Ân Tranh cầm ô, thấy đứa bé càng lúc càng ngửa người ra phía sau, bỗng nhớ đến cảnh tượng hôm qua nhóc con này cũng tự ngửa đến nỗi ngã lăn mông ra đất, không khỏi cúi xuống, dùng ngón trỏ đỡ vào sau cái ót của nó.
Bị đỡ vào cái ót, Kiểu Kiểu trái phải lắc lắc đầu, nhận ra vẫn có cái gì đó đang chạm vào người mình nên lại càng thêm dùng sức, cố gắng nhìn ra phía sau.
Một chút sức lực của nhóc chẳng thấm vào đâu so với Ân Tranh. Nhìn thấy đứa nhỏ này cứ hăng say ngửa ra sau mãi như vậy, hắn không khỏi chậc một tiếng, cúi sát mặt lại gần chuẩn bị dọa nó một chút.
Sau khi đối diện với ánh mắt của Ân Tranh, Kiểu Kiểu đầy mặt ngơ ngác chớp chớp mắt, có vẻ như vì góc độ khác lạ nên không nhận ra đối phương.
Chẳng bao lâu sau, khi nhớ ra khuôn mặt này là của ai, đôi mắt Kiểu Kiểu sáng rực lên. Ánh mắt đen láy của nhóc không còn chứa đầy sự hoang mang mờ mịt hay khó chịu nữa mà chỉ đong đầy niềm vui sướng và kích động.
“Ba ba.” Giọng nói non nớt vang lên bên tai, đối diện với đôi mắt long lanh tựa sao trời của Kiểu Kiểu, ngón tay của Ân Tranh vô thức run lên.
“Bẹp!”
Kiểu Kiểu vốn đang ngửa gáy dựa vào đầu ngón tay hắn để chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể lập tức ngã nhào xuống đất. Ân Tranh phản ứng nhanh chóng, duỗi chân đỡ lấy cái ót của đứa bé.
Bởi vì nhờ có Ân Tranh đỡ đầu và bình sữa đang cõng ở trên lưng nên Kiểu Kiểu chỉ bị choáng một chút liền giãy giụa muốn đứng dậy.
Ân Tranh cầm ô đứng ở trên cao nhìn xuống Kiểu Kiểu đang vật lộn giống như một con rùa bị lật ngửa, không hề ý định giúp đỡ một tay.
Sau khi vất vả giãy nãy hồi lâu cuối cùng cũng ngồi dậy được, Kiểu Kiểu mệt đến mức thở hổn hển vài hơi. Bộ quần áo vốn đã cũ nát giờ lại dính đầy bùn đất, trông thật không nỡ nhìn thẳng.
Ngẩng đầu nhìn Ân Tranh một cái, nhóc xoa xoa tay lên bộ đồ cũ nát rách rưới rồi thật cẩn thận móc ra cái màn thầu chưa ăn hết vào ngày hôm qua từ túi áo trước bụng.
Vừa nuốt nước miếng vừa kéo kéo ống quần của Ân Tranh, giơ cái màn thầu còn không to bằng lòng bàn tay lên, đưa cho đối phương: “Ba ba a--”
Ân Tranh cúi xuống, mặt không biểu cảm nhìn về phía đứa nhỏ đang không ngừng nuốt nước miếng và cái màn thầu ướt sũng có dính dấu răng trên tay nhóc con, rõ ràng là thức ăn còn thừa lại.
Thấy Ân Tranh không phản ứng gì, Kiểu Kiểu lại kéo kéo ống quần của hắn thêm lần nữa, giơ cái màn thầu mà mình đã cố tình để dành lại luyến tiếc không dám ăn lên: “A a---”
Ăn nè!
Đôi mắt của đứa nhỏ sáng lấp lánh, thật cẩn thận lấy từ túi áo trước bụng ra thứ quý giá nhất mà mình có để đưa cho hắn.
Ân Tranh nhìn vào đôi mắt giống như toàn tâm toàn ý đều là hắn của Kiểu Kiểu, một loại cảm giác xa lạ đang dần dần len lỏi trong lòng.
Hắn ngồi xổm xuống, đối diện với đôi mắt không một chút sợ hãi và gương mặt nhỏ gầy gò không có tí thịt nào của đứa bé, đưa tay lấy cái bánh màn thầu chỉ nhỏ bằng ngón tay cái của hắn từ tay nhóc con, ném vào trong miệng nhai hai lần rồi nuốt xuống.
Thấy Ân Tranh ăn xong màn thầu, Kiểu Kiểu cong cong đôi mắt. Nhóc đưa tay lên mũi ngửi ngửi mùi màn thầu còn dính lại trên tay mình, có hơi thèm mà liếm liếm hai lần, rồi chống tay đứng dậy.
Nhóc kéo túi vải chỉ chỉ về phía trước: “A a~”
Nhặt cái chai, đổi màn thầu, nuôi ba ba!
Tuy rằng nghe không biết nhóc con đang nói cái gì, nhưng Ân Tranh khó hiểu mà nhìn thấy được trong đôi mắt sáng lấp lánh của Kiểu Kiểu có một loại kiên cường oai vệ, khí thế hiên ngang rất hùng dũng.
Có lẽ hôm nay nhàm chán không có việc gì làm, nên Ân Tranh quyết định đi theo phía sau đứa nhỏ để xem nó lục lọi đồ trong thùng rác.
Sau khi liên tục lật hai cái thùng rác mà vẫn không nhìn thấy chai nhựa nào, Ân Tranh liếc nhìn đôi mắt mờ mịt hoang mang của đứa nhỏ, không khỏi hơi nhíu nhíu mày, nhấc chân bước vào một cửa hàng gần đó.
Khi bước ra từ cửa hàng, trước khi đứa nhỏ đi đến bên cạnh thùng rác thứ ba, Ân Tranh giơ tay, chuẩn xác mà ném chiếc chai rỗng vào thùng rác cách đó không xa.
Một đứa trẻ lang thang đang ngồi ở đầu hẻm thấy vậy liền định chạy tới nhặt chai, nhưng lại bị ánh mắt hung ác sắc lạnh của Ân Tranh làm cho đứng hình tại chỗ. Sau khi hắn thu hồi tầm mắt thì nó mới run rẩy hai chân chạy mất.
Chờ đến khi Kiểu Kiểu đi đến bên cạnh thùng rác, phí một phen sức lực nhặt được năm cái chai, ánh mắt cũng sáng rực lên.
“Ba ba ~” Kiểu Kiểu chỉ chỉ vào túi chứa chai nhựa rồi lại nhìn nhìn Ân Tranh. Đôi mắt đen nhánh sáng rực như chứa đầy ngân hà, khiến lòng người khác cũng phải nhũn ra.
Sau khi nhặt được chai nhựa, bước chân kéo túi đi trên đường của Kiểu Kiểu cũng trở nên khác biệt hơn hẳn.
Ân Tranh cầm ô đi theo sau, nhìn cái mông nhỏ của nhóc con uốn éo uốn éo, đột nhiên hiểu được từ dễ thương mà những người khác thường nói trên Tinh Võng là cảm giác gì.
Mưa vẫn đang rơi tí ta tí tách. Trên con đường chính rộng lớn, một người đàn ông ngay cả trong xương cốt cũng mang theo dã tính cầm một chiếc dù đen đi bộ trên đường. Để tạm phù hợp với bước chân nhỏ xíu của đứa nhỏ, hắn đi một bước lại phải dừng khoảng mười mấy giây, nhưng trên khuôn mặt vẫn không hề có một chút thiếu kiên nhẫn nào.
Chẳng mấy chốc trời đã tối. Trong cầu thang tối tăm, Kiểu Kiểu với khuôn mặt nhỏ được bôi đầy thuốc mỡ xanh lè, lúc này đang cắn mấy cái răng như gạo kê của mình, cố sức kéo chiếc túi trong tay lên từng bậc cầu thang.
Thuốc mỡ trên mặt là do Ân Tranh thoa cho nhóc, trong lúc bôi không kiểm soát được lực đạo, nên đã rất nhiều lần làm đổ, khiến cho khuôn mặt nhỏ xinh ngoan ngoãn vốn đã bị mưa làm sưng đỏ từ trước lại nhiều thêm vài dấu vân tay đỏ ửng.
Vì vậy mà Ân Tranh còn đi ra ngoài đã mua vài cái bánh kem thơm tho mềm mại để an ủi.
Khi người đàn ông bệnh chốc đầu trở về sau hai ngày vác gạch, khuôn mặt tê dại, đôi mắt đục ngầu, nhìn thấy Kiểu Kiểu đang nghiến răng nghiến lợi leo cầu thang, hắn ta quay mặt đi, khom lưng, duỗi tay lấy cái túi trong tay nhóc con rồi đi lên lầu.
“Anh tại sao lại trở về rồi?” Giọng nói chói tai của người phụ nữ gầy gò đen nhẻm vang lên.
“Không có việc gì làm nên trở về thôi. Khi nào có việc thì Nhị Cẩu sẽ đến gọi tôi.” Giọng nói của bệnh chốc đầu theo sau đó vang lên.
Không còn kéo theo cái túi nặng nề nữa nên Kiểu Kiểu leo cầu thang dễ dàng hơn rất nhiều, chẳng bao lâu sau đã bò lên tới nơi.
Người phụ nữ gầy gò khi nhìn thấy thuốc trên khuôn mặt nhóc thì đảo mắt trợn trắng, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn là một kẻ tốt bụng nào đó đã bôi thuốc cho nó, mụ ta tiện tay ném nửa chiếc màn thầu từ trên bàn qua.
Kiểu Kiểu nhặt màn thầu từ dưới đất lên rồi phủi phủi bụi bẩn ở trên, trước khi trở về đã được Ân Tranh cho ăn vài cái bánh kem nên giờ nhóc cũng chẳng thấy đói bụng, cho nên thật cẩn thận bỏ chiếc màn thầu vào trong túi áo dơ hề hề của mình.
Sau khi bỏ màn thầu vào xong xuôi thì nhóc cũng đi đến chỗ của mình, ngồi xuống nền nhà trải đầy quần áo cũ, đôi mắt to tròn đen láy chờ đến giờ đi ngủ.
Người phụ nữ đen nhẻm gầy gò liếc nhìn bộ dáng ngốc nghếch của nó, không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày.
-----