Bất Kiến Hàn giật mình, tỉnh táo lại, nhận ra mình đang vô thức tiến lại gần bức tranh này, mặt gần như áp sát vào tranh, trên tấm kính đóng khung tranh, phản chiếu mờ ảo hình bóng người qua lại.

Cảnh tượng trước mắt chồng chéo và rung chuyển, cảm giác mơ hồ khi tâm trí bị bức tranh thu hút vẫn còn đó, cậu vội vàng lùi lại vài bước với nỗi sợ hãi trong lòng.

“Làm sao thế lão Hàn?” Lâm Truyện Phong đứng bên cạnh nhìn cậu, vô cùng quan tâm hỏi: “Say máy bay à?”

“Không sao đâu, chỉ hơi chóng mặt một chút thôi.” Bất Kiến Hàn xoa xoa thái dương, tay bỗng nhiên khựng lại.

Bỗng nhiên cậu nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng.

“Không sao thì tốt… Cậu rất có mắt nhìn, bức tranh này là tác phẩm mà tôi thích nhất đấy.” Lâm Truyện Phong nói: “Cậu xem bức tranh này một lát, hay để tôi dẫn cậu đi xem những bức tranh khác phía sau?”

Bất Kiến Hàn kiên quyết lắc đầu: “Không cần, tôi đi vệ sinh cái đã.”

Nói xong, cậu ngay lập tức lao ra khỏi phòng triễn lãm.

“Này cậu đi thì cứ đi, chạy nhanh như vậy làm gì...”

Bất Kiến Hàn gần như gấp không chờ nổi nữa chạy ngay vào nhà vệ sinh.

Phó bản này đã khắc phục được lỗi tạo hình nhân vật chính không có cơ thể, từ đầu đến chân cậu đều đầy đủ. Từ lâu cậu đã tò mò bản thân mình trông như thế nào, mãi đến giờ mới nhớ ra, mình vẫn chưa soi gương lần nào cả!

Cậu hào hứng đứng trước gương.

Trong gương không có bóng cậu.

Bất Kiến Hàn: “...?”

Cậu lại nhìn xuống chân, dưới chân cũng không có bóng.

Rõ ràng người khác ai cũng có bóng cả, dựa vào đâu mà chỉ có mình tôi - nhân vật chính là không có?

Lỗi này chưa sửa xong, lại có thêm lỗi mới xuất hiện?

Mua lỗi tặng trò chơi là nghệ thuật truyền thống trong game kinh dị của các người à?

Bất Kiến Hàn cảm thấy trong ngực tràn đầy bất mãn, lê từng bước nặng trĩu, lặng lẽ trở lại phòng triển lãm.

Lâm Truyện Phong gặp lại cậu lần nữa, có chút ngạc nhiên: “ Nhanh vậy?”

“Cái này mà cậu cũng cần quan tâm à? Hay là dẫn tôi đi xem tranh của cậu trước đi.”  Bất Kiến Hàn ỉu xìu nói: “Cậu nói xem cậu còn trẻ, vẽ cái gì cũng được, sao lại cứ vẽ những chủ đề máu me kinh dị, âm khí nặng nề như vậy?"

 "Tình yêu và cái chết là ranh giới mà con người không ngừng nghiên cứu thảo luận,đặc biệt là người làm nghệ thuật chúng ta, vẻ đẹp bệnh hoạn cũng có sức hấp dẫn chết người đối với chúng ta." 

Lâm Truyện Phong vừa nói vừa dẫn Bất Kiến Hàn vào sâu trong phòng triển lãm.

Bên trong sảnh triển lãm lớn của Bì sinh cốt tướng lại được chia thành năm phòng triển lãm nhỏ, mỗi phòng đều có chủ đề riêng. Lần lượt là các chủ đề “Lang thang” với chủ đề kiến trúc cổ xưa bị bỏ hoang, “Rơi xuống” với chủ đề tòa nhà cao tầng hiện đại, “Xác người” với những vật dụng cũ bị thời gian đào thải, “Hướng về cái chết” với chủ đề cơ thể con người và giải phẫu học, “Tái sinh” với chủ đề phân rã và tái tạo cơ thể con người.

Bất Kiến Hàn bắt đầu xem từ “Lang thang” trước.

Bức tranh đầu tiên trong phòng, vẽ một cầu thang xoắn ốc cũ kỹ, được họa sĩ xử lý thành hình dạng vòng Mobius. Các tấm gỗ bị vỡ, lộ ra những mảnh gỗ nhọn, trên đó có những vết gỉ sắt loang lổ, trông giống như một loạt dấu chân dính máu. Toàn bộ bức tranh có gam màu u tối, chỉ có một bóng người mặc áo đỏ ở góc trên bên phải, thò chân xuống cầu thang.

Bất Kiến Hàn tiếp tục nhìn về sau. Phía sau có một bức tranh vẽ căn gác xép cũ, có bức vẽ những cánh cửa và khung cửa sổ chạm khắc bị tróc sơn loang lổ, có những bức vẽ tượng Phật bị đổ nát. Nói chung, những bức tranh đều mang đến cảm giác bức bối nặng nề, khiến người ta lo lắng về sức khỏe tâm lý của tác giả.

Sau khi xem xong phòng triển lãm đầu tiên, Lâm Truyện Phong hỏi Bất Kiến Hàn: “Cậu xem xong phòng này có cảm giác gì không?”

“Xem nhiều bức tranh như vậy, bức đầu tiên vẫn là bức để lại ấn tượng sâu đậm nhất.” Bất Kiến Hàn hồi tưởng lại một chút, rồi đi về phía cửa phòng triển lãm, chỉ vào bức tranh vẽ cầu thang cho Lâm Truyện Phong xem: “Hầu hết các bức tranh đều là tĩnh vật, chỉ có bức này vẽ một người, màu sắc nổi bật, người được vẽ ở góc trên bên phải, nhìn từ trên cao xuống, kết hợp với khoảng trống tối ở giữa cầu thang, nhìn vào tạo cảm giác rất có chiều sâu. Có một loại… nói sao nhỉ, căng thẳng và kì lạ đến không nói nên lời.”

Lâm Truyện Phong lắng nghe lời cậu nói, sắc mặt dần trở nên khó coi.

Trong lúc nói chuyện, Bất Kiến Hàn đã đến trước bức tranh, chỉ vào bức tranh và nói: “Chính là bức này...”

Nói được nửa câu, cậu bỗng nhiên nghẹn lời.

Bóng người màu máu trong bức tranh đã thay đổi vị trí.

Hắn lẽ ra phải ở góc trên bên phải, từ trên cao đi xuống vùng bóng tối dưới cầu thang. Thế nhưng lúc này, hình bóng đó đột nhiên xuất hiện ở góc dưới bên trái của bức tranh, nâng chân bước lên cầu thang, giống như từ nơi địa ngục sâu thẳm, đang bò lên thế gian.  ( truyện trên app tyt )

Bất Kiến Hàn mở to mắt, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Những khán giả xung quanh đang tụ tập thành từng nhóm nhỏ trước các bức tranh khác để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của chúng, mọi người thì thầm trò chuyện với nhau. Họ khen cách họa sĩ tạo ra bầu không khí trong bức tranh một cách chân thực và sống động, ca ngợi những nét cọ tinh tế và góc nhìn độc đáo của cậu ta, không ai phát giác ra điều khác thường. 

Hình bóng đó đã thay đổi vị trí từ lúc nào? Tại sao những người xung quanh lại không nhận ra? 

Chẳng lẽ là…

Lâm Truyện Phong nuốt nước bọt, sắc mặt trở nên tái nhợt, thì thầm: "Trong chủ đề này tôi chỉ vẽ các công trình kiến trúc, không vẽ bất kỳ nhân vật nào cả. Lão Hàn, cái cậu thấy là ..."

Cậu thấy cái gì vậy?

[Lưu ý: Người chơi có thể sử dụng chức năng "Linh Thị" để kiểm tra tình huống bất thường.]

[Linh Thị: Duỗi tay trái ra đặt ngón tay trỏ và ngón giữa thành hình chữ "V", đặt ngang qua mắt trái. Chức năng Linh Thị là tính năng độc quyền của kịch bản này, có thể kiểm tra hiện tượng linh dị.]

Bất Kiến Hàn lập tức giơ tay trái lên, làm động tác theo hướng dẫn của hệ thống, đặt ngang trước mắt trái.

Khung cảnh xung quanh ngay lập tức biến thành những hình bóng mờ ảo lay động, thế giới chỉ còn lại hai màu đen và trắng, chỉ có bức tranh trước mặt là rõ ràng sắc nét, màu sắc sống động.

Hình bóng mặc áo đỏ trong bức tranh đâu phải là dùng màu đỏ vẽ ra, mà rõ ràng là một vết máu! Người mặc áo dính đầy máu trong mắt Bất Kiến Hàn bắt đầu di chuyển, từng bước nặng nề lên xuống cầu thang, mỗi bước đều để lại một dấu chân đỏ sẫm, nhưng mãi không tìm được lối ra.

“Thùng, thùng, thùng.”

Tiếng bước chân rợn người vang lên bên tai Bất Kiến Hàn.

Một tiếng “kẽo kẹt…” vang lên, hình bóng mặc áo đỏ trong tranh đạp chân lên tấm ván gỗ hỏng đang nhô ra.

Người áo đỏ như máu đột ngột quay đầu lại!

Hắn xuyên qua lớp giấy vẽ, nhìn thấy vào Bất Kiến Hàn, lao ra khỏi bức tranh, hướng thẳng về phía Bất Kiến Hàn!

[Nhắc nhở: Chớp mắt trái để kích hoạt khả năng tập trung linh lực của Linh Thị, có thể tạm thời đẩy lùi lệ quỷ. Nhiều lần chớp mắt liên tiếp có thể tăng cường hiệu quả đẩy lùi, nhưng sẽ gây tổn hại thị lực. Xin hãy chú ý bảo vệ mắt, sử dụng hợp lý để giữ gìn sức khỏe thị lực.]

Bất Kiến Hàn sợ đến mức mặt mày tê dại, vừa lùi lại vừa nháy mắt trái điên cuồng!

Mỗi lần cậu nháy mắt trái, hồn ma như bị cái gì đó đánh một cú, lùi lại phía sau. Cậu liên tục nháy mắt hàng chục lần, bóng ma áo đỏ bị đánh lùi liên tục, cuối cùng bị ép quay trở lại trong tranh. 

Tình thế cấp bách, Bất Kiến Hàn sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, cuốn sổ ký tên trong tay cũng rơi xuống.

Hạ tay xuống nhìn lại, bóng người nhuốm máu trong tranh đã biến mất.

Hướng dẫn cho người mới này thực sự đến quá bất ngờ. Nếu Bất Kiến Hàn không phản ứng kịp thời, suýt nữa cậu đã trình diễn ngay một màn chết tại chỗ.

Nhưng động tác đẩy lùi này là cái gì thế?

Nháy mắt với hồn ma à?

Nói xem nhân vật chính trừ ma thì trừ ma cho đàng hoàng, làm gì mà phải dễ thương vậy chứ?

Đáng đời mấy ông thầy pháp chỉ có thể làm mấy tên gà mờ.

“Lão Hàn, cậu ổn chứ Lão Hàn?!” Lâm Truyện Phong bị tình huống bất ngờ này làm cho giật mình, bước đến bên cạnh Bất Kiến Hàn, muốn đỡ cậu dậy nhưng lại không dám đưa tay: “Sao cậu đột nhiên ngã vậy, say máy bay nghiêm trọng đến như vậy à?"

Tiếng Bất Kiến Hàn ngã không nhỏ, chốc lát đã thu hút sự chú ý của không ít người xem. Lúc nãy cậu sử dụng mắt quá mức, mí mắt trái giật dữ dội, hoàn toàn không kiểm soát được, muốn lườm Lâm Truyện Phong cũng làm không nổi.

Nhìn vào giao diện thuộc tính của mình, cậu phát hiện ra mình đã dính phải một debuff có tên là “Mí mắt co giật."

[Mí mắt co giật: Do sử dụng mắt quá mức, mắt trái bị mỏi, không thể kích hoạt Linh Thị trong thời gian ngắn.]

“Không sao, không sao. Nghỉ một chút chắc là ổn thôi.” Bất Kiến Hàn kìm nén cảm giác kinh hoàng vừa rồi, nhặt cuốn sổ ký tên lên, nắm tay Lâm Truyện Phong, mượn lực đứng dậy: “Ưm... có lẽ là vừa rồi nhìn nhầm thôi? Tôi chỉ cảm thấy mắt trái hơi mờ, giống như là...”

[Giống như là bị vắt kiệt sức vậy.]

Bất Kiến Hàn: “...?”

Vừa nãy cậu vừa thấy thứ gì? Có phải hệ thống đang trêu chọc cậu không?"

Lần này Bất Kiến Hàn thực sự nghi ngờ mình có phải đã nhìn lầm vì dùng mắt quá mức không, biểu cảm như kiểu gặp quỷ vậy.

“Nếu thật sự không thoải mái, cậu đừng cố ép bản thân nữa. Để tôi dìu cậu ra ngoài nghỉ một chút nhé." Lâm Truyện Phong thở dài một hơi, dìu Bất Kiến Hàn qua một bên.

Ngồi xuống băng ghế dài công cộng ở cửa phòng triển lãm, nghỉ ngơi một lúc, Bất Kiến Hàn mới cảm thấy tình trạng mí mắt trái co giật của mình đỡ hơn.

Trong lúc đó, liên tục có người nhận ra họa sĩ Lâm Truyện Phong, tới chào hỏi, thảo luận về các bức tranh trong phòng triển lãm, người này nối tiếp người kia, nói chuyện rất lâu mà vẫn chưa hết hứng thú.

Thị lực mắt trái dần dần hồi phục từ mờ ảo trở lại bình thường, mí mắt cũng không còn giật nữa, thời gian hồi chiêu của Linh Thị cuối cùng cũng kết thúc. Nhân lúc Lâm Truyện Phong tiễn một nhiếp ảnh gia đến bắt chuyện, Bất Kiến Hàn kéo Lâm Truyện Phong lại, hạ giọng hỏi: “Cậu đã từng tổ chức triển lãm tranh trước đây chưa?”

“Tổ chức rồi, sao lại không chứ." Lâm Truyện Phong trả lời, chỉ vào bóng lưng của nhiếp ảnh gia vừa rời đi: “Thấy người bạn kia không, anh ấy chính là người tôi quen khi tổ chức triển lãm tranh lần trước đấy."

“Vậy khi cậu tổ chức triển lãm tranh trước đây, có xảy ra điều gì... bất thường không?”

Nghe câu hỏi này, Lâm Truyện Phong sững sờ một lúc, mãi sau mới phản ứng lại, Lâm Truyện Phong mới hiểu ra Bất Kiến Hàn đang nói về điều 'bất thường' gì, liên tục xua tay: “Chuyện đó đâu phải dễ gặp như thế được.”

“Vậy à...”

Nói như vậy, thì vấn đề có thể nằm ở chính địa điểm này - bảo tàng nghệ thuật.

Cũng không biết vị kiến trúc sư thiên tài nào lại thiết kế bảo tàng nghệ thuật thành hình dạng như một chiếc quan tài, âm khí nặng nề thế này, không xảy ra vấn đề mới lạ.

Bất Kiến Hàn bèn hỏi: “Vậy về bảo tàng nghệ thuật này, cậu có từng nghe người ta nói như thế nào chưa?”

“Nghe người ta kể lại một số lời đồn đại...cũng không rõ lắm, tôi nói sơ sơ cho cậu nghe nhé.”

Lâm Truyện Phong vừa nói vừa tiến lại gần Bất Kiến Hàn, vừa giải thích vừa minh họa bằng tay.

"Trong đó, có một lời đồn rằng, việc xây dựng Bảo tàng Mỹ thuật Hạc Thành như thế này có một nguyên nhân sâu xa.” Anh ấy làm một động tác như đang chỉ vào cái quan tài: “Nghe nói rằng mười mấy năm trước có một họa sĩ, để tưởng nhớ người tình là kỹ nữ đã qua đời của mình, nên đã xây dựng bảo tàng này. Người tình của ông ấy được chôn dưới bảo tàng này, nên toàn bộ bảo tàng giống như một ngôi mộ lớn, vì vậy âm khí rất nặng.”

“Rùng rợn như vậy, mà cậu còn cố tình chọn chỗ này để triển lãm, không phải có vấn đề sao.” Bất Kiến Hàn rùng mình.

Lâm Truyện Phong xua xua tay: “Cậu không thấy chủ đề triển lãm của tôi và truyền thuyết về bảo tàng rất hợp nhau sao? Nhìn không khí này đi, thật tuyệt vời.”

Bất Kiến Hàn xua tay: “Cút đi. Còn gì khác không?”

Lâm Truyền Phong nói: “Có, vẫn còn. Nhưng không phải vấn đề của bảo tàng này, mà là chuyện của một triển lãm khác.”

Anh ấy chỉ xuống dưới: “Triển lãm đồ vật thời Dân Quốc ở tầng một, năm năm trước trong khi đang diễn ra triển lãm đã xảy ra chuyện. Có người sau khi xem triển lãm xong thì chết thảm ở nhà, cảnh sát và pháp y đã kiểm tra, trái tim của nạn nhân bị ai đó lấy ra một cách hoàn hảo. Nghe nói cách làm đó, không giống như con người có thể thực hiện được...”

Nói được một nửa, thì bỗng nhiên dòng điện “rít” lên một cái, toàn bộ bảo tàng chìm vào bóng tối.

“Mất điện rồi à?”

Bất Kiến Hàn ngẩng đầu lên, trước mắt chỉ toàn là một màu đen kịt.

Theo lý mà nói, tối đen như vậy thật sự rất bất thường.

Giữa bảo tàng mỹ thuật có một giếng trời được khoét rỗng, cửa sổ trời rộng mở, trên tầng hai còn có tác phẩm nghệ thuật sắp đặt “Ca ngợi Mặt Trời” tỏa ánh sáng. Bây giờ là ban ngày, dù không có đèn, bảo tàng cũng phải sáng sủa, trang nghiêm mới đúng.

Giống như bị thứ gì đó bao trùm, đột nhiên chìm vào bóng tối ma quái.

Bóng tối bất ngờ ập đến làm không ít khán giả giật mình, tiếng người ồn ào, hỗn loạn vang lên.

Bất Kiến Hàn vô thức nói: “Không phải lại bắt tôi sửa cầu chì nữa chứ?”

Lời vừa dứt, từ trong bóng tối một tiếng hét thảm thiết vang lên.

“A -!”

“Cứu tôi với!”

“Có người chết ở cầu thang!!!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play