Điện thoại Thẩm Tinh Nhiễm reo một tiếng, hắn nhìn thoáng qua là tin nhắn của bạn mình : 【 Tinh Nhiễm, Cố Ninh Khải về nước rồi! Vừa xuống máy bay đã chạy ngay đến chỗ cậu, trông có vẻ lo lắng lắm!】

Còn kèm theo một bức ảnh. Trong ảnh là một người đàn ông tuấn tú, vẻ mặt vội vã sốt ruột.

Nhìn thấy tin nhắn này, hoảng hốt trong lòng Thẩm Tinh Nhiễm dần tan biến, từ từ vững tin hơn.

Lục Nhiên quay về nhà họ Thẩm thì đã sao.

Cho dù quay về, cũng không thể uy hiếp được vị trí của hắn.

Huống hồ… nó nghĩ rằng mình có thể quay về một cách vẻ vang sao?

Việc chính thức nhận Lục Nhiên về lần này liệu có phải là một trò cười hay không, vẫn còn chưa chắc.

Trên lầu có chút động tĩnh.

Thẩm Tinh Nhiễm quay đầu lại, thấy Thẩm Hồng Nguyên đang bước xuống. Điều bất ngờ là ánh mắt Thẩm Hồng Nguyên nhìn Lục Nhiên rất nặng nề.

Thẩm Tinh Nhiễm đã nghe về mối quan hệ giữa Lục Nhiên với vị gia chủ Kỷ gia kia. Hắn hiểu Thẩm Hồng Nguyên, cứ tưởng ông sẽ thay đổi thái độ với Lục Nhiên nhưng nhìn sắc mặt hiện tại của ông lại chẳng thấy vui vẻ gì cả.

Dù cảm thấy khó hiểu, nhưng trong lòng Thẩm Tinh Nhiễm lại càng thêm yên tâm.

Không lâu sau, Thẩm Hồng Nguyên đã điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn Lục Nhiên, nói: “Anh như vậy rất tốt, đợi lát nữa tiệc bắt đầu nhớ chú ý nhiều một chút.

Lục Nhiên nhếch môi: “Ồ” một tiếng.

Kiếp trước, cậu từng co ro khép nép trong nhà họ Thẩm, chịu ảnh hưởng từ thái độ của người nhà này, cậu cũng cảm thấy mình chẳng đáng được coi trọng.

Nhưng bây giờ thì không còn suy nghĩ đó nữa. Dù cho có khoác lên người vẻ ngoài bóng bẩy đến đâu, cũng chẳng thoát được việc ăn uống, vệ sinh hằng ngày.

Ai coi thường ai đây.

Khi Thẩm Hồng Nguyên từ cầu thang bước xuống, biểu tình đã hoàn toàn trở nên thân thiện, thậm chí ông còn mỉm cười với Lục Nhiên, thân thiết hỏi hỏi: “Hôm nay Kỷ tổng sẽ đến chứ?”

“Anh ấy bận như thế làm sao tôi biết được.”

Lục Nhiên cũng không ngạc nhiên khi thấy ông hỏi Kỷ Mân.

Dù sao thì cậu cũng nhờ Kỷ Mân mà cậu mới có thể chính thức trở lại nhà họ Thẩm.

Tuy có đưa thiệp mời cho Kỷ Mân, nhưng Lục Nhiên lại chẳng vui vẻ gì nếu anh tới. Bữa tiệc hôm nay nhìn đã thấy rất nhiều chuyện phiền phức.

Đối với một xã xúc quèn như cậu, ở đâu có sếp ở đó liền trở thành nơi làm việc. Nếu Kỷ Mân đến thật, cậu sẽ phải vắt óc tìm cách khen Kỷ Mân sao cho hay.

Mệt muốn chết.

*

Sắc trời bên ngoài dần dần tối, bữa tiệc cuối cùng cũng bắt đầu.

Từng chiếc xe sang nối đuôi nhau dừng trước cửa.

Hầu như tất cả các gia đình ngang hàng với nhà họ Thẩm ở kinh đô đều đến dự. Dạo gần đây, nhà họ Thẩm hết chuyện con riêng, rồi lại đến việc con trai út bị thất lạc được tìm thấy lại còn dính dáng đến chuyện con nuôi.

Nhà họ Thẩm đúng là bao thầu hết tất cả những trò cười lẫn đề tài bàn tán trong giới thượng lưu ở thủ đô.

Huống chi, ai ai cũng biết cụ lão gia của Cố gia và cụ của nhà họ Thẩm lại bạn thân. Hai vị gia chủ của hai nhà năm đó còn định hôn ước cho thế hệ sau.

Sau khi cụ Thẩm qua đời, có một thời gian nhà họ Thẩm gặp nhiều khó khăn, cũng nhờ Cố lão gia lấy lý do hôn ước để giúp đỡ. Dù những năm gần đây, chuyện về hôn ước đã không còn được nhắc đến nhiều.

Nhưng cháu trai Cố Ninh Khải của Cố gia và Thẩm Tinh Nhiễm vẫn thân thiết với nhau, cơ bản ngầm thừa nhận hai người sẽ kết hôn.

Tuy nhiên giờ đột nhiên xuất hiện đứa con trai út bị thất lạc, người vốn được coi là tiểu thiếu gia của nhà họ Thẩm — Thẩm Tinh Nhiễm hóa ra chỉ là con nuôi...

Tình thế thật hấp dẫn.

Ai nấy đều tự hỏi, liệu Cố Ninh Khải và Cố lão gia sẽ lựa chọn như thế nào. Phần lớn mọi người trong bữa tiệc đều ôm tâm lý hóng chuyện nhưng mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào ngoài mặt vẫn tỏ ra vui vẻ, tay bắt mặt mừng chào hỏi nhau.

Hôm nay, Thẩm Hồng Nguyên vẫn trưng ra bộ mặt người cha già thương con, đích thân ra trước cửa đón khách, thậm chí còn Lục Nhiên nhưng khi liếc nhìn xuống chân Lục Nhiên, mí mắt lập tức nhảy dựng.

“Sao anh lại mang nó ra đây!” 

Chiếc mặt nạ “người cha hiền từ” của Thẩm Hồng Nguyên suýt nữa rơi xuống, giọng ông gần như vỡ ra.

Lục Nhiên mặc bộ lễ phục cao cấp đắt đỏ, dáng vẻ cũng thuộc loại quý phái nhưng bên chân vẫn mang theo con chó đất màu vàng.

“Có gì đâu? Hôm nay là ngày tôi trở về, cũng là ngày Đại Hoàng trở về.” 

Lục Nhiên lười biếng đáp. Cậu chả bận tâm người khác nghĩ gì. Đại Hoàng là một con chó cỏ thì đã sao?

Lục Nhiên không nghĩ mình cao sang, cũng không cho rằng chó cỏ là không thể xuất hiện trong những dịp như thế này.

Khóe miệng Thẩm Hồng Nguyên giật giật.

Ông như như mắc phải “PTSD” với con chó này, bởi khoảnh khắc tồi tệ nhất trong đời ông liên quan đến nó.

(*PTSD :rối loạn căng thẳng sau chấn thương) 

Giọng ông không còn giữ được vẻ hiền từ nữa, cố nén cơn giận, ông nói: “Để người khác nhìn thấy không tốt mau nhốt nó lại đi.”

Nói xong nhưng thấy Lục Nhiên không hề nhúc nhích cũng không trả lời chỉ dùng đôi mắt đen như mực đổ kia nhìn chằm chằm ông.

Không gian bất chợt yên lặng Thẩm Hồng Nguyên mới nhận ra hôm nay, dáng vẻ của Lục Nhiên có chút áp đảo. Khi cậu không nói gì, độ cong nhẹ nơi khóe mắt cũng biến mất đôi mắt đêm toát ra vẻ lạnh lẽo tĩnh mịch.

Thẩm Hồng Nguyên bỗng nhiên cảm thấy hơi sợ hãi, nghĩ đến kế hoạch hôm nay, cố gắng nặng một nụ cười song còn chưa kịp nói gì đã thấy Lục Nhiên lấy điện thoại ra, đưa micro về phía ông.

“...Làm gì?” Thẩm Hồng Nguyên bối rối.

“Nhắc lại câu nói vừa rồi đi, tôi ghi âm gửi cho Kỷ Mân.”

Lục Nhiên nói rất nghiêm túc.

Thẩm Hồng Nguyên thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Lục Nhiên có ý gì, Kỷ Mân bảo vệ cậu là một chuyện chẳng lẽ còn bảo vệ luôn con chó này?

Nhưng giây tiếp theo, Lục Nhiên đã bế Đại Hoàng lên.

“Cạch!” cậu mở dây chuyền trên vòng cổ của Đại Hoàng.

Bên trong mặt dây chuyền là một tấm ảnh thẻ Kỷ Mân, do chất lượng in không cao nên hình ảnh hơi biến dạng nhưng dù vậy đôi mắt lạnh lùng trong ảnh vẫn bắn ra tia chết chóc thẳng vào Thẩm Hồng Nguyên. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thẩm Hồng Nguyên: “...”

Môi ông run rẩy, chỉ vào mặt dây chuyền, hỏi: “Cái... cái gì đây?”

“Là ảnh của Kỷ tổng đấy.” Lục Nhiên thật thà đáp.

Đương nhiên Thẩm Hồng Nguyên biết đó là ảnh của Kỷ Mân.

Chỉ là… -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

“Tại sao... tại sao lại đeo trên cổ con chó này?”

Mắt Thẩm Hồng Nguyên gần như muốn rơi ra ngoài.

Kỷ Mân không chỉ giúp Lục Nhiên chăm sóc con chó này, còn để ảnh chụp mình lên cổ một con chó cỏ?

Thẩm Hồng Nguyên quả thực bị chấn động đến mức thần trí hoảng hốt.

“Ha, ông thì biết gì.” Lục Nhiên vận dụng thuần thục câu chó cậy gần chủ, thấy khách đến gần.

Cậu còn bế Đại Hoàng, vẫy vẫy chân trước về phía họ, híp mắt cười hỏi: “Con chó của tôi có đáng yêu không?”

Người khác đang định cười — nhưng mặt Kỷ Mật trên cổ Đại Hoàng vẫn bắn tia laze lạnh chết người 

Khách mời: “...”

Trời đất, họ dám nói không đáng yêu sao?

***

Trong đại sảnh.

Các phu nhân cũng lần lượt tới, Thẩm phu nhân phụ trách tiếp đón. Với những dịp như này bà như cá gặp nước nhưng nghĩ đến mục đích của buổi tiệc hôm nay, không tránh khỏi cảm giác khó chịu, lòng nửa vui nửa lo.

Trong lúc đang nhiệt tình đón khách, Thẩm phu nhân vểnh tai lắng tai nghe những quý bà khác đang nói chuyện xung quanh.

Mọi người vẫn đang bàn về chuyện Cố gia.

“Nghe nói Ninh Khải sắp về nước phải không?”

“Không biết lần này đứa nhỏ đó về với ý định gì nhỉ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play