Edit: Dứa đại ca
Cố Giản gật đầu, anh ta hất ngược tóc ra sau đầu, nhìn có vẻ rất thờ ơ, anh ta có chút mất tập trung trả lời Mạc Vũ: “Ừ, quân khu có chút chuyện, chúng tôi cần phải nhanh chóng quay về nếu không sợ là đám người kia sẽ không thể chờ được nữa.”
Có lẽ bên quân khu lại xảy ra chuyện gì đó nên người này mới phải vội vã trở về như thế. Mạc Vũ ngồi xuống bên cạnh Cố Giản cũng mở một lon bia ra uống một hơi. Trong lòng anh chợt cảm thấy buồn bã và tiếc nuối khó hiểu, rồi lại thấy mơ mịt không rõ phương hướng khiến anh không sao có thể nắm bắt được.
“Sao vậy? Không nỡ xa tôi à?” Lúc này Cố Giản lại rất thoải mái nói đùa, anh ta cũng không quá trông mong người này sẽ đáp lại mình. Anh ta còn nhớ rõ lời nói lúc đó của Mạc Vũ, bởi vì anh ta không có thứ mà mình quý trọng cho nên mới có thể bình tĩnh đối mặt với tử vong như vậy. Mà thứ đó, đến bây giờ anh ta vẫn chưa thể tìm được.
Ở thế giới này, có rất ít người có thể gọi là thân thuộc với anh ta, thậm chí anh ta có thể đếm được trên đầu ngón tay của mình, mà trong lòng anh ta vẫn luôn giữ lại một chút sự thăm dò với những người đó. Con người của anh ta vẫn luôn không chân thành như thế.
Mạc Vũ im lặng một lúc lâu rồi gật đầu, anh quay đầu nhìn về phía Cố Giản, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào góc nghiêng trên khuôn mặt của anh khiến đường nét trên khuôn mặt anh trở nên cực kỳ mềm mại: “Đúng là có chút không nỡ.”
Rõ ràng chỉ gặp nhau vài lần nhưng lại luôn nhớ mong, luôn không buông xuống được. Trong ánh mắt của người này luôn tràn ngập sự cô đơn và lẻ loi, anh chưa từng gặp qua người nào như vậy. Mọi người xung quanh anh luôn mỉm cười rạng rỡ, ngay cả mẹ anh tuy rằng không hạnh phúc nhưng cũng sẽ không cô đơn như người này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT