Khi Cố Ninh Khải đến nhà họ Thẩm, cậu không biết đã chọc giận Thẩm Tinh Nhiễm ở đâu, cũng chính là hôm đó cậu bị Thẩm Tinh Nhiễm đẩy xuống hồ bơi sau vườn.
Nước hồ đã mấy ngày không được thay, lạnh buốt thấu xương.
Cố Ninh Khải đứng bên hồ, ôm Thẩm Tinh Nhiễm, cau mày nhìn Lục Nhiên, nói: “Loại người lộn xộn gì cũng dám bám vào đây, trong lòng tôi chỉ có Nhiễm Nhiễm thôi, cậu không biết sao?”
Khi ấy, Lục Nhiên gần như bị lạnh đến mụ mị, cậu hoàn toàn không hiểu người này đang nói cái quỷ gì.
Dường như để bảo vệ Thẩm Tinh Nhiễm, Cố Ninh Khải thậm chí còn quay sang Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm phu nhân nói:
“Chú dì, trong nhà không thể để người nào cũng vào được, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng có đứa lang thang lén chui vào nhà đó.”
Cậu cứ đứng trong hồ nước lạnh buốt ấy, nghe những lời cay độc từ miệng người này.
Sau đó, cậu gồng mình bước ra khỏi hồ trong cơn gió lạnh, từng khớp xương như buốt lên từng đợt, nghe người giúp việc bàn tán mới biết thì ra hồi nhỏ cậu từng có cái gọi là “hôn ước” với Cố Ninh Khải. Chỉ là bây giờ, hôn ước đó đã chuyển sang cho Thẩm Tinh Nhiễm.
Chuyện cậu đi ngang qua Cố Ninh Khải bị xem như một hành động ‘câu dẫn’
Lục Nhiên cảm thấy ghê tởm vô cùng. Lần đầu tiên, cậu mới hiểu rõ cảm giác gặp phải người có tư tưởng tự phụ đến mức mù quáng.
Xem ra ở kiếp này Cố Ninh Khải cũng chẳng khá hơn là bao.
Người này chắc vừa từ sân bay tới, làm bộ làm tịch kiểu si tình, nhưng lại sĩ diện hão, không dám mặc bộ đồ nhăn nhúm vào tiệc cho nên mới lén đi tới nhà vệ sinh để thay đồ.
Mấy ngày gần đây, Lục Nhiên còn thấy lạ, không hiểu sao Thẩm Tinh Nhiễm lại im hơi lặng tiếng.
Thì ra là đợi cậu ở đây, chắc muốn ngay trong bữa tiệc nhận cậu về nhà họ Thẩm từ hôn trước mặt mọi người, sau đó lặp lại những lời sỉ nhục cậu ở kiếp trước cho cậu một phen bẽ mặt?
Lục Nhiên cầm khăn giấy ướt, đột nhiên nở nụ cười, giọng cậu trong trẻo lại mang theo chút trào phúng.
Cố Ninh Khải đang thay đồ, nghe thấy tiếng cười ấy liền liếc nhìn sang. Trong lòng không khỏi ngạc nhiên, nghĩ thầm mình đi mấy năm chưa về nước, giờ tự dưng lại xuất hiện một cậu thiếu gia xinh đẹp đến vậy. Người này vừa đi vào, Cố Ninh Khải đã chú ý đến rồi.
Gương mặt đối phương đẹp đến lạ kỳ, khí chất rất đặc biệt dễ khiến người khác không thể rời mắt. Cậu cúi người xuống bồn rửa tay, làm ướt khăn, đèn vàng nhạt hắt xuống mái tóc cậu, những hạt nhũ nhỏ xíu điểm trên tóc tựa như những ngôi sao lấp lánh.
Góc nghiêng lại lạnh lùng hờ hững mang theo sự tĩnh mịch khiến người ta phải e dè nhưng khi cúi xuống nhìn con chó nhỏ, đôi mắt cậu lại cong lên. Ngoan ngoãn, đáng yêu chết đi được.
Cố Ninh Khải không nhịn được lại nhìn thêm vài lần, động tác thay quần cố ý uyển chuyển bày ra tư thế quyến rũ một chút.
Đây là phản xạ tự nhiên của một người khi nhìn thấy thứ đẹp đẽ mà mình yêu thích. ( truyện trên app T Y T )
Lục Nhiên cúi xuống, tiếp tục lau chân cho Đại Hoàng, hoàn toàn không hề để ý đến ánh mắt của Cố Ninh Khải.
Cố Ninh Khải cởi quần tây nhăn nhúm trên người ra, một chân đã luồn vào ống quần mới — Lục Nhiên vẫn cúi xuống, tiếp tục lau chân cho Đại Hoàng.
Chân còn lại của Cố Ninh Khải cũng cho vào, định cúi xuống kéo quần lên. Đúng lúc hai ống quần kéo tới đầu gối, lên cũng không được xuống cũng không xong.
Cậu thiếu niên đang im lặng bỗng nhiên quay lại nhìn hắn, nở một nụ cười thật đẹp.
Cố Ninh Khải sửng sốt, động tác dừng lại suy nghĩ nhất thời bắt đầu lan man. Hiện tại quần áo không chỉnh tề, không được đẹp mắt lắm nhưng người đẹp này lại nhìn hắn như vậy. Chẳng lẽ là vì cậu ấy nhìn thấy “bản lĩnh” của mình?
