Trong thời kỳ chiến tranh, quân địch đã dùng học sinh của trường cấp ba Vệ Hoa làm vật thí nghiệm hóa sinh. Các học sinh bị nhốt trong từng chiếc lồng sắt, bị xem như chuột bạch thí nghiệm một cách tàn nhẫn.

Tuân Hàng Chi đã dẫn dắt lớp 12A2 trốn khỏi lồng giam, đốt cháy phòng thí nghiệm và lấy trộm tài liệu tuyệt mật của quân địch - báo cáo thí nghiệm và kế hoạch vũ khí sinh hóa.

Quân địch bắt được Tuân Hành Chi, dùng đủ loại tra tấn tàn khốc để ép cậu ấy khai ra, nhưng không thu hoạch được gì. 

Sau khi giết cậu ấy một cách tàn nhẫn, quân địch đã bỏ cứ điểm này, đồng thời dùng máy bay chiến đấu ném bom trường cấp ba Vệ Hoa.

Những học sinh may mắn còn sống sót qua thí nghiệm cũng bị vùi chết dưới đống đổ nát của dãy phòng học. Biến ngôi trường tràn đầy sức sống ngày xưa trở thành một vùng đất hoang tàn.

Nhưng điều mà quân địch không ngờ tới là...

Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, Đào Lạc Dật và các bạn đã dùng mạng sống của mình để bảo vệ học sinh nhỏ tuổi nhất trong lớp - Tống Trường An.

Dưới sự che chở của các học sinh lớp 12A2, thiếu niên gầy gò chui ra khỏi đống đổ nát và mang theo tài liệu tuyệt mật ra ngoài!

Và văn kiện này đã được đăng báo, giảm thiếu rất nhiều thương vong trong chiến tranh.

***

Dường như tôi nghe thấy tiếng bom đạn vang lên bên tai. Tiếng ầm ầm của máy bay chiến đấu lượn lờ trên bầu trời. Trước mắt tôi xuất hiện ảo ảnh, quá khứ và hiện tại chồng chéo lên nhau, mờ mờ ảo ảo.(APP TYT)

Các học sinh của trường cấp ba Vệ Hoa ôm sách vở chạy ngang qua chúng tôi, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.

Năm đó, bọn họ còn rất trẻ. 

Rực rỡ, nhưng cũng đầy ngây ngô. 

Trẻ trung, đầy nhiệt huyết.

Nhưng ai ngờ, thí nghiệm hóa sinh đáng sợ lại bắt đầu.

Từng người mang găng tay trắng cầm dụng cụ trong tay, một vài cảnh tượng đẫm máu lướt qua trước mắt tôi... Cực kỳ thảm khốc! Khiến người ta không dám nhìn!

Non sông tan tác, đồng bào chịu khổ, ánh mắt của các thiếu niên bốc lên ngọn lửa hừng hực.

Huân Hành Chi dẫn đầu lấy trộm hồ sơ. Sau khi bị bắt, cậu ấy đã chịu đủ loại tra tấn, cả người bê bết máu, nhưng thay vì khóc thì cậu ấy lại cười:

- Bình minh sắp đến rồi, bình minh chắc chắn sẽ đến!

Quân địch bị chọc giận nên đã giết cậu ấy một cách tàn nhẫn. Cuối cùng, bom đạn rơi xuống, đất đá tung tóe. Dưới những đống đổ nát là những thiếu niên thiếu nữ máu tươi đầm đìa.

Đào Lạc Dật dẫn dắt mọi người, dùng chút sức lực cuối cùng để cứu người em nhỏ nhất thoát khỏi đó.

Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, họ ngâm nga:

- Xả thân vì nạn nước, chết lại về cố hương*... Xả thân vì nạn nước, chết lại về cố hương!

(*Hai dòng cuối trong bài thơ "Bạch mã thiên" của Tào Thực.)

Tôi siết chặt tấm ảnh, hai mắt rưng rưng. Trong phần bình luận cũng đầy tiếng khóc:

[Hu hu hu tôi khóc không nín nổi...]

[Hu hu hu tôi cũng khóc nấc lên rồi!]

[Hào khí người bao trùm trời đất, ngàn thu qua vẫn vẹn oai hùng*!]

(*Hai câu đầu trong bài thơ "Thục tiên chủ miếu" của Lưu Vũ Tích.) ( truyện trên app T Y T )

[Các bậc cha ông ơi, bây giờ non nước yên bình, giang sơn vững chãi rồi ạ!]

Tạ Đường đúng là một người thu thập thông tin lành nghề! Cậu ta vừa đưa khăn giấy cho tôi vừa nói tôi biết một tin tức khác: Các học sinh lớp 12A2 không phải là "ác" quỷ. 

Thật ra những người họ giết trong trò chơi không thật sự chết đi. Hệ thống sẽ xóa sạch ký ức của những người chơi đã chết, sau đó đưa họ ra khỏi trò chơi kinh dị này. Chỉ những người chơi bị quái vật ăn vào ban đêm mới thật sự tử vong.

Vì vậy! 

Thật ra những đợt tấn công của lũ học sinh chỉ là để thử thôi. Nếu người chơi bị giết chứng tỏ là họ không đủ năng lực, rời khỏi trò chơi sẽ an toàn hơn. Còn nếu họ vượt qua được các thử thách của đám học sinh thì họ sẽ nhận được chìa khoá, đối mặt với thử thách nguy hiểm thật sự. 

***

Giờ thì tôi hiểu rồi. 

Đêm hôm đó hoa khôi Đào Lạc Dật giao chìa khoá cho tôi là vì tôi có thể né tránh tất cả các đòn tấn công của cô ấy một cách dễ dàng. Cô ấy đã thử năng lực của tôi và tin tưởng rằng tôi có thể vượt qua trò chơi, giúp họ giải thoát! 

- Hai người có thể cứu chúng tôi, đúng không? 

Ngoài phòng lưu trữ hồ sang vang lên một giọng nói đầy chân thành tha thiết. Tuân Hàng Chi, Đào Lạc Dật và những học sinh khác xuất hiện ở đó, ánh mắt sáng ngời. Thoạt nhìn tràn đầy niềm tin vào chúng tôi.

Tôi vừa khóc vừa gật đầu. 

Tôi có thể! 

Nhất định tôi có thể! 

Ting!

[Chúc mừng người chơi đã giải mã được bí ẩn. Chúc bạn sống sót trong trận chiến sắp tới!]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play