“Tôi cũng thấy thế bẩn chết đi được.” Lục Nhiên tiếp tục nói: “Nếu không quá tức giận, tôi cũng chẳng muốn làm thế.”
Kỷ Mân: “Chúng ta xuống căng tin nhanh thôi.”
Đừng nói chuyện này trước bữa ăn nữa.
Cuối cùng, Lục Nhiên ngừng nói, đẩy xe lăn đưa Kỷ Mân ra ngoài.
Bây giờ là giờ ăn trưa.
Bên ngoài đang náo nhiệt nhưng khoảnh khắc Lục Nhiên đẩy Kỷ Mân ra khỏi văn phòng, cả tầng lập tức trở nên yên ắng.
Yên ắng đến mức Kỷ Mân cũng phải bất ngờ.
Anh biết mỗi lần mình xuất hiện, cũng sẽ làm gián đoạn bầu không khí của nhân viên song chưa bao giờ gián đoạn triệt để đến mức này.
Hơn nữa, hôm nay ánh mắt của mọi người không giống như thường ngày trộn lẫn đồng tình thương hại pha chút tiếc nuối, cũng không vừa nói chuyện vừa lén lút nhìn anh như mọi khi.
Kỷ Mân không biết có phải mình bị ảo giác không, ấy thế mà mọi người đều đang nhìn anh chằm chằm không có chút ngại ngùng, ánh mắt vượt qua sự tôn trọng thẳng tiến đến phạm vi kinh ngạc thán phục. Trên mặt họ viết thẳng hai chữ “trâu bò”
Kỷ Mân: “...”
Anh mới chỉ không ra ngoài một buổi sáng thôi mà.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
**
Nhà họ Thẩm.
Mấy ngày nay, Thẩm phu nhân và Thẩm Tinh Nhiễm không mấy dễ chịu. Bởi vì bọn họ phát hiện ra rằng Thẩm Hồng Nguyên không phải chỉ nói cho vui.
Ông thực sự nghiêm túc muốn nhận lại Lục Nhiên về nhà họ Thẩm, thậm chí ông còn bắt đầu chuẩn bị.
Tin đức đã truyền ra ngoài.
Liên tục có người đến chúc mừng Thẩm phu nhân vì đã tìm lại được con trai ruột.
Thẩm phu nhân luôn cảm thấy những lời chúc mừng này mang theo chút mỉa mai châm chọc nào đó. Mỗi lần nghe thấy bà đều cảm thấy bất an, cười không nổi.
Trong lúc khó xử, bà lại thầm trách Lục Nhiên là kẻ gây phiền phức.
Thẩm Tinh Nhiễm càng tệ hơn. Trước đây, chắn vẫn tuyên bố với bên ngoài mình là tiểu thiếu gia của nhà họ Thẩm. Sau khi Lục Nhiên trở về, càng giấu kín chuyện mình là con nuôi. Ai ai cũng biết, vợ chồng nhà họ Thẩm có ba người con trai.
Thẩm Tinh Dục, Thẩm Tinh Trác và Thẩm Tinh Nhiễm.
Không ai biết rằng, ‘Thẩm Tinh Nhiễm’ thật sự ban đầu không phải là hắn. Cho đến bây giờ, con trai ruột bị thất lạc của nhà họ Thẩm đã được tìm về nhà.
Khi tin tức này lan ra, thân phận của ‘Thẩm Tinh Nhiễm’ bắt đầu trở nên khó đoán.
Nhà họ Thẩm chỉ có ba người con trai, thế sao lại có người thứ tư?
Đặc biệt là đám Trần Thịnh, lúc trước hắn đã ám chỉ rất rõ ràng rằng Lục Nhiên là con riêng, hắn đã che giấu thân phận con nuôi của mình, biến con trai ruột của cha mẹ nuôi thành con riêng.
Tin tức này truyền ra, mấy cậu ấm con nhà giàu từng thân thiết với Thẩm Tinh Nhiễm không thể tin nổi. Một số người thốt lên rằng mọi hình tượng đã sụp đổ, một số khác thì không thể chấp nhận, dù chưa gặp Lục Nhiên mà đã coi cậu như kẻ thù.
Thẩm Tinh Nhiễm không kịp quan tâm người khác phản ứng như thế nào. Điều cậu quan tâm nhất bây giờ là Cố gia, nói chính xác hơn là thái độ của Cố Ninh Khải.
Đã vậy hiện tại Thẩm Hồng Nguyên còn để cậu phụ trách việc thông báo cho Cố gia. Thẩm Tinh Nhiễm nắm chặt điện thoại, do dự rất lâu, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Cố Ninh Khải hiện vẫn đang ở nước ngoài, cập nhập thông tin không nhanh bằng người trong giới ở trong nước. Thay vì cứ giấu chuyện này để Cố Ninh Khải nghe được từ người ngoài, chi bằng tự hắn thú nhận trước.
