Edit: Dứa đại ca
Trọng Lưu im lặng không lên tiếng, hắn không biết phải nói chuyện này như thế nào với Úc Bạch. Nói rằng chính hắn rồi sẽ biến thành quái vật sao? Không, điều đó là không thể. Nếu Úc Bạch biết chuyện này, có phải em ấy sẽ rời xa hắn đúng không? Có phải em ấy sẽ vứt bỏ hắn đúng không? Hắn không biết, hắn cũng không dám thử.
Người này đã trở thành không khí trong cuộc sống của hắn, không thể tách rời cũng không thể xóa bỏ. Rời xa người này sẽ chỉ khiến hắn khó có thể hít thở hơn mà thôi.
Cho nên hắn chỉ có thể liều mạng cố gắng giữ chặt người này, không muốn cậu rời khỏi mình. Cho nên hắn chưa bao giờ kể cho cậu nghe về những chuyện kỳ lạ đã xảy ra trên người mình, bởi vì hắn không muốn làm cho Úc Bạch rời khỏi mình.
“Em rất lo lắng cho anh.” Úc Bạch nắm nắm góc chăn, đầu ngón tay vì bóp quá mạnh mà hơi trắng bệch, đôi môi khô nứt nẻ làm cậu không nhịn được mà liếm môi: “Anh ở trong lòng em vẫn luôn là người rất đặc biệt, cho nên em rất lo lắng cho anh, em không muốn nhìn thấy anh phải chịu bất kỳ tổn thương nào.”
Nếu anh không hy vọng em phải chịu bất kỳ tổn thương nào thì em cũng nghĩ như thế, bởi vì cái cảm giác thích này là đến từ hai phía. Em cũng từng thấy sợ hãi, sợ anh sẽ rời khỏi em, em cũng từng thấy đau lòng, đau lòng vì những tổn thương mà anh đã phải chịu. Bởi vì thích cho nên mới lo được lo mất. Bởi vì yêu cho nên mới không muốn buông tay.
“Em rất yêu anh.” Úc Bạch đặt tay lên vai của Trọng Lưu rồi khẽ dùng sức, cậu muốn người này nhìn mình, bây giờ cậu rất muốn cho người này một nụ cười, nhưng bởi vì cơ thể quá yếu ớt nên không thể làm được gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT