[Vui lòng chọn tệp lưu cần dùng.]
Trước mặt tối đen như mực, hiện ra hai hình ảnh mờ mờ phát sáng, một bên trái, một bên phải.
Bên trái là hình ảnh Bất Kiến Hàn vừa mới qua cổng an ninh ở bảo tàng mỹ thuật, đang ký tên vào sổ đăng ký. Bên phải là hình ảnh Bất Kiến Hàn đang ngồi xổm trước cửa phòng triển Da Sinh Cốt Tướng, nghiến răng nghiến lợi ký tên vào sổ trong bóng tối.
Bất Kiến Hàn vẫn còn mơ màng, tại sao vừa mới lưu trữ xong, đột nhiên lại chết.
Cậu không tin, chọn điểm lưu bên phải.
Thời gian quay trở lại khoảnh khắc cậu viết tên vào sổ đăng ký.
Ngòi bút vừa đặt xuống, vừa viết xong nét cuối cùng của chữ "Hàn".
"Chờ đã-" Tiếng gọi của Lâm Truyện Phong vang lên bên tai cậu.
Trên sổ đăng ký, ba chữ "Bất Kiến Hàn" phát ra ánh sáng đỏ rực mờ ảo trong bóng tối.
[Lưu trữ thành công.]
[Nhiệm vụ hiện tại: Khám phá những điều linh dị trong triển lãm tranh. [4/5]]
Hai thông báo hệ thống gần như đồng thời hiện ra trước mắt cậu.
Chờ đã, điều linh dị [4/5]...?
Trong đầu Bất Kiến Hàn vừa lóe lên một ý nghĩ nghi vấn, bỗng nhiên cả người xuất hiện một cảm giác đau đớn quen thuộc.
Một lực mạnh ập đến, bóp nát các bộ phận trên cơ thể của cậu thành một khối.
Cậu cảm thấy mình giống như một cục slime để người ta trút giận, bị nhào nặn đến nát bấy, máu thịt nổ tung, cả người không chỗ nào không đau đớn.
Cậu sống sờ sờ, cảm giác đau đớn qua đi ý thức khôi phục lại, lại là giao diện đọc tệp vừa mới nhìn thấy.
[Vui lòng chọn tệp lưu cần dùng.]
Đối diện với hai điểm lưu trữ ngay trước mắt, Bất Kiến Hàn rơi vào trầm tư.
Điểm lưu trữ thứ hai cậu vừa mới thử qua, vừa mới vào đã chết, hơn nữa xem ra không phải là hiện tượng ngẫu nhiên, có thể nói điểm lưu trữ này đã hỏng.
Điều đáng ngờ là, cùng lúc lưu trữ thành công, hệ thống lại đưa ra thông báo quyết định đã điều tra ra chỗ kỳ dị.
Vậy thì lệ quỷ ở đâu?
Ở trong tay cậu.
Con lệ quỷ thứ tư, chính là cây bút máy dùng máu làm mực.
Cây bút máy mà Lâm Truyện Phong tìm cho cậu, bức tranh lệ quỷ tương ứng với nó, chính là bức tranh văn phòng phẩm trong phòng triển lãm nhỏ “Hướng Tử”, sau khi bị giải phẫu bên trong là xương cốt và nội tạng của con người.
Lâm Truyện Phong tìm thấy cây bút máy này ở đâu? Việc đưa cây bút này cho cậu, rốt cuộc là vô ý hay là cố ý?
Bất Kiến Hàn càng nghiêng về khả năng thứ hai.
Năm con lệ quỷ, tương ứng với năm bức tranh, vừa vặn đều liên quan đến tác phẩm của Lâm Truyện Phong. Nếu nói đây chỉ là trùng hợp, Bất Kiến Hàn chỉ thấy nực cười.
Nhưng nếu Lâm Truyện Phong cố ý muốn hại cậu, vậy tại sao lại cứu cậu từ tay con quỷ nhảy lầu, rồi lại lớn tiếng ngăn cản khi cậu dùng bút máy quỷ ký tên mình?
Rốt cuộc lệ quỷ và Lâm Truyện Phong có liên quan gì với nhau, là đồng lõa hay là đối địch?
Câu trả lời cho tất cả những vấn đề này, đều phải quay lại phó bản để tìm.
