Bất Kiến Hàn mơ một giấc mơ rất dài, rất dài, cảm giác như vẫn luôn ngủ một mạch cho đến khi chuông báo thức reo vang.
Cậu mơ thấy đủ loại ánh sáng rực rỡ sắc màu, kỳ quái, chói lọi, từng mảng dính chặt vào nhau, lại xoắn vặn biến đổi lẫn nhau, giống như một loại ô nhiễm tinh thần. Một nỗi sợ hãi không thể gọi tên bao trùm lấy cậu, vô số kiến thức và quan niệm mà cậu không thể hiểu được cứ thế bất chấp ý muốn của cậu, điên cuồng tràn vào trong đầu, ép cậu đến bờ vực sụp đổ.
Ngay khoảnh khắc chuông báo thức vang lên, giấc mơ của cậu như bị ai đó ấn nút dừng, cậu lập tức bật dậy khỏi giường, thở dốc từng đợt.
Vừa tỉnh dậy, cảm giác kinh hoàng và áp bức mãnh liệt trong mơ giống như thủy triều dần biến mất. Chẳng mấy chốc, cậu chỉ còn lại một thân mồ hôi lạnh, và sự bối rối vì không nhớ nổi mình đã mơ thấy gì.
Cậu chỉ mơ hồ nhớ rằng, trong mơ có bóng dáng của một người đàn ông.
[Khoảng cách đến lần mở kịch bản tiếp theo còn: 0 giờ 43 phút 54 giây.]
Hệ thống 301 lạnh lùng thông báo thời gian nghỉ ngơi ít ỏi còn lại của cậu.
Thời gian gấp rút, Bất Kiến Hàn lại tắm rửa một lần nữa, gột sạch mồ hôi lạnh trên người, sau đó cậu quay lại bàn học mở máy tính ra xem.
Các mặt hàng trong cửa hàng trực tuyến vẫn chưa được cập nhật, Bất Kiến Hàn thậm chí nghi ngờ ý nghĩa tồn tại duy nhất của nó là cung cấp cho cậu những mảnh vỡ ký ức chẳng có tác dụng gì.
Thoát khỏi cửa hàng trực tuyến, cậu chuyển ánh mắt sang hộp thư của người chế tạo.
... Trước khi ngủ cậu lo mải mê với thuyết âm mưu, suýt chút nữa quên viết thư khiếu nại cho người chế tạo trò chơi chết tiệt này. Bất Kiến Hàn mở giao diện thư, bắt đầu soạn thảo.
"Ý kiến 1, kiến nghị mạnh mẽ việc thêm chức năng lưu trò chơi trong các phụ bản. Việc lưu hợp lý có thể giúp người chơi tránh được việc lặp lại các bước không cần thiết, tiết kiệm thời gian và tăng hiệu quả chơi trò chơi.”
"Ý kiến 2, kiến nghị mạnh mẽ việc thêm chức năng đăng xuất giữa chừng để nghỉ ngơi. Chơi game trong thời gian dài dễ khiến người chơi tinh thần bị căng thăng, mệt mỏi, ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất và tinh thần."
"Ý kiến 3, mong muốn hoàn thiện mô hình, đừng để xảy ra tình trạng nhân vật người chơi chỉ có tay mà không có thân, dùng lực lượng lượng tử cơ học để lấy đồ vật, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến trải nghiệm trò chơi."
Sau khi viết xong hai ý kiến này, cậu trầm ngâm một lúc, sau khi cân nhắc, vẫn can đảm thêm vào ý kiến thứ tư.
"Ý kiến 4, mong muốn cải thiện hệ thống, khiến nó có trí thông minh và nhân tính. Có thể nhắc nhở kịp thời khi người chơi sắp bỏ lỡ một số yếu tố thu thập quan trọng, tránh để xảy ra bi kịch."
Cậu cảm thấy mình sẽ không bao giờ quên được chiếc chìa khóa hình con rắn bị cậu bỏ quên trong bồn cầu.
Nếu bóng ma tâm lý có hình dạng, vậy nhất định là hình dạng của một chiếc chìa khóa.
[Đã nhận được thư của người chơi, cảm ơn ý kiến quý báu của người chơi dành cho trò chơi. Nhà sản xuất sẽ phản hồi trong vòng một ngày làm việc.]
Viết xong ý kiến khiếu nại, thời gian nghỉ ngơi cũng sắp kết thúc.
Bất Kiến Hàn đẩy cửa bước ra ngoài, trước mắt cậu tối sầm lại rồi bừng sáng, cậu đã đứng trên một con phố vô cùng phồn hoa, trên phố xe cộ tấp nập như nước.
Hai bên đường đều là bồn hoa, đối diện đường cái là một tòa nhà với tạo hình giống như quan tài, bên ngoài kiến trúc được sơn màu nâu sẫm đen ngòm, sừng sững giữa quảng trường trung ương. Bảng hiệu phía trước quảng trường ghi rõ tên của tòa nhà.
"Bảo tàng Mỹ thuật Hạc Thành"
[Tên kịch bản: “Người bạn họa sĩ của tôi”]
[Độ khó kịch bản: Hai sao]
[Mô tả kịch bản: Lấy tim em, đổi lấy tim anh, mới biết nhớ nhung sâu nặng.]
[Giới thiệu cốt truyện: Bạn là một thiên sư gà mờ, được tô vẽ bởi truyền thống gia đình thành một học giả phong thủy nổi tiếng, đại sư trừ ma cấp quốc gia. Hôm nay là lễ khai mạc triển lãm tranh cá nhân của Lâm Truyện Phong, người bạn họa sĩ của bạn, bạn được mời đến tham quan triển lãm tranh của anh ấy, nhưng không ngờ, đủ loại hiện tượng linh dị đang xảy ra trong bảo tàng nghệ thuật với tạo hình kỳ quái này…]
[Nhiệm vụ hiện tại: Bước vào Bảo tàng Mỹ thuật Hạc Thành, tham quan triển lãm tranh của Lâm Truyện Phong.]
Nhìn thấy hai chữ "thiên sư" và "linh dị", Bất Kiến Hàn rùng mình.
Quả nhiên đã đến, thứ mà cậu chưa từng trải nghiệm trong phó bản trước là đối đầu với sức mạnh siêu nhiên, đến phó bản này quả nhiên không bỏ qua cậu!
Sắc mặt Bất Kiến Hàn nghiêm trọng, cậu làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, băng qua vạch kẻ đường đi về phía bảo tàng Mỹ thuật đối diện.
Cổng bảo tàng tấp nập người ra vào, mỗi người muốn vào tham quan đều phải qua kiểm tra an ninh, sau đó ký tên lưu bút mới được vào bên trong.
Sau khi qua kiểm tra an ninh, Bất Kiến Hàn để lại tên và thời gian hiện tại tại quầy đăng ký. Vừa viết xong, tiếng thông báo của hệ thống vang lên đầy thân thiện.
[Bạn đã tạo điểm lưu.]
Ngòi bút Bất Kiến Hàn khựng lại.
[Nhận được ý kiến phản hồi từ người chơi, người chế tạo trò chơi “Thế Giới Mô Hình” quyết định thêm chức năng "Lưu trữ trò chơi" trong kịch bản mới. Người chơi có thể lưu tiến trình trò chơi bằng cách ký tên vào sổ đăng ký ở cửa bảo tàng Mỹ thuật. Hy vọng sẽ mang đến cho người chơi trải nghiệm trò chơi tốt hơn.]
Bất Kiến Hàn vô cùng vui mừng, một giọt nước mắt xúc động lăn xuống: "Vậy còn chức năng đăng xuất thì sao?"
[Chức năng đang được phát triển, xin hãy chờ đợi phiên bản mới.]
Bất Kiến Hàn: "Con mẹ nhà mày.”
Cậu buông bút xuống, đang định đi thì chợt nhớ ra điều gì đó, bước chân dừng lại: "Điểm lưu chỉ có ở cửa bảo tàng Mỹ thuật thôi sao?”
[Chính xác.]
Bất Kiến Hàn lại hỏi: "Vậy chẳng phải mỗi lần trước khi gặp màn cao trào, tao đều phải chạy đến cửa bảo tàng, ký tên rồi mới quay lại sao? Nhỡ đâu lúc mán cao trào quá nguy cấp, chưa kịp chạy đến cửa đã bị giết, vậy điểm lưu này chẳng phải vô dụng sao?"
[Ờ, về vấn đề này…]
"Người chế tạo của bọn mày có thể để ý một chút được không, đã thêm chức năng thì thêm cho tử tế vào, lại còn thêm kiểu nửa vời thế này." Bất Kiến Hàn vừa nói vừa nhìn trái nhìn phải xem có ai để ý mình không, rồi cầm cả cuốn sổ ký tên kẹp vào nách, sải bước vào sảnh bảo tàng Mỹ thuật: "Lần sau sẽ không có người chơi nào tốt tính như tao đâu."
[...]
Vừa bước vào bảo tàng Mỹ thuật, Bất Kiến Hàn lập tức cảm thấy một luồng gió lạnh từ phía sau thổi tới, vô cùng âm u. Khiến cậu nổi hết da gà.
Đèn trong phòng triển lãm không sáng lắm, nhưng điều hòa lại bật rất lạnh.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục nhà Đường, tóc hơi xoăn bước đến chào đón Bất Kiến Hàn, bắt tay với cậu: "Ôi trời lão Hàn, cuối cùng thì cậu cũng đến, tôi đợi cậu cả buổi luôn đấy. Trên đường đi có thuận lợi không?"
Bất Kiến Hàn nhìn thấy khuôn mặt người này liền sững sờ, mặc dù trên đầu anh ta hiện lên ba chữ "Lâm Truyện Phong" phát sáng, nhắc nhở Bất Kiến Hàn rằng anh ta chính là người bạn họa sĩ, nhân vật chính tổ chức triển lãm tranh cá nhân trong phụ bản này, nhưng khuôn mặt đó…
Bất Kiến Hàn nhìn thấy khuôn mặt người này lập tức sững sờ, mặc dù trên đầu anh ấy hiện lên ba chữ phát sáng ghi "Lâm Truyện Phong", nhắc nhở Bất Kiến Hàn rằng anh ấy chính là người bạn họa sĩ, nhân vật chính tổ chức triển lãm tranh cá nhân trong phó bản này, nhưng khuôn mặt đó...
Rõ ràng chính là Lâm Bát!
Trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt của Lâm Truyện Phong trong mắt Bất Kiến Hàn bỗng nhiên mất đi lớp da, chỉ còn lại đôi mắt to phát sáng và hàm răng trắng đều tăm tắp.
Trò chơi này nghèo đến mức phải dùng chung một mô hình cho hai nhân vật sao?
Bất Kiến Hàn rùng mình, nắm lấy tay anh ấy lắc lắc: "Lâu lắm rồi không gặp, lâu lắm rồi không gặp, chuyến bay bị hoãn nên tôi đến muộn một chút.”
"Ồ... Vậy thì vất vả cho cậu rồi." Lâm Truyện Phong tỏ vẻ thông cảm, vỗ vai Bất Kiến Hàn an ủi: "Cậu lặn lội đường xa đến đây, tôi cũng không có gì để tiếp đãi cậu. Hay là xem xong triển lãm, cậu đến biệt thự nhà tôi ở lại chơi vài ngày nhé? Tôi sẽ mời cậu ăn một bữa tiệc toàn thịt!"
Nghe vậy, lá gan Bất Kiến Hàn như muốn nứt ra hỏi: "Trong biệt thự nhà cậu, có bảy người anh em không mặc quần áo và mười hai chiếc chìa khóa với hình dáng các con giáp không?!”
Lâm Truyện Phong: "...?"
Bất Kiến Hàn ho khan hai tiếng, vội vàng chuyển chủ đề: "Lễ khai mạc đã kết thúc rồi sao?"
"Vừa mới kết thúc, đi, tôi dẫn cậu vào xem triển lãm." Lâm Truyện Phong nhiệt tình khoác vai Bất Kiến Hàn, dẫn cậu vào bên trong phòng triển lãm, vô tình nhìn thấy cuốn sổ ký tên kẹp dưới cánh tay Bất Kiến Hàn: "Ê lão Hàn, cậu đang cầm cái gì vậy...?”
"Sổ điểm danh ma quỷ." Bất Kiến Hàn nghiêm túc nói: "Đây là vật phẩm đặc biệt nên tôi phải luôn mang theo bên người. Cậu cũng biết nhà tôi làm nghề gì mà... Haiz, đừng để lộ ra, để người thường nhìn thấy thì không tốt."
Lời này nói cũng không sai.
Mỗi lần cậu viết tên lên đó, sẽ có một cảnh cao trào mất đi ý nghĩa tồn tại của nó.
"Đi xem triển lãm mà cậu cũng không quên mang theo đồ nghề? Cậu thật là tận tâm." Lâm Truyện Phong bất lực nói: "... Ê lão Hàn, phòng triển lãm của tôi ở trên lầu, cậu đang đi đâu vậy?"
Bất Kiến Hàn không quay đầu lại, đi thẳng đến bản đồ phân bố hội trường ở trung tâm bảo tàng Mỹ thuật: "Gấp cái gì, tranh có thể mọc chân chạy mất à? Cậu chờ tôi xem bản đồ sơ tán khẩn cấp trước đã.”
Lâm Truyện Phong sửng sốt: "Cậu xem bản đồ sơ tán khẩn cấp làm gì?"
Bất Kiến Hàn thản nhiên nói: "Để tiện chạy trốn."
Lâm Truyện Phong: "...?”
Bảo tàng Mỹ thuật tổng cộng có ba tầng, bản đồ lớn hơn biệt thự nhà họ Lâm không ít. Ở vị trí dễ thấy nhất sau khi bước vào sảnh tầng một, bản đồ phân bố hội trường được dựng thành ba tấm bảng lớn, mỗi tấm đại diện cho bản đồ của một tầng, trên bản đồ chi tiết đánh dấu lối thoát hiểm, cửa an toàn và vị trí nhà vệ sinh.
