[Nhiệm vụ hiện tại: Vào bảo tàng Mỹ thuật Hạc Thành, tham quan triển lãm tranh của Lâm Truyện Phong (Đã hoàn thành)]

[Nhiệm vụ hiện tại: Khám phá những điều linh dị trong triển lãm tranh (0/5)]

Bất Kiến Hàn dặn dò Lâm Truyện Phong đừng chạy lung tung rồi lập tức chạy về phía tiếng hét phát ra.

Đã có rất nhiều người tụ tập lại gần cầu thang, bảo vệ khó khăn duy trì trật tự, cố gắng giải tán những người không liên quan ra khỏi hiện trường. Bất Kiến Hàn miễn cưỡng chen chúc vào đám đông giữa những ánh đèn pin chập chờn, vọt lên hàng phía trước và nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng của hiện trường tử vong.

Khung cảnh máu me quái dị.

Một hình người giống như đã bị một bánh xe nặng cán qua trên cầu thang, xương cốt cả người tan nát, nội tạng tràn ra vỡ nát để lại những hình dạng in rõ trên những bậc thang. Xung quanh đầy vết máu, lúc này ở vị trí đỉnh đầu và bàn chân của người kia có hai dãy dấu chân đẫm máu kéo dài vào trong bóng tối ở hai đầu cầu thang.

Bất Kiến Hàn lập tức giơ tay trái lên, khởi động Linh Thị.

Thế giới lập tức trở nên mờ ảo và rung chuyển, hình ảnh chồng chéo vào nhau, chỉ có hai dãy dấu chân đẫm máu trên cầu thang là rõ ràng tới chói mắt.

Tầng ba là tầng cao nhất của bảo tàng Mỹ thuật, dấu chân máu đi tới đầu cầu thang thì đổi hướng xuống dưới tầng.

Nhìn dọc theo hướng của những dấu chân máu trên cầu thang, Bất Kiến Hàn nhìn thấy một hình bóng màu đỏ dẫm đi trên dấu chân đẫm máu, nó chậm rãi đi xuyên qua đám người đông đúc rồi từ từ bước xuống dưới tầng!

[Nhiệm vụ hiện tại: Khám phá những điều linh dị trong triển lãm tranh (1/5)]

Chỉ cần liếc nhìn một cái, Bất Kiến Hàn có thể chắc chắn rằng nó chính là con lệ quỷ mà cậu vừa đẩy lùi vào trong bức tranh!

“Ầm, rầm rầm-”

Những âm thanh liên tiếp vang lên, bên ngoài cầu thang lại có người hét lên: “Có người nhảy lầu rồi!”

Đang yên đang lành, tại sao lại có người nhảy lầu?

Bất Kiến Hàn không kịp để ý đến con lệ quỷ vẫn còn đang lảng vảng ở cầu thang, cậu đẩy đám đông xung quanh ra rồi chạy về phía hảnh lang, nhìn xuống phía dưới từ lan can tầng ba.

Có khoảng chừng ba bốn thi thể nằm bất động trong vũng máu, lấy ao nước trong sảnh chính tầng một làm trung tâm, chúng nằm rải rác xung quanh ao nước.

Bất Kiến Hàn khởi động Linh Thị kiểm tra những thi thể đó. Quả nhiên, trong tầm nhìn mờ mịt, chỉ có những thi thể kia là rõ ràng, trên cổ mỗi thi thể đều có vết hằn rõ ràng màu đỏ máu.

Bất Kiến Hàn định vươn đầu ra, muốn nhìn xuống dưới tầng kỹ hơn.

Đột nhiên một cảm giác ớn lạnh ập tới.

Một đôi bàn tay khô gầy nhuốm đẫm máu bóp lấy cổ cậu!

Mười ngón tay giống như sợi dây thừng treo trên cổ, siết chặt lấy cổ Bất Kiến Hàn với một lực khủng khiếp. Trong nháy mắt cổ họng cậu trở nên đau đớn dữ dội, không thể thở được!

Hai bàn tay kia bóp chặt lấy cổ Bất Kiến Hàn, dùng sức ép cậu ra phía ngoài lan can.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ nửa người trên của cậu đã nghiêng ra ngoài lan can, chuẩn bị ngã ra ngoài và rơi xuống dưới tầng! - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

“Lão Hàn!”

Một bàn tay nắm lấy bờ vai cậu, cố gắng kéo cơ thể của cậu lại.

Sức lực khổng lồ của con lệ quỷ trên cổ và lực trên vai cậu hỗ trợ lẫn nhau, gần như sắp ngắt cái đầu Bất Kiến Hàn ra khỏi cơ thể.

Cuối cùng, trong cơn ngạt thở và đau đớn dữ dội, cậu gian nan lật người lại, lập tức khai mở Linh Thị, điên cuồng chớp chớp mắt trái!

Bàn tay trên cổ cậu đột nhiên buông lỏng, nó lập tức lùi ra sau rồi biến mất vào bóng tối chỉ trong nháy mắt.

Bất Kiến Hàn hoa mắt chóng mặt, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống dưới đất, cậu ôm chặt cổ họng ho khan không ngừng đến tận khi tiếng ho trở nên khàn đặc.

Lâm Truyện Phong vội vàng quỳ xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, lo lắng hỏi: “Lão Hàn, cậu có sao không Lão Hàn?”

Bất Kiến Hàn vừa ho vừa xua tay, cậu nhặt cuốn sổ đăng ký rơi trên mặt đất lên.

Độ khó hai sao cao hơn mức độ một sao rất nhiều, phó bản chỉ mới bắt đầu chưa được bao lâu mà cậu đã suýt chết hai lần rồi. Phải nhanh chóng sao lưu lại một bản để đề phòng trước.

Bất Kiến Hàn mở sổ đăng ký ra.

Sau đó cậu mới nhận ra rằng mình không mang bút theo.

Bất Kiến Hàn: “...”

Người khôn ngoan cũng phải có lúc sai lầm mà.

“Cậu, cậu có biết.” Bất Kiến Hàn vừa thở dốc vừa ho khan, hỏi: “Ở chỗ nào có bút không?”

“Bút, bút?” Lâm Truyện Phong hơi sửng sốt: “Trong phòng an ninh hoặc quầy vé dưới tầng đều có, có chuyện gì thế?”

“Đi mượn giúp tôi một cái bút đi.” Bất Kiến Hàn cuối cùng cũng ngừng ho, cậu vỗ ngực hai cái, nhanh chóng nói: “Bây giờ tôi phải quay lại triển lãm tranh của cậu xem một chút. Cậu mau hành động đi, đừng đến quá gần lan can, cũng đừng đi cầu thang trong lối thoát hiểm. Hãy đi thang máy của sảnh chính, nếu được thì nhân tiện hỏi thăm chuyện mất điện là như thế nào luôn.”

“Được rồi. Tôi đi ngay đây.”

“Đi sớm về sớm, lát nữa gặp lại ở cửa phòng triển lãm tranh của cậu.”

Hai người chia ra hành động.

Sau khi đẩy lùi lệ quỷ vừa bóp cổ mình, mí mắt của Bất Kiến Hàn lại dính debuff giật giật. Cậu đứng ở cửa vào phòng triển lãm tranh chờ đến khi kỹ năng Linh Thị hết thời gian hồi rồi mới khởi động nó lại, lao thẳng vào trong căn phòng triển lãm tranh đầy những tác phẩm kỳ quái.

Lúc cậu lần đầu tiên nhìn thấy hình bóng quỷ màu đỏ trong bức tranh ở triển lãm, hệ thống không phán định cậu đã khám phá ra một sự kiện linh dị, thế nhưng lúc cậu nhìn thấy hình dạng thực sự của con quỷ màu đỏ trên cầu thang thì hệ thống lại xác nhận cậu đã phát hiện thành công một lần.

Lệ quỷ vừa rồi có thể bóp cổ và đẩy người ta xuống lầu cũng được coi là một sự kiện linh dị, nhưng suýt nữa thì cậu đã bị bóp chết mà hệ thống cũng không đưa ra xác nhận, vì thế Bất Kiến Hàn đoán rằng mỗi con lệ quỷ đều được chia làm hai phần, trong đó một phần bám vào một vật cụ thể gì đó, phần còn lại thì dùng chân thân lảng vảng bên trong bảo tàng Mỹ thuật. Cậu phải nhìn thấy cả hai phần này thì mới có thể xác định đã tra xét thành công một lệ quỷ.

Để chứng thực cho phỏng đoán này, cậu chỉ cần tìm thêm một món đồ mà con quỷ có thể bám vào là được!

Sau hai sự kiện chết chóc vừa rồi, hầu hết khách tham quan đã rời khỏi phòng triển lãm, trong phòng triển lãm đã trở nên trống trải và tối tăm. Sau khi khởi động Lính Thị, khung cảnh xung quanh chỉ còn là một màu xám tối chật chội, mờ mịt và méo mó, hàng trăm bức tranh giống như hàng trăm khuôn mặt đang mếu máo khóc, vây xung quanh Bất Kiến Hàn với những biểu cảm khác nhau.

Cậu chạy thẳng qua những bức chân dung méo mó và u ám, chỉ có tiếng bước chân “cộp cộp” vang vọng khắp phòng triển lãm.

Đầu tiên cậu chạy qua phòng triển lãm “Bồi Hồi”, lệ quỷ trên cầu thang kia tương ứng với bức tranh đầu tiên trong phòng triển lãm đã được cậu tra xét xong nên nhiệm vụ không có gì thay đổi.

Tiếp theo đó là phòng triển lãm “Trụy Lạc”.

Ngay khi vừa xông vào phòng triển lãm, Bất Kiến Hàn đã nhìn thấy bức tranh duy nhất có hình ảnh rõ nét. Bức tranh đó vẽ trên nóc của một tòa nhà cao tầng, một mảng máu bắn tung tóe trên trời như thể một người mặc bộ đồ đỏ dính đầu máu đang tung mình nhảy xuống dưới, lại giống như một con chim lớn màu đỏ đang dang rộng đôi cánh vậy.

Cái bóng màu đỏ như máu lướt vụt qua trước mặt Bất Kiến Hàn.

“Rầm-”

Sau một tiếng vang nặng nề, bên ngoài phòng triển lãm lại có người hét lên, mà cái bóng màu đỏ trong bức tranh đã rơi xuống dưới, biến mất không một dấu vết!

[Nhiệm vụ hiện tại: Khám phá những điều linh dị trong triển lãm tranh (2/5)]

Có một lệ quỷ trong “Bồi Hồi” và một lệ quỷ trong “Trụy Lạc”.

Có năm phòng trưng bày tranh khác nhau trong buổi triển lãm Da Sinh Cốt Tướng, liệu có phải mỗi phòng tương ứng với một sự kiện linh dị không?

Bất Kiến Hàn không dám chần chừ, cậu lập tức chạy về phía căn phòng triển lãm tiếp theo.

Trong ba phòng triển lãm “Di Cốt”, “Hướng Tử” và “Tân Sinh”, quả nhiên cậu đã tìm thấy các bức tranh có hiện tượng linh dị trong mỗi phòng.

Trong “Di Cốt”, cậu tìm thấy một chiếc vòng cửa bằng đồng có hình mặt của hung thú với hàm răng đã nhuốm máu, mặt thú đã loang lổ những vết rỉ sét; trong “Hướng Tử” là một bộ văn phòng phẩm đang chảy máu, khi mở bên trong ra sẽ thấy bên trong là xương và nội tạng người; trong “Tân Sinh” là một cơ thể người được ngâm trong bể máu, tay chân và gương mặt đều mọc sai vị trí.

Nhưng nhiệm vụ vẫn không được làm mới lại.

Điều này cho thấy cậu vẫn chưa nhìn thấy được hình dạng thật của ba con quỷ trong bảo tàng Mỹ thuật kia.

Cậu lao ra khỏi phòng triển lãm, gần như tất cả những du khách đến tham quan triển lãm đều đã tập trung hết ở lối vào của bảo tàng Mỹ thuật.

“Thả chúng tôi ra!” Có người hoảng loạn hét lớn: “Trong này có quỷ ám, hãy thả chúng tôi ra khỏi đây!”

“Đúng vậy! Mau mở cửa đi, thả chúng tôi ra ngoài nhanh!”

“Mọi người cùng nhau cố gắng đập cửa ra ngoài, cùng nhau trốn thoát đi! Tôi sẽ đếm đến ba!”

“Một! Hai! Ba!”

Đám đông đã hoàn toàn mất kiểm soát, họ vượt qua hàng rào bảo vệ mà nhân viên an ninh dựng lên rồi lao thẳng ra ngoài cửa. Ngay lúc có người va vào cửa chính, không gian chỗ cửa của bảo tàng Mỹ thuật đột nhiên biến dạng một cách kỳ lạ.

Bất Kiến Hàn khởi động Linh Thị, trong mắt cậu lúc này, cánh cửa lớn được làm từ kính cường lực kia đã biến thành một con thú vòng cửa bằng đồng, nó trợn to đôi mắt hung dữ đã rỉ sét của mình.

Đồng tử của cậu co lại, cậu hét to xuống dưới tầng.

“Đừng đi ra ngoài!”

Đã quá muộn rồi.

Đám đông phá cửa chỉ biết đâm đầu mà chạy, từng người nối tiếp nhau như thể những con tôm nhỏ bé lao thẳng vào trong miệng con cá voi xấu xí, tiếng hò reo cùng với tiếng hét chói tai vang lên, họ lao vào trong cái miệng há to đỏ lòm ngập máu của con hung thú.

Trên khuôn mặt dữ tợn của con hung thú bằng đồng rỉ sét để lộ ra một nụ cười ghê rợn, máu tươi nhuộm đỏ những chiếc răng sắc bén trong miệng nó.

[Nhiệm vụ hiện tại: Khám phá những điều linh dị trong triển lãm tranh (3/5)]

“Lão Hàn, tôi tìm thấy bút cho cậu rồi này!”

Lâm Truyện Phong đi ngược hướng dòng người hỗn loạn, anh ấy cố gắng hết sức để thoát ra. Bởi vì thang máy ngừng hoạt động vì bị ngắt điện giữa chừng nên anh ấy đã phải leo lên ba tầng lầu, thở dốc vì mệt mỏi, Lâm Truyện Phong vẫn không quên giơ cây bút kim loại quý giá mà mình khó khăn lắm mới lấy được lên.

Vừa chạy tới cửa phòng triển lãm, anh ấy nhét cây bút kim loại vào tay Bất Kiến Hàn, còn chưa kịp thở đã lập tức báo cáo tất cả những thông tin mà mình vừa nghe ngóng được: “Tôi vừa mới đi tìm người phụ trách hỏi thăm tình hình, tình huống bây giờ là như thế này: đã có người đến phòng cấp điện để kiểm tra rồi, hệ thống điện lực hoàn toàn không có vấn đề gì, không bị cúp điện hay bị nhảy cầu chì, dây điện cũng không bị hư hỏng nhưng đèn lại không sáng, rất kỳ lạ. Cũng đã thử báo cảnh sát rồi nhưng hoàn toàn vô dụng, tất cả tín hiệu đã mất hết, ngay cả máy liên lạc cũng không thể sử dụng được.”

Nói đến đây, anh ấy không khỏi buồn bã khóc lóc: “Biết trước thế này thì tôi đã không tổ chức cái triển lãm tranh này làm gì! Rốt cuộc tôi làm tất cả những chuyện là để làm gì chứ, bây giờ mạng cũng sắp mất luôn rồi…”

Bất Kiến Hàn bỏ tay xuống, không nói gì.

Việc sử dụng Linh Thị trong một thời gian dài cũng sẽ khiến thị giác mệt mỏi, bây giờ mắt trái của cậu đang trong trạng thái chờ hồi phục kỹ năng.

Cậu mím môi cầm lấy cây bút từ tay Lâm Truyện Phong rồi mở cuốn sổ đăng ký mà mình vừa mượn được từ khu đăng ký ra.

Mặc dù biết rõ khung cảnh vô số du khách tham quan lao vào trong miệng con hung thú kia chỉ là một tình tiết hoạt hình trong cốt truyện nhưng nó vẫn gây ra cú sốc rất lớn cho cậu.

Trên thế giới này, mỗi một bước đều ẩn chứa nguy hiểm, ngay cả bản thân mình cậu còn không thể cứu được chứ càng đừng nói đến cứu bất cứ ai khác. Cậu rất muốn khuyên Lâm Truyện Phong rằng đừng hoảng sợ, chúng ta sẽ cùng sống sót đến cuối và rời khỏi đây.

Nhưng miệng cậu lại không thể nói lên lời.

Trong phó bản trước, cậu gần như phải chết liên tục, trong phó bản này, cậu còn không biết mình sẽ phải chết bao nhiêu lần mới có thể thông qua chứ đừng nói đến việc dự đoán kết cục sẽ là he hay be.

“Khóc cái gì mà khóc.” Cậu chỉ có thể oán hận mắng một câu với vẻ giận dữ, không biết là nói với Lâm Truyện Phong hay là đang nói với chính bản thân mình: “Cuối cùng rồi cũng sẽ qua thôi!”

Mở nắp bút kim loại ra, đầu bút đặt lên trên tờ giấy trắng, soàn soạt để lại những đường kẻ màu đỏ đậm giống như vết máu đang chảy.

Bất Kiến Hàn viết tên mình vào sổ đăng ký.

“Chờ đã-”

Lâm Truyện Phong đứng bên cạnh cậu hét lớn.

Gần như ngay lập tức, hai lời nhắc của hệ thống xuất hiện trước mặt cậu.

[Lưu trữ thành công.]

[Nhiệm vụ hiện tại: Khám phá những điều linh dị trong triển lãm tranh (4/5)]

Ngay khi Bất Kiến Hàn chuẩn bị đóng cuốn sổ đăng ký trên tay lại, cậu đột nhiên cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội.

Cậu chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, máu tươi tràn ra từ miệng và mũi.

Giống như có một bàn tay khổng lồ xuất hiện trong hư không, nó tóm lấy cậu trong lòng bàn tay, tùy tiện xoa bóp, siết vò. Cơ thể của cậu bị siết đến biến dạng, xương cốt răng rắc gãy vụn, chọc thủng xuyên qua các cơ quan nội tạng yếu ớt. Máu thịt bắn tung tóe rồi lại bị nhào nặn như một nắm bùn.

Trong cơn đau dữ dội vì cơ thể bị xé rách, ý thức của cậu dần chìm vào bóng tối.

Cậu đã bị bóp nát.

[Bạn đã chết.]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play