Cậu không còn cách nào đành nhịn đau từ bỏ điểm lưu phó bản tiến độ đã đi được một nửa, Bất Kiến Hàn lựa chọn đọc điểm lưu trữ thứ nhất, mọi thứ bắt đầu lại từ việc qua cổng an ninh và đăng ký.
Khoảnh khắc ngòi bút rời khỏi mặt giấy, hệ thống sâu kín thở dài một tiếng.
[Mong người chơi mang theo bút ký đi kèm với sổ đăng ký khi cướp sổ đăng ký.]
Giọng điệu sao mà lại ai oán như vậy, sao lại như hận sắt không thành thép.
Bất Kiến Hàn tức giận: "Nói nhảm sau khi sự việc đã xảy ra thì có ích gì!"
Cậu nhét sổ đăng ký vào túi, hùng hổ bước vào bảo tàng Mỹ thuật.
Sau khi cậu vượt qua một loạt màn cao trào lúc mở đầu, điều tra xong ba con lệ quỷ, bắt đầu tìm kiếm hai con còn lại, cậu đột nhiên nhận ra một vấn đề. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Lần này cậu không quên lấy bút, đương nhiên cũng không cần Lâm Truyện Phong đi mượn bút giúp cậu. Vậy bút máy quỷ sẽ xuất hiện trong cốt truyện theo hình thức nào? Hay nói cách khác, bút máy quỷ còn xuất hiện nữa không?
Nếu nó không xuất hiện nữa, chẳng phải cậu sẽ bỏ lỡ nhiệm vụ sao?
Điều này không thể được.
Bất Kiến Hàn suy nghĩ một chút, nhân lúc Lâm Truyện Phong không chú ý, cậu lấy bút ký giắt vào lưng quần, rồi nói với Lâm Truyện Phong: "Cậu đi mượn giúp tôi một cây bút đi, càng nhanh càng tốt.”
Lâm Truyện Phong không hề nghi ngờ, đáp một tiếng "được", rồi vội vàng xuống tầng.
Nhân lúc Lâm Truyện Phong rời đi, Bất Kiến Hàn lấy bút ký ra vội vàng ký tên mình vào sổ đăng ký.
[Lưu trữ thành công.]
Cậu vừa ký xong tên, giấu cây bút đi lần nữa, đột nhiên có người đưa cho cậu một cây bút bi nước.
"Anh cần bút à?"
Người nọ khàn giọng hỏi.
Bất Kiến Hàn ngẩng đầu lên, trước mặt cậu là một người đàn ông cao hơn một mét tám. Anh ta đeo khẩu trang đen, đầu đội mũ trùm kín nửa khuôn mặt, gần như không nhìn rõ mặt.
Anh ta không trực tiếp đưa bút cho Bất Kiến Hàn bằng tay, mà kéo chặt tay áo, dùng tay áo bọc tay lại, lót dưới cây bút rồi đưa cho cậu.
Bàn tay được che bởi một lớp tay áo, kết cấu của nó trông có vẻ kỳ quái.
Tôi cho cậu mượn bút, nhưng cậu cũng phải cho tôi mượn một thứ." Giọng nói của người đàn ông nghe rất nặng nề, giọng nói dường như không phát ra từ đầu mà từ bụng: "Cậu có đồng ý trao đổi với tôi không?”
Bất Kiến Hàn thận trọng lùi lại một bước, tay trái từ từ giơ lên: "Không cần đâu.”
"Tôi cho cậu mượn bút, cậu cũng phải cho tôi mượn một thứ, chúng ta nên trao đổi." Người đàn ông kiên trì lặp lại yêu cầu vừa rồi của mình, hơn nữa còn bước về phía Bất Kiến Hàn.
Bất Kiến Hàn lùi một bước, anh ta nghiêng ngả lảo đảo tiến lên một bước. Mỗi bước anh ta đi, chiếc áo hoodie màu xanh đen từ chỗ khớp nối bắt đầu ướt sũng chuyển sang màu đen, như thể có máu thấm ra, một mùi tanh hôi nồng nặc bốc ra từ dưới lớp áo.
Mùi tanh hôi khiến da đầu Bất Kiến Hàn tê dại, cậu lập tức mở Linh Thị, cảnh tượng xung quanh trở nên mờ ảo. Người đàn ông cao lớn trong mắt cậu trong nháy mắt bị lột bỏ lớp ngụy trang là chiếc áo hoodie, một cơ thể người được chắp vá lung tung đứng thẳng đơ trước mặt cậu!
[Nhiệm vụ hiện tại: Khám phá những điều linh dị trong triển lãm tranh. [4/5]]
Vị trí lẽ ra là tay của cơ thể người đó lại bị khâu hai chân vào, còn vị trí của chân thì được ghép một trước một sau hai bàn tay theo hai hướng khác nhau. Trên mặt anh ta chỉ có một cái mũi dài ngoằng, lỗ mũi hướng lên trời, còn miệng thì mọc ngay chính giữa bụng, mỗi khi đóng mở có thể nhìn thấy đôi mắt ẩn giấu sâu trong cổ họng! ( truyện trên app T Y T )
Mỗi một chỗ bị chắp vá dị thường đều đang chảy máu, máu theo hai chân nhỏ giọt rơi xuống đất.
Nói một cách nghiêm khắc thì không đến nỗi quá đáng sợ, nhưng cách chắp vá cơ thể người kỳ quái và vượt quá lẽ thường này lại khiến người ta buồn nôn, chỉ muốn nôn mửa.
Bất Kiến Hàn không nói hai lời, nháy mắt trái.
Con lệ quỷ như bị đập một búa, loạng choạng một cái. Bản thân nó đã không vững vàng, thân thể lắc lư, lập tức ngã ngửa về phía sau. Ầm một tiếng, tay chân, ngũ quan, tay và chân của nó rơi lả tả trên mặt đất, vỡ vụn thành từng mảnh trong một vũng máu đặc quánh.
Các cơ quan và chi trong vũng máu giãy giụa, cố gắng chắp vá lại một cách hỗn loạn. Miệng nó trên bụng đóng mở liên tục, không ngừng phun ra bọt máu, một bàn tay có gắn bảy tám con ngươi từ vũng máu bắn ra, chộp lấy Bất Kiến Hàn!
"Không, đây không phải là thứ của ta... Của ngươi cho ta... Cho ta!”
Bất Kiến Hàn vội vàng lùi về phía sau, gót chân va vào mép bậc thang bên cạnh khiến cậu bị vấp ngã ngồi trên bậc thang, bàn tay ma quỷ suýt chút nữa đã tóm được mắt cá chân cậu.
Cậu toát mồ hôi lạnh nín thở, nháy mắt trái liên tục như không cần mạng. Bàn tay ma quỷ đau đớn, rụt trở lại vũng máu, diện tích vũng máu không ngừng thu nhỏ, cuối cùng co rút rồi biến mất, bốc lên một làn khói đen.
Cuối cùng cậu cũng hít một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo, suýt chút nữa khiến cậu bị sặc.
Cuối cùng cũng đã tìm thấy con Lệ quỷ tương ứng với phòng triển lãm “Tái Sinh”.
“Lão Hàn, bút tôi tìm cho cậu đây!”
Lâm Truyện Phong đến muộn, vẫy cầm cây bút máy trong tay.
“Cảm ơn cậu nhé."
Bất Kiến Hàn nhận lấy cây bút máy từ tay anh ấy, mở cuốn sổ đăng ký ra.
Cậu giả vờ dụi mắt để kích hoạt Linh Thị, quan sát cây bút máy và Lâm Truyện Phong. Quả nhiên cây bút máy giống như cậu dự đoán, bên trong là xương cốt và nội tạng bị ép chặt vào nhau, nhưng hình dáng của Lâm Truyện Phong lại rất quái dị.
Các bộ phận khác trên cơ thể Lâm Truyện Phong đều giống người bình thường, mờ ảo và mơ hồ. Nhưng trong tầm nhìn của Bất Kiến Hàn, thứ duy nhất rõ ràng là trái tim màu máu đang đập trong lồng ngực anh ấy.
[Nhiệm vụ hiện tại: Khám phá những điều linh dị trong triển lãm tranh. [Hoàn thành]]
Ngòi bút máy của Bất Kiến Hàn dừng lại một chút trên tờ giấy trắng bệch, mực làm từ máu loang ra một chấm nhỏ.
Sau đó, ngòi bút của cậu di chuyển.
Viết ba chữ "Lâm Truyện Phong".
"Lão Hàn?" Lâm Truyện Phong vươn đầu nhìn hành động của cậu, có hơi bối rối: "Cậu viết tên tôi làm gì?"
Nhớ lại những gì Bất Kiến Hàn đã nói, cậu nói cuốn sổ này là "Sổ điểm danh ma quỷ", sắc mặt anh ấy lập tức thay đổi: "Cậu đừng nói là cậu nghĩ tôi…”
Lời còn chưa dứt, Bất Kiến Hàn đột nhiên nổi dậy!
Cậu đấm một cú vào bụng Lâm Truyện Phong, nhân lúc anh ấy đau đớn cúi người xuống, nhanh chóng kẹp chặt cổ Lâm Truyện Phong, bóp chặt không buông, ấn anh ấy vào lan can trống trải ở tầng ba của bảo tàng Mỹ thuật!
“Năm con lệ quỷ đều xuất hiện trong phòng triển lãm của cậu! Ngay cả cây bút cậu đưa cho tôi cũng là quỷ, tôi viết tên cậu rồi mà cậu lại không sao!" Bất Kiến Hàn gằn giọng chất vấn: “Rốt cuộc cậu là ai, muốn làm gì?!”
Cổ Lâm Truyện Phong bị Bất Kiến Hàn bóp chặt, liên tục phát ra tiếng kêu cứu "ư, ư". Anh ấy theo bản năng nắm lấy tay Bất Kiến Hàn, rồi lại giơ tay lên lắc mạnh, như thể muốn ra hiệu rằng mình vô tội.
Bất Kiến Hàn nheo mắt lại, trong khi cảnh giác khống chế Lâm Truyện Phong, tay cậu hơi nới lỏng một chút, tạo ra một khoảng trống đủ để Lâm Truyện Phong nói chuyện.
"Không phải tôi, không phải tôi!" Lâm Truyện Phong cố gắng giãy giụa, giơ cao hai tay để tỏ ý đầu hàng: "Khụ, Lão Hàn, cậu đừng kích động! Cậu nghe tôi giải thích, tôi có thể nói cho cậu cách để không bị quỷ giết chết!"
"Cậu nói trước đi, nói xong tôi sẽ cân nhắc!" Bất Kiến Hàn lạnh lùng ra lệnh.
"Được, tôi nói, tôi nói." Lâm Truyện Phong ho liên tục vài tiếng, nhanh chóng giải thích: "Trong phòng triển lãm có tổng cộng năm con quỷ, quỷ cầu thang, quỷ nhảy lầu, quỷ tay nắm cửa, quỷ bút máy và quỷ phân xác. Quỷ cầu thang sau khi lướt qua cùng một người hai lần sẽ nghiền nát người đó trên cầu thang, chỉ cần chạy trước khi nó đến gần cậu là được. Quỷ nhảy lầu sẽ bóp chết những người đến gần lan can rồi đẩy xuống từ tầng trên, đừng đến gần lan can thì sẽ không bị nó tấn công. Quỷ tay nắm cửa sẽ ăn thịt tất cả những người cố gắng trốn thoát khỏi quỷ vực, chỉ cần không rời khỏi bảo tàng Mỹ thuật, nó sẽ không làm gì được cậu…”
Lão Hàn, tin tôi đi, tôi và cậu là cùng một phe, tôi vừa mới cứu cậu một lần! Tôi sẽ không hại cậu!"
Lâm Truyện Phong đã từng cứu Bất Kiến Hàn một lần khỏi quỷ nhảy lầu, những gì anh ấy nói là sự thật.
Bất Kiến Hàn đã phần nào tin những gì anh ấy nói, nhưng vẫn không thể dễ dàng buông lỏng cảnh giác. Để chắc chắn, cậu lại hỏi: "Tại sao cậu lại hiểu biết về những thứ này như vậy? Tại sao những lệ quỷ này lại xuất hiện trong triển lãm tranh của cậu?"
"Bởi vì chúng là quỷ nô của tôi! Tranh của tôi được dùng để giam giữ chúng, bây giờ chúng đã mất kiểm soát!”