Lâm Truyện Phong đưa ra một câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Bất Kiến Hàn.
Bất Kiến Hàn ngây người, tay hơi nới lỏng, Lâm Truyện Phong nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của cậu, nhưng cũng không tấn công cậu, chỉ vịn vào lan can thở hổn hển từng ngụm lớn.
"Tôi, hừ, trước đây tôi không nói với cậu là vì chuyện này khó giải thích." Lâm Truyện Phong vừa vỗ ngực vừa nói một cách khó nhọc: "Cậu cũng làm công việc liên quan đến linh dị, biết nghề này dễ bị hiểu lầm thế nào mà, phải không?"
[Cứ tưởng là gặp phải một con boss, kết quả lại vô tình làm đồng đội bị thương.]
Hệ thống châm chọc nói.
Bất Kiến Hàn lộ vẻ mặt ngượng ngùng.
Vì vậy, cậu mắng Lâm Truyện Phong với giọng điệu khó chịu: "Ai bảo cậu không nói sớm! Còn gì chưa nói thì khai hết ra nhanh lên. Tại sao những thứ quỷ quái này lại mất kiểm soát?”
"Chuyện này phải kể từ việc tại sao tôi nuôi quỷ nô." Lâm Truyện Phong kêu lên một tiếng rồi nói ngắn gọn, giải thích đơn giản về bối cảnh câu chuyện: "Tôi mắc bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ nói tôi không sống quá hai mươi tuổi. Để kéo dài mạng sống cho tôi, gia đình đã tìm rất nhiều phương pháp cổ truyền, cuối cùng nghĩ ra một cách, đó là để quỷ bám lên người tôi, lợi dụng sức mạnh của âm quỷ để duy trì hoạt động của tim."
Bất Kiến Hàn mặt đầy vẻ khó tin: "Rồi anh cấy năm con quỷ lên người? Lão Thiết, bây giờ anh còn được coi là người nữa không?”
"Năm con? Một con đã là quá sức rồi. Mang năm con trên người, chết cũng không biết mình sẽ thành hình thù gì!" Lâm Truyện Phong lắc đầu lia lịa: "Tôi chỉ lấy tim của một con lệ quỷ cấy vào lồng ngực để kéo dài mạng sống. Ai ngờ con lệ quỷ đó quá mạnh, tôi buộc phải tìm thêm năm con quỷ khác để phong ấn vào tranh, để sức mạnh của chúng triệt tiêu lẫn nhau, duy trì sự cân bằng."
"Nhưng những năm gần đây, con lệ quỷ mà tôi đã mượn tim ngày càng mạnh hơn, năm con quỷ này cộng lại cũng không thể trấn áp được nó. Tôi buộc phải quay lại tìm con lệ quỷ đó, lần này tổ chức triển lãm, vốn là muốn thử xem có thể bắt nó lại và phong ấn vào tranh hay không, giải quyết vấn đề một lần và mãi mãi. Không ngờ nó đã phát triển đến mức đáng sợ như vậy, chưa kịp chạm trán mà đã khiến năm con quỷ nô của tôi mất kiểm soát.”
Bất Kiến Hàn rùng mình một cái, bước qua lan can, nhìn xuống phía dưới.
Bóng tối sâu thẳm như địa ngục.
Trước sảnh tầng một, vài thi thể bị ngã chết vẫn nằm trong vũng máu, chết rất thê thảm, không ai thu dọn. Cửa bảo tàng Mỹ thuật loang lổ vết máu, con quái thú bằng đồng xanh nhe nanh múa vuốt, miệng đầy máu vẫn há rộng, tham lam chờ đợi người tự chui đầu vào rọ.
Năm con quỷ nô đồng loạt mất kiểm soát, chỉ trong vòng mười phút trước sau, đã tàn sát gần hết khách tham quan trong bảo tàng Mỹ thuật. Hơn nữa, chúng vẫn đang lang thang trong bảo tàng, có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, cướp đi mạng sống của những người sống sót.
Chỉ với năm con quỷ nô của Lâm Truyện Phong, đã có thể gây ra thảm cảnh như vậy.
Vậy còn con lệ quỷ mà Lâm Truyện Phong muốn đối phó thì sao?
Một con lệ quỷ chưa đánh đã khiến năm con quỷ nô đồng loạt mất kiểm soát, ngay cả sức mạnh của năm con quỷ cộng lại cũng không thể kiềm chế được nó, vậy rốt cuộc nó kinh khủng đến mức nào?