(* ý là thấy được thằng em của Cố Ninh Khải đó.)
Cố Ninh Khải tâm tư rung động, động tác mặc quần áo theo bản năng chậm lại thêm một chút, cũng mỉm cười đáp lại Lục Nhiên. Trong lòng lại bắt đầu xem thường, nghĩ thầm cậu thiếu niên dù đẹp mắt này cũng chẳng khác gì người khác.
Nhưng giây tiếp theo, cậu thiếu niên với nụ cười hút hồn ấy đột nhiên vung chân quét ngang một cú.
Cố Ninh Khải: !!
Quần hắn còn vướng ở đầu gối.
Nhà vệ sinh này nằm ở một góc biệt thự, ít người qua lại, cũng không được dọn dẹp kỹ càng.
Trên bậc thang vẫn còn một vũng nước không rõ nguồn gốc.
Cố Ninh Khải bị quét một phát, lòng chân lại trượt xuống, cả người lảo đảo ngã xuống bậc thang nhưng không ngã sấp xuống, mà nửa thân trên chúi về phía buồng vệ sinh, một chân duỗi xuống bậc thang dưới, chân còn lại mắc kẹt trên bậc, từ từ trượt xuống.
Nhìn từ xa, trông cứ như hắn đang thò đầu vào buồng vệ sinh làm động tác hít đất, hơn nữa vì quần đang kẹt giữa hai chân nên chẳng thể dùng lực. Cố Ninh Khải chỉ có thể dùng cả hai tay cố bám lấy vách ngăn cửa buồng vệ sinh để làm điểm tựa.
Mà ngay trước mặt hắn, cách chưa đến nửa mét — bồn cầu ngồi xổm.
Lúc này, Cố Ninh Khải mới nhận ra vừa rồi mình quá vội vàng hốt hoảng mà chọn nhầm phòng vệ sinh, phòng này cảm biến tự động xả nước đã bị hỏng, trong góc còn có một cục giẻ đen ngòm.
Cố Ninh Khải ngu người, hoàn toàn không thể ngờ rằng vừa từ sân bay về lại gặp phải tình huống này, thậm chí còn nghĩ có thể mình đang mơ.
Hắn quay lại nhìn, chỉ thấy cậu thiếu niên quét chân một phát lúc nãy — tay dắt chó vẻ mặt lo lắng nhìn anh.
Biểu cảm trên vô cùng ngây thơ.
Có một thoáng, Cố Ninh Khải còn tưởng rằng cú quét chân vừa rồi là ảo giác. Mọi chuyện đều là do hắn bất cẩn trượt ngã.
Thẳng đến khi cậu thiếu niên giơ cao cây chổi bên cạnh lên.
Cố Ninh Khải đột nhiên phản ứng lại: “Khoan khoan khoan!”
“Cậu… cậu đừng có qua đây!” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
“Đừng đùa nữa!”
“Á!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Cố Ninh Khải ngã thẳng vào bồn cầu.
Vài giây tĩnh lặng đến chết người. Theo sau là tiếng gào giận dữ vang vọng cả căn phòng: “Cậu bị điên à!”
Hai chân Cố Ninh Khải vẫn vướng vào nhau, dù cố mấy cũng không đứng dậy được, tay quơ quẩy lung tung bám được vào một thứ để chống đỡ mình ngẩng đầu lên.
Đến khi nhấc đầu lên, mắt đã ướt nhẹp nước bẩn, mùi hôi đến buồn nôn, theo bản năng dùng tay lau mặt.
Nhưng khi lau xong phát hiện ra càng thúi hơn.
Cố Ninh Khải nhìn lại, mới nhận ra thứ mà mình vớ bừa lúc nãy là cục giẻ đen ngòm đó.
Mặt Cố Ninh Khải hiện lên vẻ mờ mịt ngây thơ..
Thật lâu sau, run rẩy hỏi cậu thiếu niên xa lạ bên ngoài vách ngăn: “Tôi... tôi có quen cậu không?”
Cậu thiếu niên mỉm cười với hắn, mắt đen kịt: “Không quen. Chỉ là thấy anh mà không làm gì thì trong lòng khó chịu thôi.”
Cố Ninh Khải tức đến mức toàn thân run run, muốn nói nhưng đột nhiên ngừng lại, cảm thấy trên mặt mình có gì đó. Trong mắt tựa hồ có thứ gì đó trắng trắng mờ mờ lay động.
Hắn nhíu mày, kéo nhẹ tóc mái, rồi mở tay ra— một cọng nấm kim chi mềm oặt.
Sau khi hiểu ra nấm kim chi này từ đâu ra, Cố Ninh Khải sốc nặng.
Cú sốc này quá lớn khiến anh hoàn toàn rơi vào trạng thái kỳ lạ, như thể hồn lìa khỏi xác, cứ thế mà rời khỏi thân thể, lơ lửng trên trần nhà, lặng lẽ nhìn từ trên cao nhìn xuống mình.
Nhìn bản thân đang chăm chú nhìn vào cọng nấm kim chi trong tay. Thân thể lẫn linh hồn đều chìm vào trầm tư.
Chết lặng trong gian phòng một hồi lâu thậm chí không nhận ra cậu thiếu niên kia đi từ lúc nào.
***
Trong bữa tiệc.
Thẩm Tinh Nhiễm đứng yên trong góc, nghe người bên cạnh hỏi han ân cần.