Nhìn thấy tôi, thiếu niên sửng sốt.
Tất cả quái vật đồng loạt cũng nhìn về phía tôi, trong cổ họng không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ.
OK, bây giờ tôi đã trở thành mục tiêu mới của chúng nó rồi.
Không được dùng thời gian quý giá ban đêm để đi ngủ mà phải dùng để xử lý đám bẩn thỉu này, đúng là ghét ghê...
Đôi mắt đào hoa của tôi trợn to, giơ tay bấm quyết:
- Chấn quyết, Thịnh Nộ Lôi Đình!
Ngay sau đó, trên chín tầng mây bắt đầu tích tụ sấm sét!
Sau khi giáng đùng đùng mấy tiếng, mấy chục con quái vật đã bị sét đánh ngã rạp dưới đất, trên người còn bốc khói đen. Tôi hơi nhíu mày, nói:
- Ách, hình như ra tay hơi mạnh rồi.
Ngay sau đó tôi lại cười toe toét, hân hoan đi vòng qua chỗ chất đầy xác chết cháy để chạy về phía thiếu niên cầm gậy bóng chày. Thấy trên người Tạ Đường chồng chất vết thương, tôi tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Chỉ là mấy con quái vật cùi bắp mà sao cậu bị thương nặng thế?
Tôi hỏi vô cùng chân thành, hoàn toàn không có một chút châm chọc nào.
Tạ Đường: "..."
Toàn bộ phần bình luận cũng lặng thinh:
[...]
[...]
[...]
Mãi một lúc sau, trong phòng bình luận mới bùng nổ:
[Á á á á, cái what the f*ck gì mới diễn ra vậy?]
[Vờ lờ, vờ lờ, vờ lờ!!!] (APP TYT) ( truyện đăng trên app TᎽT )
[Có phải tôi đang nằm mơ không?]
[Mấy người gọi cái này là võ đấy hả? Đây mà là võ hả???]
[Mấy người gọi cái này là newbie hả? Trời đựu, cái này mà cũng xem như newbie à?]
[Đại thần! Cô ấy mới thật sự là đại thần!]
[Ông anh hồi trước nói cô ấy là đại thần đâu rồi? Xin lỗi nhé! Lúc trước tôi cứ tưởng ông bị điên, nhưng bây giờ tôi mới biết người bị điên là mình...]
[Tôi cũng vậy! Xin lỗi ông anh rất nhiều! Tôi cũng tưởng ông bị điên, tôi xin chắp tay quỳ gối xin lỗi ông!]
[Vãi thật! Tôi là fan của Tạ Đường nhưng tôi phải quỳ lạy Lý Khả Ái một cái!]
[Lạy một cái +1.]
[Tôi cũng là fan của Tạ Đường nhưng bây giờ tôi đã thành fan của chị Khả Ái rồi!]
[Nữ thần, ngầu đét!]
[Sốc vãi! Đêm nay thức khuya xem livestream đúng là đáng giá!]
[Tôi phải đi đánh thức bạn trai mới được, vì hôm nay anh ấy ngủ sớm nên bỏ lỡ cảnh tượng mang tính lịch sử này. Tôi muốn anh ấy cũng phải khóc thét mới được, hì hì!]
[Cuối cùng cũng sắp tới lúc mở phòng thí nghiệm. Đây là lần đầu tiên đấy!]
[Ờ nhỉ, cuối cùng cũng mở khóa cốt truyện mới!]
Trong phần bình luận nhốn nháo hết cả lên. Tất cả mọi người như vừa được tiêm thuốc kích thích. Rõ ràng chúng tôi còn chưa tìm ra chân tướng mà bọn họ đã ăn mừng trước rồi.
Chỉ đánh mấy con quái nhỏ thôi mà? Có gì đáng để mừng như vậy chứ?
Lúc tôi đỡ Tạ Đường đứng dậy, tiếp xúc da thịt khiến tôi nhìn thấy phòng livestream của cậu ta lần nữa. Có tới năm triệu người xem đang online. Trong phần bình luận mừng tới phát khóc. Vừa cảm thấy may mắn vì nam thần không chết, vừa tỏ vẻ biết ơn đối với tôi.
[Nữ thần cho em xin lỗi! Bây giờ em sẽ đánh đòn cái tay mình!]
[ Ân nhân cứu mạng, xin hãy nhận một lạy của tôi!]
[Ai chưa từng mắng chị Khả Ái thì like cho tôi một cái xem nào!]
Bình luận nhiều tới mức chẳng khác nào spam, khiến tôi xem hoa cả mắt. Tôi tắt bình luận của cậu ta, thế là thế giới lại yên tĩnh.
Tôi đút một viên đan dược cho Tạ Đường. Vị sư tỷ xui xẻo kia của tôi là đan tu, trước khi xuất phát tôi đã vét sạch đan dược trong kho của chị ấy.
Vết thương trên người thiếu niên bắt đầu khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
- Cảm ơn cô. - Cậu ta nói với giọng khàn khàn rồi quay đầu đi, ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi cười vô cùng xán lạn, nói: - Giờ thì đưa chìa khóa cho tôi nào