"Vậy có nghĩa là.” Bất Kiến Hàn nói với giọng điệu trầm trọng: "Chúng ta phải đối phó với sáu con quỷ cùng một lúc." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Lâm Truyện Phong lắc đầu: "Không đến mức đó. Quỷ nô mất kiểm soát chỉ là tạm thời, nếu có thể làm suy yếu con lệ quỷ đó, tạm thời áp chế được sức mạnh của nó, tôi có thể lấy lại quyền kiểm soát quỷ nô. Đến lúc đó, khi chúng ta đối phó với lệ quỷ vẫn có cơ hội chiến thắng.”
Vậy phải làm thế nào để áp chế nó?" Bất Kiến Hàn đi thẳng vào vấn đề cốt lõi.
Lâm Truyện Phong chỉ tay xuống dưới: "Cậu còn nhớ tôi đã nói với cậu về triển lãm di vật ở tầng một, nơi đã xảy ra sự kiện linh dị không? Tôi đã điều tra nhiều năm cuối cùng cũng xác định được con lệ quỷ mà tôi đã lấy tim, chính là con quỷ ẩn náu trong triển lãm di vật đó... tạm gọi nó là 'Quỷ Móc Tim' đi. Trong triển lãm di vật đó, chắc là có rất nhiều đồ vật chứa đựng âm khí của nó, nếu phá hủy những đồ vật đó, có thể làm suy yếu sức mạnh của nó.”
"Chờ tôi lấy lại quyền kiểm soát quỷ nô, chúng ta sẽ ép nó xuất hiện, sau đó tìm cách phong ấn nó vào tranh. Bức tranh sơn dầu lớn nhất ở cửa phòng triển lãm Da Sinh Cốt Tướng, chính là thứ tôi đã chuẩn bị cho nó."
Cuối cùng, Lâm Truyện Phong nói với vẻ bất lực: "Trong lồng ngực tôi có trái tim của Quỷ Móc Tim, một khi bước vào phòng triển lãm “Tần Hoài Lệ Ảnh”, sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi nội tâm của quỷ móc tim. Vì vậy, nhiệm vụ phá hủy những đồ vật chứa đựng âm khí, chỉ có thể phiền cậu thôi.”
[Nhiệm vụ hiện tại: Hỗ trợ Lâm Truyện Phong làm suy yếu sức mạnh của quỷ móc tim. Phá hủy đồ vật chứa âm khí [0/5].]
Làm công cụ cho người khác không phải là chuyện ngày một ngày hai, Bất Kiến Hàn không có cảm xúc gật đầu, nhận nhiệm vụ.
Để chắc chắn, cậu hỏi thêm một câu: "Cách giết người của quỷ bút máy và quỷ phân xác, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết.”
"Quỷ phân xác sẽ tìm những người ở lâu tại một chỗ, cưỡng ép trao đổi một phần cơ thể với họ. Mặc dù không gây tử vong ngay lập tức, nhưng nếu bị trao đổi mất bộ phận quan trọng, vẫn sẽ rất phiền phức. Đối phó với nó cũng không khó, chỉ cần cố gắng di chuyển là được." Trong lúc nguy cấp, Lâm Truyện Phong không hề giấu giếm, nói cho Bất Kiến Hàn biết tất cả những gì anh ấy biết: "Còn quỷ bút máy thì càng đơn giản hơn. Nó là quỷ nô đầu tiên của tôi, cũng là quỷ nô duy nhất tương đối an toàn, ngay cả khi mất kiểm soát cũng không dễ dàng làm hại người khác. Bởi vì sức mạnh của nó tuy mạnh, nhưng điều kiện để kích hoạt sát chiêu rất khắc nghiệt, chỉ khi người cầm quỷ bút máy viết tên của chính mình, nó mới giết chết người cầm bút. Vì vậy, chỉ cần không dùng để ký tên, bình thường cứ dùng như bút máy bình thường là được.”
Bất Kiến Hàn: "..."
Hèn chi lần trước khi cậu ký tên để lưu trữ trò chơi, Lâm Truyện Phong lại đột nhiên lớn tiếng ngăn cản cậu.
Vậy nên lần chết trước, hoàn toàn là một sự nhầm lẫn do chính cậu gây ra?
[Chúc mừng người chơi đạt được thành tựu: Tôi tự giết chính mình.]
Hệ thống đúng lúc bày tỏ sự tán thưởng.
Bất Kiến Hàn trợn trắng mắt, ném Quỷ Bút Máy về phía Lâm Truyện Phong: "Tôi xuống phòng triển lãm ở tầng một xem sao. Nếu cậu không thể vào phòng triển lãm đó, thì cố gắng tìm kiếm những người sống sót trong bảo tàng Mỹ thuật, nói cho họ cách tránh quỷ, tốt nhất là có thể tập trung họ lại.”
Lâm Truyện Phong vội vàng nhận lấy bút: "Được."
Kẹp sổ đăng ký dưới cánh tay, Bất Kiến Hàn đi xuống thang cuốn, trở lại tầng một.
Sàn nhà tầng một đã loang lổ vết máu, mỗi bước chân, Bất Kiến Hàn đều có thể nghe thấy tiếng "bịch bịch" của đế giày giẫm lên vũng máu.
Bước qua những thi thể nằm la liệt trên mặt đất, Bất Kiến Hàn đến trước cửa phòng triển lãm “Tần Hoài Lệ Ảnh”.
Cửa lớn của phòng triển lãm được trang trí thành một cánh cửa chạm khắc mở toang, dưới mái hiên treo những chiếc đèn lồng giấy đỏ, tái hiện hoàn hảo một ngôi nhà cũ kỹ từ thế kỷ trước. Những cơn gió lạnh lẽo thổi ra từ bên trong cánh cửa tối om, dường như ẩn chứa một mối nguy hiểm to lớn ở sâu bên trong, khiến da thịt lộ ra ngoài của người ta không ngừng nổi da gà.
Bất Kiến Hàn lưu game trước cửa phòng triển lãm, hít sâu một hơi, bước vào bên trong.
Sau khi bước vào phòng triển lãm, bóng tối dày đặc bao trùm xung quanh, bao phủ Bất Kiến Hàn trong đó.
Không có dụng cụ chiếu sáng, chỉ dựa vào mắt thường, cậu không thể nhìn thấy gì, chỉ khi kích hoạt Linh Thị mới có thể nhìn thấy cảnh vật mờ ảo xung quanh. Nhưng việc liên tục kích hoạt Linh Thị lại dễ dẫn đến mỏi mắt, cậu chỉ có thể kích hoạt Linh Thị trong nháy mắt, ghi nhớ cảnh vật xung quanh, sau đó dựa vào trí nhớ để đi trong bóng tối một đoạn. Đợi đến khi chạm đến điểm cuối cùng trong trí nhớ, lại tiếp tục kích hoạt Linh Thị trong nháy mắt để ghi nhớ địa hình, tiếp tục mò mẫm trong bóng tối.
Yên lặng, bóng tối, nguy hiểm không biết trước. Ba nỗi sợ hãi chồng lên nhau, tạo nên áp lực cực lớn.
Mỗi bước Bất Kiến Hàn tiến lên phía trước, đều có luồng gió âm u lạnh lẽo thổi qua mặt và gáy cậu.
Như thể từ trong bóng tối vươn ra vô số bàn tay của phụ nữ, trắng bệch gầy guộc, móng tay được sơn màu đỏ máu, chộp lấy cậu, rồi lại đột nhiên biến mất. ( truyện trên app tyt )
Bên tai cậu thi thoảng vang lên những tiếng thì thầm khàn khàn, những tiếng cười lạnh khiến người ta sởn gai ốc, và cả tiếng va chạm leng keng của đồ trang sức được chôn theo người chết trong hộp tro cốt.
Không biết là do quỷ nô phá hoại, hay là do khách tham quan xô đẩy làm hỏng khi chạy trốn, hay đơn giản là do lệ quỷ quấy phá, phòng triển lãm di vật trông hết sức hỗn loạn. Hầu hết kính trưng bày di vật đều bị vỡ, hiện vật cũng nằm rải rác trên mặt đất, thậm chí không ít thứ lăn vào góc khuất tầm nhìn, khiến nhiệm vụ tìm kiếm của Bất Kiến Hàn thêm phần khó khăn.
So với "Da Sinh Cốt Tướng", địa hình của "Tần Hoài Lệ Ảnh" rõ ràng phức tạp hơn rất nhiều.
"Da Sinh Cốt Tướng" chỉ có năm phòng triển lãm nhỏ với bốn bức tường treo tranh, còn "Tần Hoài Lệ Ảnh" ước tính sơ bộ phải có bảy, tám chủ đề nhỏ. Mỗi phòng triển lãm lại được bố trí thành những bối cảnh khác nhau, có phòng khiêu vũ để tiếp khách, có khuê phòng của ca nữ hoa khôi, có thuyền hoa trong lễ hội, thậm chí có cả hỉ đường tổ chức lễ cưới…
Đồ đạc được sử dụng để bài trí bối cảnh, tất cả đều là đồ cổ nguyên bản thời Dân quốc. Gỗ mục nát, lụa là phủ đầy bụi, tỏa ra mùi ẩm mốc u ám khó tả.