Bất Kiến Hàn ghi nhớ kỹ bản đồ, vừa ngẩng đầu lên, suýt chút nữa bị ánh nắng làm hoa mắt: "Bảo tàng Mỹ thuật cậu chọn ánh sáng tốt thật đấy?"
"Không hẳn, chỉ có sảnh này là sáng thôi, có người đã làm nghệ thuật sắp đặt trên đó.”
Lâm Truyện Phong chỉ tay vào khoảng không gian trống rỗng từ sảnh chính lên đến đỉnh tòa nhà, nơi có một cái giếng trời rất lớn. Xung quanh giếng trời được nối với vô số tấm gương bằng ống sắt, mỗi tấm gương đều phản chiếu ánh sáng mặt trời như một dòng nước, lấp lánh, chiếu sáng toàn bộ không gian bên trong bảo tàng Mỹ thuật hình quan tài.
"Hiện tại trong bảo tàng Mỹ thuật đang tổ chức ba triển lãm, mỗi triển lãm chiếm một tầng. Tầng một là 'Tần Hoài Lệ Ảnh', trưng bày một số đồ vật cũ liên quan đến kỹ nữ thời dân quốc. Tầng ba là triển lãm tranh cá nhân 'Da Sinh Cốt Tướng' của tôi. Tầng hai tôi không rõ lắm, hình như là triển lãm nghệ thuật sắp đặt hiện đại, chủ đề là... 'Tán Mỹ Thái Dương'? Trang bị này là một phần của triển lãm tầng hai.”
Lâm Truyện Phong vừa nói vừa đi đến một thiết bị nghệ thuật được kết hợp từ nhiều bánh lái hình đĩa quay dưới gương: "Cậu xem chỗ này, có vài đĩa quay có thể điều chỉnh góc độ của gương, góc độ cụ thể có thể phản chiếu ra hình dạng đặc biệt. Nghe nói nếu để ánh sáng phản chiếu từ tất cả các gương hội tụ vào một điểm... chính là vị trí bệ đá giữa hồ nước bên dưới thiết bị này, thì nhiệt độ sẽ nhanh chóng tăng lên hàng nghìn độ. Tôi vừa mới thử nghịch một chút, khá thú vị.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bất Kiến Hàn nhìn bảng chỉ dẫn phía sau hồ nước hình tròn, như đang suy tư gật đầu.
"Không đúng, tôi gọi cậu đến là để xem triển lãm tranh của tôi, sao cậu lại xem triển lãm của người khác rồi?" Lúc này Lâm Truyện Phong mới nhớ ra bị lạc đề, bừng tỉnh nói: "Đi mau đi mau, đi theo tôi lên tầng ba.”
Triển lãm tranh trên tầng ba được dán áp poster tuyên truyền rất lớn, ghi bốn chữ "Da Sinh Cốt Tướng" đen như mực, những giọt mực rơi xuống phía dưới lờ mờ ánh đỏ, khiến người ta có cảm giác bất an.
Vừa bước vào phòng triển lãm, Bất Kiến Hàn đã bị thu hút bởi một bức tranh sơn dầu khổng lồ chiếm trọn cả bức tường.
Bức tranh này đối diện với lối vào phòng triển lãm, rõ ràng là tác phẩm tâm đắc của Lâm Truyện Phong.
Trong tranh là một người phụ nữ quay lưng lại với người xem, cả người trần trụi, cuộn tròn trong tấm thảm nhung đen tuyền. Làn da của cô trắng như tuyết, lớp da thịt phía sau trong suốt, khiến cho người xem nhìn thấy rõ ràng cột sống và xương sườn của cô, cùng với trái tim đỏ tươi đang đập trong lồng ngực.
Hai cánh tay cô co lại trước ngực, hai tay đan chéo ngược, cắm vào trong ngực, nắm chặt lấy trái tim đỏ tươi trong lồng ngực.
Tên của bức tranh này là "Tự Ái".
Họa sĩ có công lực thâm hậu, nét vẽ tinh tế, sử dụng màu đen, trắng và đỏ tương phản nhau, tạo nên sự ấn tượng mạnh mẽ về thị giác. Toàn bộ bức tranh mang một sức hút quỷ quyệt, yêu dị và dụ hoặc, như thể có thể hút linh hồn người xem.
Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ trong tranh, nhưng Bất Kiến Hàn đột nhiên có một ảo giác, như thể người phụ nữ trong tranh đang từ từ quay đầu lại, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp đến mê hồn.
Khuôn mặt ấy tuy cực kỳ diễm lệ, nhưng lại chảy ra hai hàng nước mắt bằng máu kinh hoàng, đang âm thầm than khóc.