“Hầy, bọn trẻ đều lớn, đến tuổi rồi còn gì.”

Có người còn tiếc nuối thở dài: “Hôm nay mà không đến, chắc là không kịp rồi.”

Không kịp gì?

Tất nhiên là không kịp tham dự buổi lễ nhận con hôm nay.

Người nói câu đó rõ ràng là người hóng chuyện vui, có người tiếc nuối phụ hoạ theo: “Mấy bà không biết sao? Tôi nghe nói Cố Ninh Khải hôm nay đáp máy bay về, giờ này chắc nó đã đến rồi.”

Nghe vậy, ai nấy đều phấn chấn hẳn lên, một người không nhịn được gọi Thẩm phu nhân lại.

Lòng Thẩm phu nhân lộp bộp một tiếng. Bà cố giữ nụ cười, quay lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Một nhóm các phu nhân vây quanh bà một cách thân mật, hỏi: “Chị có thể tiết lộ một chút, hôn ước giữa Cố gia và nhà chị vẫn còn hiệu lực chứ?”

Nghe câu hỏi Thẩm phu nhân như trút được gánh nặng trong lòng.

“Tất nhiên là còn chứ!”

“Thế ai là người thực hiện theo hôn ước đó?”

Đây mới là điều mọi người quan tâm nhất.

Thẩm phu nhân không chút suy nghĩ, liền đáp: “Đương nhiên là Nhiễm Nhiễm, năm đó lão gia của hai nhà đã chỉ định cho Nhiễm Nhiễm làm thông gia.”

Nói xong câu đó, bà đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu lên, bà phát hiện ra mọi người xung quanh đều đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ.

“Nhiễm Nhiễm này là Nhiễm Nhiễm nào?”

Sắc mặt Thẩm phu nhân cứng đờ. Điều bà lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra.

Lời này mở đầu xong, đề tài của người chung quanh đột nhiên chuyển hướng. Có người bắt đầu cảm thán: “Nhưng cũng đã lạc mất mười lăm năm rồi đấy!”

“May mà tìm lại được.”

“Đứa trẻ đó làm sao mà lạc mất? Sau đó lão Thẩm bị bệnh nặng, cũng là vì chuyện này nhỉ?”

Chuyện cũ năm xưa bị cố ý quên lãng lại nhắc tới, một cảm giác tội lỗi tiềm ẩn đã lâu chậm rãi bò lên sống lưng Thẩm phu nhân, khiến gương mặt trang điểm tinh tế của bà hơi cứng lại.

“Nó hồi nhỏ thích chạy lung tung...” 

Thêm một câu thành công khiến ánh mắt mấy quý bà xung quanh nhìn bà không chút đồng tình.

“Trẻ con bốn tuổi đứa nào chẳng thích chạy lung tung, người lớn phải để ý hơn chứ!”

“Tôi nhớ mang máng rằng, hồi nhỏ  Nhiễm Nhiễm rất ngoan mà…”

Người phu nhân nói dở câu rồi từ từ ngừng lại, mọi người mới nhận ra rằng, con trai ruột của nhà họ Thẩm từ nhỏ đã được gọi là “Tinh Nhiễm.”

Sau khi đứa trẻ bị lạc, cái tên này lại được đặt cho đứa con nuôi. Chẳng lẽ từ lúc đầu họ đã không hy vọng tìm lại được con mình?

Xung quanh Thẩm phu nhân đều là những quý bà đồng thời là mẹ, ánh mắt trách móc của nhóm bà mẹ khiến sống lưng Thẩm phu nhân lạnh buốt.

Cuối cùng, bà không quan tâm đến buổi tiệc nữa, lấy cớ có việc, vội vã về lại phòng trên tầng hai.

“Rầm” Cửa phòng ngủ đóng lại song tâm trạng Thẩm phu nhân vẫn chưa thể bình tĩnh.

Âm thanh này dường như trùng khớp với tiếng cửa xe đóng trong ký ức của bà.

*** ( truyện trên app tyt )

Ở phía bên kia, Lục Nhiên cảm thấy đói bụng, nên không đứng ngoài nữa, bỏ mặc Thẩm Hồng Nguyên, tự mình đi vào sảnh chính.

Lục Nhiên dắt Đại Hoàng nghênh ngang đi dạo trong khắp khắp buổi tiệc, trông cực kỳ thoải mái.

Một số bạn bè thân thiết với Thẩm Tinh Nhiễm, nhìn dáng vẻ Thẩm Tinh Nhiễm đứng trong góc, lại nhìn Lục Nhiên, lửa giận lập tức bùng lên.

Đi chưa được mấy bước, Lục Nhiên đã bị một người ngăn lại.

“Cậu là đứa con trai út bị lạc của nhà họ Thẩm?” người đột nhiên xông ra vênh váo tự đắc hỏi.

Không đợi Lục Nhiên trả lời, đã tiếp tục nói: “Hừ, đừng có mơ mộng viển vông, trong lòng Cố ca chỉ có Nhiễm Nhiễm, cậu đừng mong chiếm được.”

Lục Nhiên nhướng mày, chậm rãi suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhớ ra người này đang nói về chuyện gì.

Cậu không đáp lại.

Người nọ tiếp tục: “Trong lòng chúng tôi cũng vậy, cậu mãi mãi không thể so sánh với “Tinh Nhiễm.”

Nói xong, người nọ nhìn thấy chàng trai tinh tế trước mặt bất ngờ cúi người nhích tới gần. Người nọ không nhịn được mặt đỏ bừng.

Hắn đến để bênh vực Thẩm Tinh Nhiễm nhưng khi đối diện với người được đồn là “một kẻ cô nhi chẳng ra gì”, cũng bị bất ngờ một thoáng — bởi đối phương trông quá đẹp. Trên người cậu ta còn có một loại khí chất khác hẳn với những người trong giới của họ.

Vừa ngoan ngoãn vừa xấu xa, lại mang theo một chút thần bí do cuộc sống mang đến. Đặc biệt là khi Lục Nhiên ghé sát vào… người nọ mặt đỏ tới mang tai, khẩn trương tới mức tay không biết đặt ở đâu.

Hắn cố gắng làm ra vẻ cứng rắn, lại nghe người trước mặt mang gương mặt ngoan ngoãn xinh đẹp của một thiên mà giọng thì thầm vào tai hắn như một ác quỷ: “Nãy giờ tôi đã muốn nói…. răng cậu còn dính đồ ăn kìa.”

Người nọ : “...”

Lục Nhiên vỗ nhẹ vai đối phương.

Để lại một tâm hồn tan vỡ dẫn Đại Hoàng  tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn thấy một người tìm ngược nằm xuống, lại có người khác đứng dậy. Người này đi tới, chặn đường Lục Nhiên.

Chuẩn bị mở miệng nói thì bỗng ngừng lại, quay người lấy điện thoại ra, bật camera nhe răng kiểm tra một lượt xong mới yên tâm quay lại.

Nào ngờ vừa quay lại, đã cảm thấy đau da đầu. Ngẩng đầu lên thì thấy chàng trai trước mặt đang cầm trên tay một miếng tóc giả, gương mặt thanh tú, nở nụ cười như ác ma.

“Ây da, sao tóc giả của cậu lại rơi rồi nè?”

Người kia đưa tay lên sờ cái trán hói của mình, chỉ vào Lục Nhiên: “Cậu! Cậu! Cậu…”

Người kia “cậu” mãi một hồi mà không nói được gì, rồi che lấy cái đầu hói của mình, chạy đi mất.

Những người đứng hóng hớt: “...”

Nhìn … có vẻ không dễ chọc lắm.

Mấy người vốn định khiêu khích thăm dò cũng lặng lẽ rút lui.

Lục Nhiên vừa ngước mắt, đám người đều cảm thấy ánh mắt của cậu như tia X, quét thẳng vào những phần nào giả trên người họ. Nụ cười đó không hề có ý tốt, như thể đang tính toán xem làm thế nào để lột thứ giả đó trên người họ xuống.

Đây là lần đầu tiên mọi người thấy một người không “chơi đẹp” như vậy. Đi ra ngoài, ai mà chẳng cần phải “tút tát” một chút chứ.

Nếu bị lật tẩy thì biết trốn đâu trời?

Trong chốc lát, bên cạnh Lục Nhiên liền lặng lẽ xuất hiện một vòng chân không. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Lục Nhiên nhìn trái nhìn phải, còn thở dài.

Cậu cúi đầu đối diện với đôi mắt đậu đậu của Đại Hoàng: “Còn chưa dùng đến con nữa, sao đã chạy hết rồi?”

Trong giọng nói còn mang theo chút tiếc nuối.

Đại Hoàng chớp mắt mấy cái.

Không biết mình sắp bị “dùng” như thế nào.

Lục Nhiên tiếp tục dẫn Đại Hoàng đi ăn chút đồ ăn.

Nhìn Đại Hoàng thèm nước miếng sắp chảy ra, phá lệ cho Đại Hoàng ăn một ít bánh kem.

Chó nhỏ cúi đầu ăn, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy mặt đầy bánh kem.

Lục Nhiên không nhịn được cười, dẫn Đại Hoàng vào nhà vệ sinh rửa mặt. Biệt thự đông người, cậu cố ý dẫn chó vòng ra nhà vệ sinh riêng trong vườn. Khu vực này trống trải, không có ai.

Mới vừa đi vào, lại gặp phải một người đàn ông. Người này có vẻ đang vội vã thay vã quần áo.

Khi nhìn thấy có người vào, đối phương khựng lại một chút, sau đó động tác thay đồ cũng chậm lại, tầm mắt đảo qua Lục Nhiên động tác bỗng trở nên ưu nhã. 

Nói đơn giản là đang làm màu.

Lục Nhiên nhìn lướt qua, yên lặng ngồi xuống, dùng khăn giấy ướt lau mặt cho Đại Hoàng. Mặt thì im lặng nhưng trong lòng đang nói: Linh ghê, nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Người đang thay quần áo chính là Cố Ninh Khải.

Thấy Cố Ninh Khải, Lục Nhiên đột nhiên nhớ tới. Ở kiếp trước, có lẽ cũng vào thời điểm này, Cố Ninh Khải về nước. Khi đó, Lục Nhiên không hề biết về hôn ước, cũng không có tình cảm gì với Cố Ninh Khải.

Nhưng lưu lạc suốt mười mấy năm trời, khi nghe tin người anh từng quen biết lúc nhỏ trở về, cậu vẫn vô thức quan tâm một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play