Khoảng thời gian vừa qua tôi có rất nhiều thắc mắc.
Rốt cuộc phòng thí nghiệm cất giấu điều gì? Nhóm học trò quỷ của tôi chết như thế nào? Lũ quái vật xuất hiện vào ban đêm là gì? Người chơi phải phá vỡ cục diện này thế nào mới chiến thắng được?
Có vẻ như bí mật của "Lớp 12A2" sắp được cởi bỏ rồi. (APP TYT)
***
Ba chiếc "chìa khóa bí dược" lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng màu xanh lá. Tôi giơ tay, chúng nó đồng loạt chìm vào cửa phòng thí nghiệm.
"Ầm..."
Cánh cửa loang lổ những vết rỉ sét màu xanh đồng mở ra!
Mùi nước thuốc, mùi hôi thối hòa quyện với mùi tro lửa phả thẳng vào mặt khiến tôi phải ho vài tiếng vì bị sặc.
Bên trong đầy rẫy mạng nhện, tro tàn cháy đen bay là tả trong không khí không khác gì bên ngoài. Đèn dây tóc phát ra những tiếng rè rè, dưới ánh đèn màu trắng, chúng tôi nhìn thấy trong phòng bày đầy các loại dụng cụ không biết tên và ống nghiệm đã cạn khô, còn có máy móc lạnh như băng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Toàn bộ tầng hầm B1 đều là phòng thí nghiệm nên không gian rất lớn và có rất nhiều phòng. Có phòng để thiết bị thí nghiệm, có phòng để lồng sắt rất lớn. Chúng tôi lục tìm manh mối ở từng phòng, cuối cùng mới tới phòng chứa hồ sơ.
Ở đây, tôi tìm thấy một tấm ảnh tốt nghiệp của lớp 12A2, tấm ảnh cũ tới mức đã ố vàng.
Nhìn thoáng qua gương mặt của lũ trẻ trong tấm ảnh, Tuân Hàng Chi, Đào Lạc Dật, Tang Quý Lễ, Du Bá Giai... Mấy đứa nhóc quỷ trong lớp tôi dạy đều có mặt trong tấm ảnh này. Tổng cộng 31 người, không nhiều hơn hay ít hơn.
Nhưng vấn đề là trong tấm ảnh này bị thiếu một góc, rõ ràng vẫn còn một người ở vị trí bị thiếu này. Điều này có nghĩa là lớp 12A2 có tổng cộng 32 người, có một học sinh mà tôi chưa từng gặp!
Nghĩ như vậy, lông tơ cả người tôi dựng đứng cả lên.
Có khi nào...
Người đó vẫn luôn trốn ở chỗ nào đó để quan sát nhất cử nhất động của chúng tôi hay không?
Đột nhiên một bàn tay vỗ lên vai tôi! ( truyện trên app T Y T )
Khiến tôi sợ tới mức suýt thì nhảy dựng lên.
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Tạ Đường. Cậu ta hỏi tôi với vẻ khó hiểu:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Tôi thở phào rồi đưa tấm ảnh cho cậu ta. Ai ngờ vẻ mặt của thiếu niên lập tức thay đổi rồi móc ra góc còn thiếu từ trong túi áo đồng phục của mình!
Tạ Đường nói: - Tôi tìm thấy cái này ở thư viện.
Ghép vào, tấm ảnh lập tức hoàn chỉnh.
Học sinh còn thiếu này có vóc dáng vừa gầy gò vừa thấp bé, nhưng đầu rất to, giống như mầm đậu nành, thoạt nhìn thì tuổi nhỏ hơn những người còn lại một chút
Tại sao cậu nhóc này chưa từng xuất hiện trong những buổi dạy của tôi?
Cậu nhóc đeo mắt kính hình tròn, cười hồn nhiên xán lạn.
Nhưng càng nhìn kỹ, tôi lại càng thấy quen quen.
Vậy thì lạ quá, rõ ràng cậu nhóc chưa từng đến lớp thì sao tôi lại cảm thấy quen mắt được nhỉ?
Trong lúc tôi đang vắt óc tự hỏi thì đột nhiên Tạ Đường kêu tôi. Cậu ta có phát hiện mới. Đó là một túi hồ sơ bị hun khói đen thui, bên trong là ảnh chụp thí nghiệm và ảnh chụp dưới kính hiển vi!
Thời gian viết trên túi hồ sơ là "năm 1939".
Tôi và Tạ Đường nhìn nhau, ai cũng nhìn thấy sự giật mình và tức giận trong mắt đối phương.
Chúng tôi đã hiểu ra toàn bộ rồi!