Thẩm Tinh Nhiễm lấy lại bình tĩnh, nhắn tin cho Cố Ninh Khải:
【Ninh Khải ca, hôn ước của chúng ta nên hủy bỏ thôi. Ba mẹ em đã tìm lại được con trai ruột của họ, hóa ra em chỉ là một đứa tu hú chiếm tổ mà thôi.】
【Hôn ước của anh chắc chắn là dành cho người anh trai ấy, chúc anh và anh ấy hạnh phúc.】
Cố Ninh Khải tuy ở nước ngoài, nhưng trả lời rất nhanh, anh gửi lại một tin nhắn thoại đầy lo lắng:
【Nhiễm Nhiễm, có chuyện gì vậy? Nói rõ cho anh nghe đi.】
【Hôn ước của hai nhà là đã được nói rõ, hơn nữa anh chỉ có tình cảm với em thôi, làm sao mà hủy bỏ được?】
Thẩm Tinh Nhiễm nhìn vào tin nhắn của Cố Ninh Khải, cảm thấy an tâm hơn, song vẫn do dự một lúc không trả lời lại ngay. Thay vào đó, nhịn đau xóa luôn thông tin liên lạc Cố Ninh Khải.
**
Thời gian đến bữa tiệc càng lúc càng gần.
Lục Nhiên cũng đã xin nghỉ một thời gian, nói là để về nhà họ Thẩm chuẩn bị, đương nhiên cũng mang theo Đại Hoàng.
Phòng làm việc của Kỷ Mân bất ngờ trở nên yên ắng.
Thi thoảng trong lúc làm việc, anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy chiếc bàn trống không, trên mặt bàn còn một cây bút. Chiếc ổ chó màu vàng nhạt, mềm mại cũng vẫn đặt ở một góc trên sô pha. Chỉ là không còn tiếng chân “lộc cộc lộc cộc” của chó nhỏ thỉnh thoảng vang lên nữa. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đến giờ ăn trưa, Kỷ Mân rời khỏi văn phòng, xuống căng tin của công ty.
Hôm nay có buổi họp hội đồng quản trị, nên một số thành viên hội đồng ít khi đến công ty cũng có mặt tại căng tin.
Nhìn thấy Kỷ Mân lên tiếng chào hỏi, song biết anh thích ăn một mình nên không quấy rầy.
Tuy nhiên Kỷ Mân đang ăn dở bữa trưa, đối diện có một người ngồi xuống.
Kỷ Mân ngẩng đầu lên, phát hiện đó là Cố Chấp, con trai út của Cố gia.
Cố Chấp là một cổ đông của Kỷ Thị. Cổ phần trong tay không tính là nhiều, nhưng xem như cầu nối giữa Kỷ gia và Cố gia, xét về vai vế thì là chú của Kỷ Mân.
Tuy nhiên, vị Cố thiếu gia này suốt ngày ăn chơi đàng điếm trong đầu không hề nghĩ được chuyện gì đàng hoàng.
Lúc này ngồi xuống đối diện Kỷ Mân, này suốt ngày chìm đắm trong cuộc sống xa hoa, đầu óc không nghĩ đến chuyện gì chính đáng, trông có vẻ lén lút, hết nhìn trái lại nhìn phải, không biết đang khẩn trương điều gì.
Kỷ Mân đi thẳng vào vấn đề: “Có việc?”
Ngụ ý nếu không có việc gì thì mau lăn.
Thông thường vào những lúc như thế, Cố Chấp đã sớm co giò bỏ chạy đi rồi. Nhưng hôm nay, hắn cứng rắn chịu đựng vẻ mặt lạnh lùng của Kỷ Mân, trong mắt còn lộ ra sự ngưỡng mộ sùng bái.
“Ha ha, thật ra không có gì đâu.” Cố Chấp cười khan. Nhưng vẫn mông vẫn dính chặt trên ghế, không có ý định rời đi.
Kỷ Mân ngẩng đầu lên, im lặng nhìn chằm chằm vào Cố Chấp. Rất ít người dám đối trực diện với Kỷ Mân.
Ánh mắt của anh không hung dữ, nhưng vì quá bình tĩnh, mang theo sự tĩnh lặng như nước đọng, nhìn lâu luôn có cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
Cố Chấp cũng không chống đỡ được mấy giây dưới ánh mắt này, rất nhanh, hắn đã lộ ra vẻ lúng túng. Sau đó, như thể đã quyết tâm, hạ giọng nói nhỏ: “Tiểu Mân, tôi đến để xin chỉ giáo chút chuyện.”
Kỷ Mân ngạc nhiên. Cách nói của Cố Chấp, kết hợp với thái độ như một tên trộm quả thức khiến người ta phải bất ngờ.
Thấy Kỷ Mân không phản ứng gì, Cố Chấp nóng nảy, nhảy mắt ra hiệu với Kỷ Mân, điên cuồng ám chỉ: “Chính là cái đó, cái đó đó đấy.”
Chính là khả năng khiến cho tình nhân nhỏ của chú em không thể rời xa!
Đàn ông với nhau, tôi đã hạ mình thế này rồi, đừng có làm giá nữa nhé?
Kỷ Mân thật sự không hiểu. Trong đôi mắt tĩnh lặng của anh còn hiện lên chút nghi hoặc, hỏi: “Cái gì?”
Cố Chấp gấp đến mức dậm chân, cảm thấy đứa cháu Kỷ Mân này đang làm bộ làm tịch. Hắn cố gắng ra dấu: “Chính là lĩnh vực mà cậu giỏi nhất ấy.”
Giỏi nhất… -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Kỷ Mân nghĩ một chút, có phải là đàm phán thương mại không?
Thấy Cố Chấp cuối cùng cũng hỏi một câu nghiêm túc. Nể mặt Cố lão gia, Kỷ Mân đáp lại.