Nhà họ Thẩm thế mà bỏ mặc con ruột, thậm chí còn bảo với người ngoài rằng con ruột của mình chỉ là con cháu của một họ hàng nghèo.
Quá sức kỳ ba.
Thẩm phu nhân không biết mọi người đang nghĩ gì, thấy Lục Nhiên vào bên trong làm tóc, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa mới thở phào một hơi, chợt nghe một bà bạn bên cạnh hỏi: “Ơ, tính ra đứa trẻ này bị lạc mất cũng mười lăm năm rồi nhỉ? Trong suốt mười lăm năm qua nhà chị không đi tìm à?”
Câu hỏi này làm Thẩm phu nhân cứng đờ, vội nói: “Đương nhiên là tìm rồi chẳng qua là không tìm thấy thôi.”
Đối diện với ánh mắt khó tin của mọi người xung quanh, liền giải thích tiếp: “Năm đó có lũ quét, chúng tôi đều nghĩ rằng...”
Vừa nói, bà vừa cúi đầu làm ra vẻ đau buồn nhưng chiêu này không còn tác dụng nữa.
Những người xung quanh đều ý vị thâm trường nhìn bà. Con cái bị lạc, nhà nào chẳng lục tung trời đất để tìm, huống hồ gia tộc lớn như bọn họ có nhiều năng lực hơn người bình thường rất nhiều.
Nếu thực sự muốn tìm, sao lại mất đến hơn mười năm?
Còn nói do lũ quét?
Làm gì có bậc cha mẹ nào dễ dàng chấp nhận con mình mất tích như vậy mà không đấu tranh chứ?
Tóm lại, suốt nhiều năm qua, nhà họ Thẩm che giấu chuyện này rất kỹ.
Nếu không phải vì bây giờ đã tìm lại được đứa trẻ, không ai trong số họ từng nghe nói về việc con trai út nhà họ Thẩm bị thất lạc.
Thật đúng là một gia đình kỳ lạ.
Cuối cùng, Thẩm phu nhân không chịu nổi ánh mắt của mọi người xung quanh nữa, không đợi Lục Nhiên đi ra, đã kiếm cớ trở về nhà.
Bỏ lại Lục Nhiên một mình trong cửa hàng.
Trong lòng bà đầy những bất mãn, càng không ưa gì Lục Nhiên, bà càng muốn gần gũi với Thẩm Tinh Nhiễm hơn.
Vì vậy, mặc dù hôm nay là ngày nhà họ Thẩm chính thức giới thiệu Lục Nhiên, nhưng Thẩm phu nhân lại dành phần lớn thời gian để giúp Thẩm Tinh Nhiễm chọn lễ phục.
Bà cảm thấy mình có lý do chính đáng, việc nhận lại Lục nhiên không biết Nhiễm Nhiễm của bà đau lòng đến mức nào, là một người mẹ đúng mực bà dĩ diên phải bù đắp cho con trai mình.
Đến chiều tối.
Thẩm Tinh Nhiễm đã làm xong tóc, thay lễ phục từ trên lầu bước xuống. Hắn vẫn giữ dáng vẻ như một tiểu vương tử, trong bộ lễ phục trắng tinh khôi, trông thuần khiết cao quý. Đứng trong sảnh tiệc xa hoa được trang trí để giới thiệu Lục Nhiên, mà hắn mới giống như vật chính của buổi tiệc này.
Trong mắt Thẩm phu nhân hiện lên một tia hài lòng, đi tới nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Tinh Nhiễm, thở dài: “Bảo bối của mẹ lúc nào cũng đẹp hết.” ( truyện trên app tyt )
“Mẹ, mẹ làm hỏng lớp trang điểm của con rồi.” Thẩm Tinh Nhiễm hờn dỗi nói.
Hai mẹ con đang vui vẻ trò chuyện.
Bên ngoài biệt thự bỗng vang lên tiếng xe đến.
Thẩm phu nhân quay đầu nhìn ra ngoài, ngạc nhiên nói: “Giờ vẫn chưa tới lúc, không lẽ có ai lại vô tình đến sớm thế à?”
Cả hai cùng nhìn ra ngoài, cửa biệt thự mở ra — một bóng người mang vẻ trẻ trung bước xuống xe.
Cậu trai trẻ một bộ lễ phục màu tối, dáng người cao gầy thanh thoát. Bên ngoài trời đã chập tối, ánh đèn đường từng ngọn từng ngọn sáng lên, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu vào trên người với tóc của cậu trai trẻ, phản chiếu ra một thứ ánh sáng vàng u ám.
Cậu từng bước chậm rãi đi trên con đường rải sỏi trong khuôn viên biệt thự nhà họ Thẩm. Bước đi thoải mái, nhưng lại đầy sức sống tuổi trẻ, giống như một quý tộc cổ xưa bước ra từ bức tranh sơn dầu cổ kính.
Thẩm phu nhân đứng ngây người, cho đến chàng trai nhẹ nhàng bước lên bậc thềm, từng bước tiến vào đại sảnh tráng lệ đã được trang trí, đứng dưới chiếc đèn chùm pha lê sáng rực rỡ.
Thẩm phu nhân với Thẩm Tinh Nhiễm mới thực sự nhìn rõ diện mạo của Lục Nhiên.
Người bình thường chỉ mặc áo hoodie, tóc tai rối bời vì bận rộn.
Giờ mặc một bộ âu phục đen thêu kim tuyến, nơ cổ màu vàng kim rủ xuống dưới yết hầu nhỏ nhắn, vô cùng hợp với chiếc áo sơ mi lụa màu đen. Trên ngực trái đính một chiếc trâm cài đá mắt mèo màu xanh lá, một chú mèo duỗi dài cơ thể ngáp, vừa cao quý lại vừa tinh nghịch. Tóc đen mềm mại đã được tạo hình vuốt keo, giữa vài sợi tóc điểm xuyết kim tuyến nhỏ– lấp lánh dưới ánh đèn.
Tông màu vàng kim đậm nét ấy, khi ở trên người cậu lại hoàn toàn phù hợp, không hề lố lăng chút nào.
Điều thu hút ánh nhìn nhất chính là đôi mắt của cậu — Đôi mắt đen láy, vốn có vẻ ngây ngô và ngoan ngoãn, nay lại được chuyên gia trang điểm kẻ thêm eyeliner nhẹ ở đuôi mắt. Sự ngoan ngoãn vẫn còn đó, nhưng giờ lại xen lẫn chút ngông nghênh của ác quỷ.
Khiến người ta vừa muốn mềm lòng vì vẻ ngây thơ vô tội trong đôi mắt ấy, lại vừa nghiến răng tức giận.
Hiện giờ, đôi mắt ấy đang híp híp đầy ác ý nhìn về phía Thẩm phu nhân với Thẩm Tinh Nhiễm.
“Nhìn tôi nữa là tôi sẽ tính tiền đấy nhé.”
Thẩm phu nhân như tỉnh mộng, lúc này mới đột nhiên nhận ra rằng người trước mắt là Lục Nhiên.
Bà có phần bất ngờ. Từ lần đầu tiên gặp Lục Nhiên, bà chưa bao giờ thực sự coi cậu là con trai mình. Bình thường, Lục Nhiên lúc nào cũng lôi thôi, lếch thếch chưa bao giờ ăn diện như này, nên mãi cho đến hôm nay bà mới biết nếu đứa con trai ruột của mình được chăm chút bằng tiền bạc và hàng xa xỉ thì hoàn toàn không thua kém gì Thẩm Tinh Nhiễm.
Không, không chỉ không kém ...
Trong lòng Thẩm phu nhân bỗng dâng lên một cảm giác phức tạp không nói nên lời, nhưng bà không dám nghĩ sâu về điều đó.
Nghĩ nhiều, chẳng khác nào mười mấy năm qua của bà giống như một trò cười.
“Ồ, đúng rồi.” Lục Nhiên khẽ híp mắt, hợp lý hợp tình nói: “Tất cả những thứ này đều dùng tiền của bà, nhớ trả tiền đấy.”
Vẻ mặt Thẩm phu nhân lập tức nứt ra.
Thẩm Tinh Nhiễm vẫn đứng yên trên bậc thềm.
Nói chính xác hơn, từ lúc Lục Nhiên bước vào, hắn đã cứng đờ không nhúc nhích.
Thẩm Tinh Nhiễm gần như không thể tin nổi khi nhìn người lấp lánh trước mắt. Đối mặt Lục Nhiên, Thẩm Tinh Nhiễm luôn có cảm giác ưu việt.
Cuộc sống quá khứ của một người luôn có thể được bộc lộ qua lời nói, hành vi, thậm chí cả những chi tiết nhỏ trong biểu cảm khi đối diện với người khác.
Thẩm Tinh Nhiễm rất sợ Lục Nhiên sẽ thay thế vị trí của mình, song có đôi khi, hắn lại chẳng hề sợ hãi. Bởi trong mắt hắn, loại người như Lục Nhiên cho dù khoác lên long bào cũng chẳng thể giống thái tử được.
Cho dù Lục Nhiên khiến cả nhà phải kiêng dè cậu, thì sao? Toàn dùng những thủ đoạn bẩn thỉu, để lộ diện nhưng nhìn thấy ln trong trang phục lộng lẫy.
Sự ưu việt trong lòng Thẩm Tinh Nhiễm bất ngờ vỡ nát hoàn toàn.
Lục Nhiên trước mắt, không hề giống một kẻ nghèo khó khoác long bào. Cậu ta giống như trời sinh đã thích hợp với những thứ này, đáng để những thứ đắt đỏ, tinh tế ấy được dâng đến trước mặt cậu.
Để cậu ta ngẩng cao đầu kiêu ngạo lựa chọn.
Điều khiến Thẩm Tinh Nhiễm khó chịu hơn nữa là hắn nhận ra Lục Nhiên khác với mình, Lục Nhiên không cần phải che giấu những suy nghĩ đen tối trong lòng cũng không cần phải giả vờ ngây thơ, lương thiện, hay ngoan ngoãn.
Mặt Lục Nhiên lộ ra sự ác ý không chút kiêng dè.
Vì vậy, mọi thứ trên người cậu ta đều trở nên hài hòa.
Thẩm Tinh Nhiễm thậm chí rụt lại một chút. Chưa bao giờ như bây giờ khiến hắn nhận thức rõ ràng — hắn đã cướp đi thứ vốn thuộc về Lục Nhiên, rồi dùng mọi cách để tống cổ người đi giờ như một ác quỷ từ địa ngục bò ra, nhàn nhã lững thững đi vào căn biệt thự vốn thuộc về cậu ta.
Thẩm Tinh Nhiễm nhịn không được lui về phía sau một bước.
“Ting ting.”