Văn Điềm khó hiểu ngẩng lên: “Cậu mắng tôi làm gì?”
Cậu thực sự hoang mang, rõ ràng còn chưa kịp nói câu nào, vậy mà Khúc Ngọc đã mắng cậu. Rõ ràng người bị trộm đồ là cậu, nếu có ai phải tức giận chửi bới thì cũng nên là cậu mới đúng.
Khúc Ngọc không biết Văn Điềm cố tình giả vờ hay thực sự ngốc nghếch.
Y dứt khoát dời ánh mắt khỏi khuôn mặt kia, lạnh lùng nói: ”Tôi muốn mắng thì mắng, cần gì lý do. Mau cút đi, đừng có đứng lảng vảng trước mặt tôi nữa.”
Văn Điềm siết chặt tay, giọng nhỏ dần: “Chờ một chút.”
Khúc Ngọc khựng lại, cau mày nhìn.
Văn Điềm hít sâu vài hơi, mạnh dạn đưa tay trắng nõn ra, gan lớn đến mức dám nắm lấy cánh tay Khúc Ngọc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT