Đối với việc lần nữa quay lại rừng Vô Tận, Ân Tranh đã cân nhắc rất lâu, trong khoảng thời gian ngắn hắn ước chừng khó có thể tìm được gia đình thích hợp để chăm sóc cho Kiểu Kiểu. Điều này đồng nghĩa với việc trong khoảng thời gian sắp tới, hắn sẽ tự mình nuôi dưỡng đứa nhỏ.
Vì vậy, tiến vào biển Vô Tận trở thành chuyện rất cần thiết. Ngoài việc duy trì ý thức chiến đấu ở trạng thái đỉnh cao, hắn càng muốn tìm thịt dị chủng thích hợp để Kiểu Kiểu ăn, cải thiện thể chất của nhóc con một chút.
Trong mắt Ân Tranh, Kiểu Kiểu quá mức nhỏ bé và yếu ớt. Ngoài việc tìm kiếm cha mẹ nuôi đáng tin cậy để chăm sóc nhóc con, việc cải thiện thể chất của đứa nhỏ cũng vô cùng quan trọng.
Ban đầu, Ân Tranh định nhân lúc đêm khuya, khi Kiểu Kiểu đã ngủ say sẽ tiến vào biển Vô Tận. Nhưng sau khi chứng kiến bộ dáng bất ổn của nhóc con vào buổi tối, hắn đã từ bỏ quyết định này.
Đêm tối quá nguy hiểm, đặc biệt với một đứa trẻ nhỏ xíu như Kiểu Kiểu. Để nhãi con ở nhà một mình tiềm ẩn quá nhiều rủi ro.
Nghĩ đến đây, Ân Tranh khẽ liếc qua cánh cửa phòng bếp, nhìn về phía Kiểu Kiểu đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa ôm bình sữa uống từng ngụm nhỏ, tầm mắt dừng lại trên vết bầm tím nhàn nhạt trên trán đứa nhỏ, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác đi đâu cũng không dám buông tay.
Kiểu Kiểu uống được non nửa bình sữa thì tụt xuống khỏi sofa, ôm nửa bình còn lại lon ton chạy vào bếp, ngẩng đầu, chìa tay đưa bình sữa ra, giọng nói mềm mại như kẹo bông:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT