Buổi tối, Kiểu Kiểu cuộn tròn trong góc phòng khách ngủ, lớp thuốc bôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị cọ rớt một phần, để lộ làn da trắng nõn sau khi đã giảm sưng dưới ánh trăng.
Nhưng chẳng bao lâu, khuôn mặt trắng nõn ấy lại nhiễm lên một loại đỏ ửng khác, cả trán và mũi cũng đỏ lên, trông giống như một chiếc màn thầu mềm xèo vừa được hấp chín.
Cánh mũi nhỏ xinh đỏ ửng hơi hơi nhúc nhích, hơi thở có phần gấp gáp hơn ban ngày.
Dường như cảm thấy có chút khó chịu, nhóc con nhíu nhíu mày, trong miệng phát ra những tiếng rầm rì rất nhỏ, hàng mi dài khẽ run rẩy, như là cánh bướm vỗ cánh chuẩn bị bay vụt đi.
Kiểu Kiểu đã từng bị lạnh đến chết cóng trên nền tuyết trắng, cho nên sau khi cảm nhận được cơn lạnh lẽo, nhóc theo bản năng cong lưng lại, co hết chân tay và đầu nhỏ vào trong ngực, như thể muốn biến mình thành một quả bóng nhỏ rắn chắc.
Một đêm trôi qua trong yên tĩnh, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đứa nhỏ thường tỉnh dậy vào giờ này và ngồi phát ngốc hôm nay lại chẳng có phản ứng gì.
Thời gian trôi qua từng chút một, người phụ nữ trong phòng ngủ thức dậy, khi đi qua phòng khách, nhìn thấy đứa nhỏ vẫn còn ngủ say ở góc phòng, vẻ mặt khó chịu, đi tới gần rồi dùng chân đẩy đẩy: “Dậy đi.”
Thấy đứa nhỏ trên nền đất không có phản ứng gì, mụ ta càng thêm không kiên nhẫn, bực bội đạp mạnh hơn: “Nhanh lên, đừng có giả chết!”
Thấy Kiểu Kiểu lúc này vẫn không có phản ứng gì, người phụ nữ gầy gò mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Mụ ngồi xổm xuống duỗi tay sờ sờ trán nhóc.
“Sao lại bị sốt thế này?!” Âm thanh bén nhọn của mụ ta vang lên đầy chói tai. Mụ ta lại dùng tay đẩy mạnh đứa bé đang cuộn tròn dưới nền đất dù gọi thế nào cũng không thể đánh thức được.
Bệnh chốc đầu từ phía sau nghe thấy tiếng động cũng tiến lại xem thử. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của đứa nhỏ thì nói với người phụ nữ đen gầy: “Đưa đến phòng khám đen xem sao.”
Khu hỗn loạn ở ngoại thành cũng không có cái gọi là phòng khám, nếu có thì cũng chỉ là những phòng khám đen không có giấy phép chính thức.
“Phòng khám đen? Đắt đỏ lắm! Không phải chỉ bị sốt thôi sao, để nó tự khỏi cũng được.” Vừa nghe thấy phải đưa đến phòng khám đen, người phụ nữ đen gầy lập tức lớn giọng phản đối. Không chỉ không muốn đưa Kiểu Kiểu đi mà còn không để người đàn ông làm vậy.
“Để một lát là tự khỏi thôi. Trẻ con đâu có yếu ớt như vậy. Cứ nhìn đi, đến giữa trưa chắc chắn sẽ hết sốt.”
Người phụ nữ đen gầy tên Chu Đại Phương vừa không kiên nhẫn nói, vừa đi vào nhà vệ sinh, tùy tiện lấy một cái khăn cũ đã cứng lại ngâm nước lạnh rồi vắt khô, sau đó tiện tay ném lên trán của đứa nhỏ: “Ừm, thế này là được rồi. Rồi đợi cho nó tự khỏi thôi.”
Đôi mắt vẩn đục của bệnh chốc đầu liếc người phụ nữ đen gầy, lại nhìn sang khuôn mặt đỏ ửng của đứa nhỏ đang nằm dưới đất, cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Gã ta đã sớm biết rằng người phụ nữ Chu Đại Phương này không phải là người tốt bụng, nhưng gã cũng chẳng quan tâm. Bởi vì chính gã cũng chả phải là kẻ tốt lành gì, nếu không thì đã không đồng ý khi mụ ta đề nghị nuôi đứa nhỏ Kiểu Kiểu này vài năm, chờ sau khi lớn lên đem bán cho những kẻ có sở thích kỳ quặc.
Bây giờ mụ ta chỉ nhìn thấy cái trước mắt, suy nghĩ nông cạn, luyến tiếc bỏ tiền ra chữa bệnh thì gã cũng mặc kệ. Phòng khám đen quả thật rất đắt đỏ, nếu thật sự phải bỏ tiền ra chữa trị thì gã cũng cảm thấy đau thịt. Còn việc đứa nhỏ kia cuối cùng là sống hay chết thì phải xem chính bản thân nó.
Thời gian trôi qua từng chút một. Đến giữa trưa, Kiểu Kiểu không những không hạ sốt mà còn trở nên nghiêm trọng hơn. Lúc trước còn có thể rầm rì vài tiếng, hiện tại ngay cả sức để phát ra một chút âm thanh cũng không có.
Bàn tay thô ráp đầy vết chai sạn của Chu Đại Phương sờ vào cái trán đứa bé, khi thấy nhiệt độ vẫn tiếp tục tăng cao, mụ ta hung hăng nhăn mặt lại, ném cái khăn lông trong tay xuống đất.
“Chết tiệt! Bà đây tự tay đổi khăn lông cho mà còn càng ngày càng tệ hơn. Đứa trẻ này sao không chết quách luôn đi cho xong…”
Chu Đại Phương hùng hùng hổ hổ mắng mỏ: “Dứt khoát vứt ra bên ngoài đi, miễn cho chết ở trong nhà đen đủi.”
Dù nói vậy nhưng thực sự mụ ta vẫn rất luyến tiếc. Đứa nhỏ này xinh đẹp như thế, chờ lớn lên chắc chắn sẽ bán được không ít tiền đâu.
Nghĩ vậy, Chu Đại Phương kiềm chế sự khó chịu trong lòng, đầy mặt không kiên nhẫn mà bế đứa nhỏ lên đi ra ngoài. Tính toán đem tới phòng khám đen nhìn xem thử.
……
“Sar! Sar! Cậu lại đây nhanh lên!” Một đứa trẻ lang thang đen đen gầy gầy ước chừng khoảng chín tuổi vẫy vẫy tay gọi.
Cậu bé được gọi là Sar vẻ mặt không kiên nhẫn bước tới: “A Mộc, cậu lại định làm gì?”
“Cậu xem.” Đứa trẻ gọi là A Mộc chỉ chỉ về phía góc tường, vẻ mặt hưng phấn.
Sar tưởng rằng A Mộc tìm thấy đồ vật gì tốt nên nhìn theo, nhưng phát hiện đó cũng chẳng phải thứ gì thú vị mà là một đứa trẻ giống như bị bệnh sắp chết.
“Chết tiệt! Cậu bị điên à? Tại sao lại nhặt một đứa trẻ sắp chết về làm gì? Mau chóng vứt nó đi!” Sar nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đứa nhỏ này bị hai vợ chồng bệnh chốc đầu vứt bên cạnh thùng rác sau khi đi ra từ phòng khám đen. Tớ lén lút nhặt nó lại đây là vì hôm trước tớ phát hiện nó có quen biết với tên Ân chó điên kia. Chúng ta có thể lợi dụng nó để lấy chút lợi ích từ chỗ hắn.” A Mộc hào hứng nói.
Nó chính là đứa trẻ lang thang ngày hôm qua định nhặt chai nhựa nhưng lại bị Ân Tranh hung hăng trừng mắt một cái.
“Nhưng đó là Ân chó điên đó! Cậu muốn lấy đồ tốt từ chỗ hắn nhưng có đảm bảo là hắn sẽ không giết chết chúng ta không?” Sar vẻ mặt hoài nghi hỏi.
Nghe đối phương nói vậy, sự hào hứng trên mặt A Mộc lập tức tắt ngúm. Đúng vậy, đó chính là Ân chó điên, dám lấy chỗ tốt từ trên người hắn thì chẳng phải là đang tự tìm đường chết sao? Nó cũng không biết tại sao lúc vừa nhìn thấy đứa trẻ này thì trong đầu mình lại lóe lên ý nghĩ đó.
“Aiz...” Sar thấy vậy phất phất tay: “Nhanh chóng tìm chỗ nào đó mà chôn cái thằng nhóc này đi! Không để nó chết ở trong bụng chó hoang cũng coi như hôm nay ông đây đột nhiên đại phát thiện tâm*.”
*Đại phát thiện tâm: thường được dùng khi ai đó, có thể là người vốn không thường xuyên làm việc thiện, bất ngờ thể hiện lòng tốt hoặc làm một hành động đầy lòng nhân ái.
Còn không phải là đại phát thiện tâm sao? Những đứa trẻ lang thang sống trong khu hỗn loạn bình thường đều là tìm một góc nào đó ngồi yên lặng để tiết kiệm sức lực.
Phải biết rằng hoạt động càng nhiều thì sẽ càng nhanh đói hơn, nên nó chịu khó làm việc này chẳng phải là lòng tốt rồi ư, đây còn là vì nể mặt của A Mộc.
“Không! Tớ vẫn định đi tìm Ân chó điên.” Sau một hồi im lặng, A Mộc nói: “Lần này tớ không cần đồ của hắn nữa, chỉ muốn thông báo cho hắn rằng đứa trẻ này sắp chết vì bệnh. Xem liệu hắn có thể cứu nó được không.”
“Cậu bị đói đến ngu ngốc rồi à? Sao phải quan tâm đến chuyện này làm gì?” Sar khó hiểu hỏi.
“Không phải đói đến ngu đâu.” A Mộc nhìn về phía đứa trẻ hơi thở yếu ớt trên mặt đất: “Chỉ cảm thấy nếu đứa trẻ này chết thì thật đáng tiếc.”
Sar im lặng không nói chuyện, trong lòng thầm nghĩ A Mộc đây là đang nhớ về người em trai đã chết vì bệnh của mình.
Nhưng đúng là nhóc con này chẳng giống những đứa trẻ ở khu hỗn loạn chút nào, tuy rằng có hơi nhỏ gầy nhưng làn da rất trắng, trắng đến mịn màng tinh tế hệt như sữa bò cao cấp.
Lúc này bởi vì phát sốt mà hai má và trán đều đỏ bừng lên, hàng mi dày như lông quạ yên lặng rủ xuống trên mí mắt, miệng nhỏ bởi vì khó thở mà hơi hơi mở ra.
Toàn bộ cơ thể bé xíu cuộn tròn lại, nhìn qua đáng thương vô cùng.
Nếu thật sự chết thì rất đáng tiếc. Sar nghĩ vậy rồi nói: “Tôi sẽ ở đây canh chừng nó, cậu đi tìm Ân chó điên đi. Nhớ cẩn thận một chút, nếu có gì bất thường thì phải liều mạng chạy ngay lập tức.”
Dù sao nó cũng không dám đi tìm Ân chó điên, đứa trẻ này có đáng thương đến đâu thì nó cũng sẽ không thể đi tìm hắn.