Đi đi dừng dừng, lần lượt đi qua hai bối cảnh chủ đề, Bất Kiến Hàn mới tìm thấy vật phẩm đầu tiên chứa đựng âm khí.
Trong khuê phòng của người phụ nữ, có một chiếc giường gỗ chạm khắc kiểu cũ. Xung quanh giường treo màn sa màu máu, tua rua buộc hai bên màn, qua ô cửa hình trăng khuyết có thể nhìn thấy chăn gấm thêu hình uyên ương trên giường và hai chiếc gối lụa đỏ.
Cạnh giường là tủ đầu giường bằng gỗ sưa, hộp đựng trang sức bằng sơn mài khảm xà cừ bị lật úp trước tủ đầu giường, bên trong kim châu, vòng ngọc, khuyên tai ngọc trai rơi vãi khắp nơi, trong đó có một chiếc trâm bạc lăn xuống gầm giường chạm khắc.
Chỉ có ánh sáng bạc đó là rõ ràng trong tầm nhìn Linh Thị của Bất Kiến Hàn.
Cây trâm nằm sâu dưới gầm giường, nếu Bất Kiến Hàn muốn lấy nó ra, cậu phải nằm sấp xuống, thò cả cánh tay vào trong. Cậu nghĩ đến cảnh đó, da đầu và lưng lập tức tê dại. Cậu luôn có cảm giác sẽ có thứ gì đó tấn công cậu từ phía sau khi tầm nhìn bị hạn chế và khó xoay người.
Chuẩn bị tâm lý một lúc lâu, cậu mới không còn cách nào đành phải hành động.
Duy trì trạng thái Linh Thị, Bất Kiến Hàn bước đến nằm sấp xuống áp má xuống đất, thò tay vào gầm giường tối om, dùng sức mò mẫm hồi lâu mới chạm đến đuôi chiếc trâm bạc.
[Tên vật phẩm: Trâm bạc của Hoa Khôi.]
[Mô tả vật phẩm: Món quà của mối tình đầu. "Dù chàng ấy nghèo khó, vụng về, nhưng có một trái tim chân thành. Đây là món quà đầu tiên chàng ấy tặng ta, tuy không đáng giá bao nhiêu, nhưng là báu vật mà ta yêu quý nhất."]
Khoảnh khắc chiếc trâm bạc chạm vào tay, Bất Kiến Hàn đột nhiên cứng đờ, một luồng âm khí dày đặc xộc vào lưng cậu.
Cậu còn chưa kịp bò dậy, khi ngẩng phắt đầu lên.
Dưới gầm giường tối om, một đôi mắt phát sáng mờ ảo đang nhìn chằm chằm vào cậu!
Một thi thể đầy những vết bầm tím xanh đen nằm kẹt dưới gầm giường, da dẻ đen sạm, trông giống như một nữ quỷ mặc sườn xám cũ kỹ rách nát. Bất Kiến Hàn chỉ thấy trong bóng tối, hai con ngươi gần như toàn là lòng trắng khẽ chuyển động, ánh mắt từ trên mặt cậu chuyển sang bàn tay đang nắm chặt chiếc trâm bạc.
Bất Kiến Hàn rùng mình, theo bản năng rút tay lại.
Giây tiếp theo, bàn tay của thi thể như một móng vuốt sắc nhọn, nắm chặt cổ tay Bất Kiến Hàn!
Cổ tay cậu đau nhói, cả cánh tay như bị âm khí xâm nhập, ngay lập tức đông cứng không thể cử động. Bất Kiến Hàn nháy mạnh mắt trái, nhân lúc bàn tay của thi thể lỏng ra, ngả người về phía sau, cậu vùng ra khỏi sự kìm kẹp của nữ quỷ ngã ngồi trên mặt đất.
Cậu không hề do dự, chống tay xuống đất bật dậy, lao về phía cửa phòng triển lãm theo hướng đã ghi nhớ trong bóng tối!
Phía sau vang lên tiếng rung động, giống như âm thanh nhớp nháp của dịch nhầy rơi xuống hoặc một loài bò sát, thi thể kẹt dưới gầm giường ép mình ra khỏi khe hở, bò ra ngoài từ đáy giường.
Nó húc đổ đồ đạc cũ kỹ trong phòng triển lãm, đuổi theo hướng Bất Kiến Hàn!
"Trả lại cho ta -"
Giọng nói như bọt khí nổi lên từ huyết tương đặc quánh, mơ hồ và nặng nề, phát ra tiếng nổ ầm ầm vỡ vụn. Từng chữ, từng chữ, được ép ra từ dây thanh quản mục ruỗng.
"Trả trái tim - của ta - lại cho ta-!”