Edit: Dứa đại ca
Úc Bạch liếc nhìn cậu ta hai cái, trong lúc nhất thời vẫn chưa phản ứng lại. Cho đến khi người đó lao đến trước mặt cậu, vừa kéo lấy vai cậu vừa hỏi: “Tớ khó khăn lắm mới ra được xuất viện mà sao cậu lại làm cái vẻ mặt như vậy hả? Chiều này cậu có muốn đi chơi bóng rổ không?”
Úc Bạch nghe thấy câu này, dây thần kinh bị đứt đoạn trong đầu cuối cùng cũng được kết nối, cậu đã biết người này là ai rồi.
Người này có một chân với Lâm Úc Bạch, nhưng hai người bọn họ đã chia tay trước khi Úc Bạch xuyên qua đây. Bọn họ có thể nói là thanh mai trúc mã lớn lên với nhau, sau này thấy đối phương vừa mắt nên mới ở bên nhau. Dù sao tình cảm của hai người họ đã rất tốt từ khi còn nhỏ.
Hình như cũng chỉ dừng ở giai đoạn nắm tay và hôn nhau một chút. Gia đình bọn họ cầm gậy đánh uyên ương, mà tên này cũng vì không chịu nổi sự cô đơn nên có qua lại với mấy cô gái rồi bị bắt quả tang, cho nên hai người bọn họ cũng chia tay một cách tự nhiên như vậy.
Nhưng sau khi chia tay, hai người bọn họ vẫn là bạn bè. Không có việc gì sẽ rủ nhau đi đánh bóng rổ linh tinh gì đó, nói chung cũng không có vấn đề gì.
Đúng rồi, người này tên là Lý Vân.
Có lẽ sau khi chia tay vẫn có chút nhớ mong đối phương, nên khi chỉ mới nghe chút gió phong phanh về cậu, cậu ta đã chạy đến để gặp cậu, cũng tiện để nhìn thử xem bạn trai trên danh nghĩa Thẩm Hoài của Úc Bạch như thế nào. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Úc Bạch tỏ vẻ, thật ra cho dù trên danh nghĩa thì cậu ấy cũng không phải là bạn trai của cậu, ông đây và cậu ấy rất trong sáng.
Thẩm Hoài nhìn cánh tay của Lý Vân đặt trên vai của Úc Bạch, hai người dính rất gần nhau. Trong lòng anh buồn bực, bóng tối trong đôi mắt càng dày đậm, ánh mắt nặng nề, ngón tay bấu thật sâu siết chặt trong lòng bàn tay.
Không cam lòng, không cam lòng. Dựa vào cái gì mà người khác có thể cách cậu gần như vậy? Dựa vào cái gì mà cậu lại phải cười với người khác? Anh thật sự rất muốn nhốt cậu ở một nơi chỉ có anh mới có thể tìm được, mãi mãi bị anh chiếm hữu!
Úc Bạch gỡ tay Lý Vân ra, cậu mỉm cười với cậu ta rồi đáp: “Không được rồi, hôm nay tớ còn có việc khác, phải về nhà sớm một chút.” Không đợi Lý Vân trả lời, cậu đã xoay quay người trở về chỗ ngồi.
Đúng lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, Lý Vân không còn cách nào khác đành phải tức giận rời đi. Giờ phút này Úc Bạch mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, cậu quay đầu nhìn về phía Thẩm Hoài, lại thấy ánh mắt anh không chớp nhìn chằm chằm vào mình, khóe mắt hơi đỏ lên, đáy mắt tối sầm lại.
Trái tim trong ngực Úc Bạch nhảy dựng lên, cậu thầm nghĩ không ổn rồi, đừng bảo nam chính đại nhân bị Lý Vân kích thích rồi đấy nhá. Cậu càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, đáy lòng càng thêm lo sợ bất an.
Cứ như vậy, cậu lo lắng ngồi đợi đến đến lúc tan học buổi tối. Úc Bạch vội vàng thu dọn cặp sách rồi đứng dậy định bỏ chạy lại bị người nào đó dùng sức kéo lại vào trong lòng: “Muốn chạy trốn à?”
Trong lòng Úc Bạch thầm biết bản thân trốn cũng không thoát, cũng dần bình tĩnh lại, cậu quay người lại hỏi Thẩm Hoài: “Không chạy, cậu có chuyện gì à?”
Thẩm Hoài cũng không trả lời, anh nắm tay dẫn Úc Bạch về căn phòng mình thuê kia. Phòng khách không phải lớn lắm nhưng cũng không đến nỗi tệ. Thẩm Hoài kéo cậu ngồi xuống ghế sofa, chậm rãi mở miệng.
“Hôm nay cậu ta ôm lấy cậu khiến tôi rất khó chịu. Úc Bạch có thích người đó không?” Anh thay đổi tư thế ngồi, ôm lấy Úc Bạch đặt trên đầu gối, ôm rất chặt.
Úc Bạch cũng lười giãy dụa, dù sao trước mặt nam chính cậu có làm cái gì cũng đều là bất lực. Cậu thả lỏng người nhích lại gần trong vòng tay anh rồi mới trả lời: “Không thích, nhưng trước đây chúng ta đã từng hẹn hò với nhau.”
Ánh mắt của Thẩm Hoài lập tức trở nên nguy hiểm: “Thật sao?” Giọng nói của anh có chút mơ hồ không rõ, âm cuối có phần trầm thấp. Úc Bạch thầm mắng bản thân nhanh mồm nhanh miệng, vì sao lại nói chuyện này ra vậy chứ? Có lẽ trực giác của cậu không muốn lừa dối anh mà thôi.
Vành tai lập tức bị ngậm lấy, bị mút mạnh một cái, sau đó là trượt xuống cổ, cắn một miếng lúc nhẹ lúc nặng. “Cậu ta đã chạm vào nơi này của cậu chưa?” Anh hỏi.
Úc Bạch không cách nào trốn tránh, không kiềm chế được mà thở hổn hển một tiếng, ngắt quãng trả lời: “Không, không... có.”
“Vậy cậu ta có từng chạm vào nơi này chưa?” Thẩm Hoài hỏi, một bàn tay từ trong vạt áo sờ vào bên trong, anh chậm rãi vuốt ve, chạm vào chỗ hơi nhô ra kia. Úc Bạch hoảng sợ đẩy tay anh ra: “Không có, cậu đừng... A!”
Đầu ngón tay của Thẩm Hoài xoa nắn, cảm giác ngứa ngáy truyền khắp toàn thân Úc Bạch khiến cậu kêu lên một tiếng chói tai. ( truyện trên app tyt )
Thẩm Hoài theo đà đẩy cậu ngã ngồi xuống ghế sô pha, một tay cố định eo cậu lại, tay kia đẩy quần áo lên cao để lộ ra hai đầu vú màu đỏ nhạt.
Ngay lúc vừa bị ngậm lấy, Úc Bạch không nhịn được rên rỉ một tiếng. Thân là một xử nam sống hai mươi năm ở kiếp trước, cậu thật sự không thể chịu đựng được cảnh tượng kịch liệt như vậy!