Chỉ là mấy hôm trước mới vì chuyện này mà cãi nhau với phu quân, mà việc nàng lấy trộm tiền tích góp trong nhà để chu cấp cho nhà mẹ đẻ cũng bị phát giác, nên giờ phút này chỉ có thể cụp đuôi làm người, không dám lộ ra thái độ bất mãn khiến phu quân nàng không vui.
Mà trên thực tế, cho dù không có những sự việc kia thì Vương Xuân Hoa cũng không dám nói lời ong tiếng ve.
Ưu điểm của nàng chính là có gan mà không dám làm, cũng chỉ dám oán giận, than vãn trước mặt phu quân và mấy đứa con của nàng.
Mà dù có để cho nàng nói, thì chỉ cần Tưởng bà tử trừng mắt một cái, là nàng đã sợ tới mức biến thành con rùa rụt cổ rồi.
“Được, con phải cẩn thận một chút.”
Tưởng bà tử cũng đã quen với việc đứa con này cứ hai ba ngày lại chạy lên trấn trên trong huyện thành.
Trước đó, bởi vì cháu gái nhỏ vừa mới biết nói chuyện, con trai út trong lòng cảm thấy mới lạ, nên vì con gái nên cũng ít ra ngoài hơn.
Bà nghĩ, con trai út phải sống kìm nén, ngột ngạt lâu như vậy, chỉ sợ là không chịu đựng nổi rồi.
"Tiểu thúc, đệ lên huyện thành, vậy mang giúp ta một ít đồ cho đại ca đệ đi." Lữ Tú Cúc mắt sáng rực, hiếm khi nói chuyện ôn nhu với Thiện Tuấn Hải.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT