay cho cậu mặc vào, anh ngồi ở mép giường vừa quan sát khuôn mặt hơi đỏ bừng và ánh mắt có chút lảng tránh của Úc Bạch, vừa nói: “Hôm qua cậu uống nhiều quá, nôn ra khắp người. Tôi mới cởi quần áo của cậu đi giặt sạch.”
Úc Bạch căng thẳng gật đầu, cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng Thẩm Hoài lại không dễ dàng buông tha cho cậu như vậy. Anh đưa tay vén tóc của Úc Bạch lên, đầu ngón tay vô tình chạm vào cổ của cậu mang theo từng cơn tê dại, thật sự giống như bị điện giật.
Úc Bạch không tự nhiên lắm cử động cơ thể, cố gắng tránh né. Ánh mắt của Thẩm Hoài tối sầm lại, anh đưa tay đè vai cậu lại, tiến về phía trước càng ngày càng gần: “Đừng cử động, trên tóc cậu có thứ gì đó.”
Hô hấp nóng bỏng kích thích lỗ tai của cậu, Úc Bạch căng thẳng nắm lấy góc áo của mình, đáy lòng cảm giác như bị cái gì đó cào một cái, rất ngứa ngáy.
Tự dưng vành tai bị cắn nhẹ một cái, hơi thở của Thẩm Hoài phả vào mặt cậu, Úc Bạch sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó vội vàng bỏ chạy. Eo của cậu bị ôm chặt lấy không thể trốn thoát được. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Trong lòng cậu dần dâng lên một tia hoảng sợ, cậu không ngừng gọi tên Thẩm Hoài: “Thẩm Hoài…”
Nhưng cậu không ngờ rằng khoảnh khắc tiếp theo trời đất lại quay cuồng, cậu lập tức bị Thẩm Hoài ném lên giường. Nụ hôn vội vàng rơi xuống môi cậu, đầu lưỡi không ngừng tiến sâu vào bên trong, cướp lấy nước miếng trong miệng cậu. Một bàn tay dọc theo mép áp chạm vào bên trong, vuốt ve eo của cậu, đầu ngón tay mang theo từng trận run rẩy. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Úc Bạch bị hôn đến không thở nổi, phải một lúc lâu sau Thẩm Hoài mới thả cậu ra, nhưng anh cũng không lập tức rời khỏi người cậu. Anh đè lên người cậu, dùng tư thế trán áp vào trán cậu, hai mắt nhìn nhau, hơi thở ái muội đan xen giữa hai người.
“Úc Bạch, cậu đã nói, sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi.” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Hoài vang vọng trong căn phòng, giống như giai điệu du dương của đàn cello.
“Đúng, đúng là tôi có từng nói.” Úc Bạch mím môi nhìn về phía Thẩm Hoài, nhưng mà mẹ nó ông đây chỉ muốn làm đàn em ở bên cạnh cậu thôi, chứ không phải dùng tư thế xấu hổ này và mối quan hệ mập mờ này để ở bên cạnh cậu!
“Cho nên cứ ở lại bên tôi nhé, đừng rời đi.” Thẩm Hoài nắm chặt cổ tay của anh, chặt chẽ, không muốn buông ra.
Đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào cậu không chớp mắt, như thể chúng sẽ không bỏ cuộc cho đến khi nhận được câu trả lời.
Úc Bạch gật đầu: “Tôi sẽ bên cạnh cậu.” Nhưng khi nhiệm vụ kết thúc tôi sẽ rời đi, anh cũng sẽ quên tôi.
Thẩm Hoài hài lòng thả cậu ra, nhìn theo bóng lưng bước ra khỏi cửa của cậu, chớp mắt ánh mắt trầm xuống.
Anh biết cậu chỉ đang nói cho có với anh, trái tim cậu không biết đã đi nơi nào. Anh thật sự muốn ôm chặt lấy cậu không cho cậu rời đi, không cho cậu rời khỏi tầm mắt của mình, muốn linh hồn và cả trái tim của cậu đều thuộc về bản thân. Anh tuyệt đối sẽ không bao giờ để cậu trốn thoát!