Trời vừa hửng sáng, ánh nắng yếu ớt len lỏi qua cửa sổ rơi vào gian phòng nhỏ hẹp cũ nát. Một nhóc con trông chỉ mới hai tuổi bị một người phụ nữ gầy gò bóp gáy ném ra bên ngoài cửa phòng như một món đồ.

Giọng nói giống như cái loa của mụ ta quát ầm lên: “Bà đây không phải nhặt mày về để mày ăn cơm trắng rồi hưởng thụ như thiếu gia con nhà giàu đâu! Lúc đầu còn tưởng lớn lên đẹp đẽ, nhặt về tùy tiện nuôi vài năm là có thể bán kiếm lời, ai ngờ lại là một thằng ngốc ngay cả nói cũng không biết nói. Hừ, xui xẻo, hôm nay không nhặt được một túi chai nhựa thì đừng có mà vác cái mặt về đây!”

Dứt lời liền “Rầm” một tiếng đóng cánh cửa gỗ cũ kỹ lại.

Kiểu Kiểu ngơ ngác ngồi bệt dưới đất, mái tóc bị gió từ cánh cửa đóng lại thổi bay phấp phới. Một lúc lâu sau, cậu nhóc mới phản ứng chậm nửa nhịp mà ‘a’ một tiếng.

Ánh sáng từ hành lang nhỏ hẹp xưa cũ rọi xuống, Kiểu Kiểu chậm rãi chống hai tay bò dậy, nhặt cái túi rách màu xám ở bên cạnh lên, trên lưng cõng theo bình sữa hình cái chai tập tễnh lắc lư đi tới trước cầu thang, cúi người xuống, hai tay chống đất, bắt đầu từng bậc một mà thực hiện nhiệm vụ xuống lầu.

Cầu thang với người lớn bình thường chỉ cần một bước là có thể đi qua ba bậc, nhưng với Kiểu Kiểu đi đường còn chưa quen thuộc mà nói, đó là cả một cuộc chiến vô cùng gian khổ.

Cậu nhóc phải dùng tay chống xuống đất trước, sau đó chổng mông lên, chân từ từ đưa ra chạm vào bậc tiếp theo, một chân xuống được rồi mới đến một chân khác. Một phen lao lực lăn lộn bò bò cũng chỉ mới xuống được một bậc duy nhất.

Người dưới lầu ngẫu nhiên đi ngang qua trông thấy cảnh này cũng chỉ lạnh nhạt thu lại tầm mắt.

Đứa nhỏ này vài ngày trước đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài khu hỗn loạn, có lẽ lại là một đứa trẻ nhà ai đó ở ngoại thành không muốn nuôi nữa nên ném ở bên đường mặc nó tự sinh tự diệt.

Đứa bé nhỏ xíu, trông chỉ lớn hơn hai tuổi một chút, nó có mái tóc xù xù đen như mực, một gương mặt trắng nõn như sữa bò và đôi mắt to tròn đen láy. Cậu nhóc ngồi bên ngoài nhà máy xử lý rác thải, không khóc cũng không nháo, an an tĩnh tĩnh hệt như là không biết mình đã bị bỏ rơi, rất đáng thương.

Chẳng qua, đáng thương là một chuyện, cũng chẳng giúp ích được gì, những người sống ở khu hỗn loạn như bọn họ muốn nuôi sống bản thân thôi cũng đã rất lao lực, đừng nói đến việc nhặt trẻ con về chăm sóc nuôi dưỡng.

Vốn nghĩ rằng nhóc con này sẽ giống như bao đứa trẻ khác, hoặc là chết đói ở bên ngoài rồi trở thành thức ăn trong bụng chó hoang, hoặc là sống sót, sau đó trở thành một kẻ lang thang cù bất cù bơ, nhưng không ngờ cuối cùng lại được cặp vợ chồng bị bệnh chốc đầu nhặt về.

Cặp vợ chồng này không phải là người tốt, nhặt đứa nhỏ về cũng chẳng phải vì có lòng hảo tâm, mà là vì thấy nhóc con lớn lên đẹp, định nhặt về nuôi mấy năm rồi sau này tìm cách bán cho những kẻ có sở thích kỳ quái.

Người sáng suốt ai cũng biết tính toán của hai vợ chồng nhà này, nhưng cũng không còn cách nào khác, dù sao bọn họ cũng không thể nuôi dưỡng đứa nhỏ này được, nếu nhúng tay can thiệp nói không chừng mấy ngày sau sẽ nhìn thấy thi thể chết đói chết khát của nhóc con ở góc đường.

Sau khi leo xong cầu thang, Kiểu Kiểu kéo cái túi rách đứng ngẩn ngơ ở cửa ra vào, hồi lâu sau mới nhớ ra mình cần làm gì.

Nhóc con phải đi ra phố lớn để nhặt chai nhựa trong suốt về đổi lấy thức ăn.

Khi đã nhớ ra việc cần làm, Kiểu Kiểu kéo theo cái túi rách, bước chân tập tễnh đi theo một hướng mà mình nhớ mang máng.

Tuy rằng tư thế đi đường của cậu nhóc nhìn qua rất lung lay chập chững, giống như giây tiếp theo sẽ té ngã, nhưng chỉ là nhìn qua mà thôi, Kiểu Kiểu sau khi đến thế giới này 3 ngày đã học được cách bước đi rất nhanh chóng, hiếm lắm mới bị ngã một vài lần.

Ánh nắng rực rỡ nhàn nhã chiếu sáng con đường chính duy nhất có thể nhìn thấy trong khu hỗn loạn. Đây là một ngày đẹp trời hiếm hoi ở ngoại thành, lẽ ra phải khiến tâm trạng người ta thoải mái, nhưng lại bị phá hỏng bởi một kẻ đang đứng ở giữa đường phố.

Đó là một người đàn ông rất cao lớn, mặc bộ quân phục dã chiến màu đen, làn da màu nâu bánh mật với một đầu tóc ngắn nhìn qua vô cùng hoang dã, lông mày thẳng như đao, ngũ quan lại sắc bén, là một khuôn mặt rất không dễ chọc.

Càng không nói trên má trái của hắn có một vết sẹo sâu hoắm dữ tợn chạy thẳng từ giữa mày xuống tận cằm, khiến khuôn mặt vốn không dễ chọc càng thêm hung ác.

Đôi mắt của hắn cũng khác với người bình thường, đồng tử bên mắt phải là màu đen bình thường nhưng bên trái lại là màu bạc vô hồn, người khác chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra là mắt giả.

Sau khi xử lý xong dị chủng cuối cùng, Ân Tranh vươn tay lau sạch vài giọt máu dính trên cằm. Sát khí chém giết bao quanh người vẫn chưa tan đi, khiến những người xung quanh càng thêm sợ hãi.

Hắn cũng không quan tâm đến ánh mắt bài xích và sợ hãi chán ghét của những kẻ đó mà tự mình xử lý dị chủng ở dưới chân.

Khi còn nhỏ, thỉnh thoảng những ánh mắt sợ hãi thậm chí là ghê tởm kia cũng khiến hắn thắc mắc, hắn rõ ràng là săn giết dị chủng, tại sao ánh mắt của những người này lại còn sợ hắn hơn cả dị chủng?

Sự sợ hãi và bài xích không thể hiểu được này đã khiến hắn nhiều lần bị ném ra khỏi ngoại thành, không thể không liều chết chiến đấu với dị chủng số lượng vô tận trong rừng sâu để sống sót.

Lần đầu tiên hắn bị ném ra ngoại thành có lẽ là khoảng sáu tuổi, ở bên trong rừng sâu vô tận, hắn phải sinh tồn như một con chó hoang, lúc sắp đói chết còn phải liều mạng giành lấy miếng thịt từ trong miệng dị chủng. Thỉnh thoảng vận may tốt, gặp được dị chủng cấp thấp hơn thì hắn sống dở chết dở cũng có thể giết chết.

Dị chủng khác với những loài thú hoang bình thường, hình thể chúng to lớn hơn, tính công kích cũng càng mạnh hơn, huyết nhục của chúng ẩn chứa năng lực mạnh mẽ, ăn vào có thể tăng cường thể chất con người. Trong não còn có dị hạch nhỏ như hạt châu, nếu dùng biện pháp đặc thù cũng có thể tăng cường tinh thần lực.

Hắn chính là nhờ vào gặm máu thịt dị thú mới có thể sống sót, hai năm sau, lúc tìm được cơ hội ẩn vào ngoại thành thì đã giết chết tất cả những kẻ đã ném hắn ra ngoài cùng một lúc. Sau nhiều lần thì chẳng còn ai dám ném hắn ra ngoài thành nữa, vì bọn họ sợ hãi.

Hắn chính là một con chó điên dù có tan xương nát thịt, nhưng chỉ cần vẫn còn một hơi thở cũng sẽ ẩn nấp trong bóng tối, tìm một cơ hội quay lại cắn chết kẻ thù.

Ân Tranh ở trên đường chính, động tác nhanh nhẹn lột da dị chủng xuống, đào dị hạch ra. Thịt có thể để lại lưu trữ làm lương thực cho vài ngày tới hoặc mang đi ra chợ bán.

Máu dị chủng chảy lênh láng trên mặt đất khiến những kẻ xung quanh vốn đã ghê tởm Ân Tranh lại càng thêm ghê tởm. Nhưng bọn họ ngoại trừ cố ý dùng ánh mắt để giết chết hắn thì cũng chẳng dám làm gì khác, vài chiếc xe dừng ở trên đường ngay cả còi không dám bóp, chỉ biết đứng chờ cho hắn xong việc rồi rời đi.

Dị chủng đột nhiên xuất hiện bất ngờ ở trên đường phố lần này là dị chủng cấp ba, khổng lồ như một tòa nhà, bỗng nhiên xông đến khiến những kẻ ở ngoại thành hoảng loạn đến mức không phản ứng kịp. Đội săn thú trong thành lại trùng hợp đi ra ngoài, vô số người chưa từng chân chính đối mặt với dị chủng lập tức trở nên kinh hãi, nếu không phải Ân Tranh vừa vặn đi ngang qua thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết.

Theo lý thuyết, lẽ ra bọn họ nên biết ơn Ân Tranh, nhưng bởi vì một vài vấn đề trong quá khứ cùng với tính cách vốn có của bản thân hắn, những kẻ sinh sống ở vùng ngoại thành gần như đã khắc sâu sự sợ hãi và ghê tởm với hắn vào tận xương cốt, căn bản sẽ không có ai nghĩ đến việc cảm tạ Ân Tranh.

Sau khi xử lý xong dị chủng, Ân Tranh cất dị hạch vào túi áo trên ngực. Da lông và thịt còn dư lại được gói hết bằng túi vải, hắn không có mấy loại đồ vật xa xỉ như không gian giới chỉ nên chỉ có thể dùng vải để gói lại.

Bao đồ được đóng gói xong trông giống như một quả núi nhỏ bị hắn vác lên vai. Đột nhiên, ánh mắt u ám không chút gợn sóng của hắn nhìn về một hướng khác.

Ở một ngõ nhỏ bên đường cách đó không xa, có một nhóc con đang đứng dựa 1 tay vào tường, tay còn lại kéo cái túi rách, đôi mắt tròn to đen láy ngơ ngác nhìn hắn.

Khi bắt gặp ánh mắt sạch sẽ ngây thơ của đứa nhỏ, phản ứng đầu tiên của Ân Tranh là vô thức nhìn xuống vết máu trên mặt đất, nhưng sau khi phản ứng lại, hắn không khỏi nhíu nhíu mày.

Từ trước đến nay tính cách của hắn rất lãnh đạm, ngoại trừ những vấn đề liên quan đến sống còn mới có thể kích thích cảm xúc dao động, thì mọi thứ còn lại trong mắt hắn đều tự động bị bỏ qua, càng sẽ không nghĩ đến những chuyện râu ria.

Nhưng chỉ trong một chớp mắt vừa rồi, hắn vậy mà lại lo lắng liệu vết máu xung quanh liệu có dọa đến đứa nhỏ kia hay không!

Nghĩ đến đây, hắn lại liếc mắt nhìn nhóc con kia lần nữa, giấu giấu túi vải gói đồ bị thấm máu ở phía sau mình, sau đó xoay người rời đi.

Kiểu Kiểu khi nhìn thấy người đàn ông vô cùng cao to kia rời đi liền ngơ ngác kéo cái túi bẩn thỉu rách nát chạy theo sau.

Chỉ là Ân Tranh đi đường quá nhanh, Kiểu Kiểu mới đi được hai bước đã không nhìn thấy bóng dáng của đối phương.

Kiểu Kiểu không tìm thấy người, mờ mịt mà đứng tại chỗ, túm chặt cái túi trong tay.

Thành Salar cách trung tâm thành rất xa, thời tiết thay đổi vô cùng thất thường, bầu trời mới lúc nãy vẫn còn đẹp, vừa đảo mắt đã trở nên tối sầm, mắt thấy chuẩn bị đổ mưa, những người còn ở ngoài đường mở miệng mắng mỏ vài câu rồi vội vàng chạy về nhà.

Trên con đường hỗn loạn, Kiểu Kiểu kéo theo cái túi bẩn thỉu lại rách nát bước đi. Người qua đường nhìn thấy cậu nhóc cũng chỉ lạnh nhạt quay đầu đi, không ai có ý định hỏi han hay giúp đỡ gì cả.

 -----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play