Anh ăn gần xong, đặt bát đũa xuống, tựa lưng vào ghế, hỏi: “Vấn đề mà anh muốn giải quyết là gì?”

“Vấn đề? Không không không, tôi không có vấn đề gì.” Cố Chấp vừa thẹn vừa giận: “Làm sao tôi có thể có vấn đề được, chỉ là muốn tối ưu hơn thôi, cậu cứ nói bừa cũng được mà.”

Thấy thái độ của đối phương, Kỷ Mân mất kiên nhẫn, chỉ hướng dẫn qua loa vài câu: “Nắm bắt điểm yếu của đối phương, để mình kiểm soát được tiết tấu.”

Mắt Cố Chấp sáng lên. Không hổ danh là người dù bị tàn tật vẫn khiến tình nhân nhỏ khen ngợi thỏa mãn, quả nhiên câu nào cũng là tinh túy chắt lọc.

“Còn gì nữa không?” Hắn  hỏi tiếp.

“Ban đầu tạo ra cái bẫy, đừng quá mạnh mẽ thậm chí có thể tỏ ra yếu thế.” Kỷ Mân nói.

Cố Chấp điên cuồng gật đầu. Quả nhiên thợ săn cao cấp nhất thường thường lấy hình tượng con mồi xuất hiện.

“Cuối cùng là từng bước tăng gia tốc, khiến đối phương sụp đổ.”

Kỷ Mân nói xong, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, anh cầm khay lên đi đến chỗ bồn rửa.

Cố Chấp theo sát anh, vẫn ngượng ngùng hỏi ra một câu: “Vậy... nếu thời gian không đủ dài thì phải làm sao?”

Kỷ Mân khó hiểu nhìn đối phương.

Thời gian không đủ thì cứ hẹn lần khác thôi, đàm phán đâu phải chỉ diễn ra một lần là xong? Có hẹn được hay không là phụ thuộc vào năng lực của mình.

“Vậy thì tùy vào khả năng của anh thôi.” Anh đáp.

Mặt Cố Chấp lập tức đen như đáy nồi, hắn hoài nghi  Kỷ Mân đang trào phúng mình. Không hỏi thêm gì nữa, hắn “hừ” một tiếng, quay đầu bỏ đi, bỏ lại một câu: “Biết là cậu giỏi rồi, kéo dài được lâu thì cậu hay rồi!”

Kỷ Mân: “??”

Buổi họp hội đồng quản trị hôm nay diễn ra suôn sẻ.

Nhưng không biết tại sao, Kỷ Mân cảm thấy ánh mắt của một số người trong phòng nhìn anh có chút gì đó kỳ lạ không nói nên lời.

Đặc biệt là khi rời khỏi phòng họp.

Một vị trưởng bối thân thiết trong hội đồng quản trị tới gần. Ông vỗ vỗ vai anh, vui vẻ nói: “Ông nội cháu mà biết cháu thế này, chắc sẽ không còn lo lắng nữa.”

Kỷ Mân: “...”

Anh cẩn thận nhìn vị trưởng bối này, bất giác có chút không tôn trọng  mà thầm nghi ngờ có phải ông ấy đã già rồi không.

Lần gặp mặt trước, vị trưởng bối này còn nhìn vào đôi chân của anh mà thở dài thườn thượt. Nói rằng nếu ông nội anh biết được chuyện này, có lẽ dưới mồ cũng không thể yên giấc.

Vậy mà mới hơn một tháng, câu nói đã thay đổi rồi.

Kỷ Mân không nói gì, định lát nữa sẽ thông báo cho người nhà của vị này nhắc nhở kiểm tra sức khỏe định kỳ cho ông. 

Ai cũng biết tính anh cổ quái. Bình thường, ngay cả trưởng bối cũng không ngăn anh khi thấy anh chuẩn bị rời đi nhưng lần này, vị trưởng bối lại tiếp tục đi theo anh.

Như thể chợt nhớ ra điều gì, ông thở dài: “Tiếc là cháu lại thích con trai, nếu không cũng có thể sinh một hai đứa nối dõi cho Kỷ gia rồi”

Hai đầu lông mày Kỷ Mân thoáng qua một tia khó chịu.

Anh định nói rằng mình không có ý định nối dõi cho Kỷ gia, nhưng đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng.

“Cháu thích con trai?” Kỷ Mân nhíu mày lặp lại.

Vị trưởng bối thấy thái độ của anh không tốt, liền khuyên nhủ: “Chuyện này cũng đâu có phải bí mật gì, ngày nào cháu cũng quấn quýt với người ta trong văn phòng, còn giấu giếm gì nữa?”

Kỷ Mân ngẩn người.

Quấn quýt trong văn phòng?

Vị trưởng bối tiếp tục: “Dù gì bây giờ luật hôn nhân đồng tính đã được thông qua rồi, có chuyện gì to tát nữa đâu.”

Cuối cùng, Kỷ Mân nhận ra vị trưởng bối đang nói đến Lục Nhiên, liền đưa tay lên đỡ trán: “Không phải, ai nói với mọi người như vậy…”

Đúng lúc Cố Chấp cầm ly nước  đi ngang qua, nghe vậy chua chát bồi vào một câu:  “Người ta tự nói đấy, cả thế giới đều biết rằng tình nhân nhỏ của cậu vô cùng hài lòng với cậu, vì cậu mà không tiếc công sức theo đuổi ngược lại, cậu còn giấu giếm cái gì nữa?”

Dứt lời, Kỷ Mân nhạy bén cảm thấy tất cả những người đàn ông xung quanh đều đồng loạt nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Dù sao Kỷ Mân cũng là một người gần ba mươi tuổi. Giờ này tiếp xúc với những ánh mắt “ai cũng hiểu” này, một dây thần kinh nào đó trong đầu anh đột nhiên được kích hoạt, ánh mắt thán phục ngưỡng mộ của nhân viên gần đây thêm mấy câu hỏi kỳ quặc của Cố Chấp.

Còn có  ánh mắt vừa ghen tị vừa thán phục của những người xung quanh…

Kỷ Mân nhắm mắt lại, nghiến răng ken két: “Lục! Nhiên!”

***

Lục Nhiên vẫn chưa biết rằng mình sắp bị lật xe. Cậu vẫn chìm đắm trong niềm hạnh phúc khi hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo vài ngày trước.

Thậm chí, cậu còn dành thời gian lên mạng tìm kiếm những trường hợp đã chia tay nhưng vẫn cực kỳ hài lòng với người yêu cũ trong chuyện ấy, mong muốn tìm thêm ví dụ để diễn cho thật hơn.

Lúc này, cậu đang thử đồ.

Trong lúc rảnh rỗi không ngừng nhìn vào điện thoại, kinh ngạc trước mấy câu chuyện trên màn hình.

Thẩm phu nhân  ngồi bên cạnh, cố gắng giữ nụ cười trên mặt. Ban đầu bà không định dẫn Lục Nhiên đến cửa hàng.

Nhưng không thể chống lại việc có quá nhiều người quen xung quanh hỏi thăm. Sau vài lần bà từ chối, những người đó bắt đầu nhìn bà bằng ánh mắt khác lạ.

Thẩm phu nhân lúc này mới nhận ra rằng, trước đây dù nhà họ Thẩm chưa chính thức công bố thân phận của Lục Nhiên.

Nhưng dù sao cậu cũng ra ra vào vào trong khu nhà, thậm chí có lần còn nằm ăn vạ ngay trước cổng biệt thự kể chuyện cho người qua đường nghe. Khi đó họ chỉ nói rằng Lục Nhiên là con của người họ hàng, giờ đột nhiên lại nhận cậu về. Quả thật là tự vả “bốp bốp” vào mặt.

Thẩm phu nhân bất đắc dĩ đành phải mượn cơ hội này, đưa Lục Nhiên đến cửa hàng.

Thợ may vừa đo kích cỡ cho Lục Nhiên vừa không quên khen ngợi: “Cậu nhà có dáng người thật đẹp, nhìn đôi chân dài này xem, từ cổ xuống đều là chân cả.”

Thẩm phu nhân bên ngoài tỏ vẻ hài lòng khi con mình được khen, song bên trong lại oán thầm: Từ cổ xuống toàn là chân thì không phải người mà là quái vật.

Ngay sau đó, người thợ may liếc nhìn thước dây lại nói: “Chỉ có điều hơi gầy.”

Một câu nói thành công khiến Thẩm phu nhân chột dạ, vội  làm ra vẻ lật xem tạp chí, thản nhiên nói: “Nó kén ăn lắm, cái này không ăn, cái kia không ăn, bỉu sao không gầy.”

“Hả? Kén chọn sao? Kén ăn ư?” Lục Nhiên ngẩng đầu khỏi điện thoại, nói: “Muốn kén ăn cũng phải có đồ để kén chứ.”

Thẩm phu nhân: “...”

Bà không dám nói thêm gì nữa, suýt thì quên mất, thằng nhóc Lục Nhiên này ở ngoài chẳng bao giờ giữ thể diện cho ai cả.

Một quý bà ngồi xem kịch bên cạnh nhàn nhạt nói: “Đứa trẻ ở ngoài bấy nhiêu năm, chắc đã chịu khổ nhiều, phải bồi dưỡng kỹ mới được.”

Thẩm phu nhân xấu hổ cười cười.

Vị phu nhân đó khẽ hừ một tiếng, bình thường bà vốn chẳng ưa gì Thẩm phu nhân.

Thời đại nào rồi mà Thẩm phu nhân vẫn còn suốt ngày đắc ý vì mình sinh được ba đứa con trai, lời trong lời ngoài trào phúng bà chỉ có một đứa con gái. Còn khoe khoang rằng đứa con trai út của mình được nuôi dạy rất tốt, ngoan ngoãn nghe lời. 

Khoe khoang cho cố dô kết quả lại không nuôi nổi con trai ruột của mình. Nhìn xem, đứa nhỏ đã phải chịu bao nhiêu khổ cực.

Lúc trước Thẩm phu nhân không có mặt, nên không biết Lục Nhiên ở ngoài kể chuyện con nuôi với con trai ruột. Khi đó, câu chuyện này cũng chưa lan rộng trong giới, tuy nhiên giờ nghe tin nhà họ Thẩm đã tìm lại được con trai út thất lạc, nhiều người đã bắt đầu liên kết câu chuyện với tình hình thực tế — khớp hoàn toàn.

Vậy nên...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play