Người đó vội giơ điện thoại lên, khẩn trương giải thích: “Có chút việc gấp.”
“Không sao, tôi không quản chuyện này.” Lục Nhiên bưng cốc nước ra ngoài.
Người kia cũng đi theo, nghe cậu nói thế, liền thở phào nhẹ nhõm.
Đi trong hành lang, người nọ nhớ ra chuyện gì, tán gẫu: “Công việc của cậu có phải là chăm sóc con chó mà bạn trai cũ của chủ tịch để lại không?”
Lục Nhiên bình tĩnh nhìn người đó, thầm nghĩ cơ hội làm việc đã tới rồi!
Cậu nghiêm túc lắc đầu: “Không phải.”
“Hử?” Nhân viên ngạc nhiên.
Lục Nhiên thở dài: “Đó là chó của tôi.”
“Ồ ồ.” Người nhân viên vội vàng đáp.
Hai người cùng đi thêm một đoạn, cung phản xạ của người kia mới bắt kịp quay sang nhìn Lục Nhiên, đôi mắt trợn tròn kinh ngạc.
Lục Nhiên cũng nhìn lại: “Đúng vậy, đúng như anh nghĩ đấy.”
Đôi mắt người nhân viên sắp nổ tung vì sốc.
Lục Nhiên tiếp tục đi.
Người phía sau nhịn rồi lại nhịn, vẫn nhịn không được xúc động hóng hớt đuổi theo hỏi nhỏ: “Cậu... cậu và chủ tịch bắt đầu từ khi nào vậy?”
“Chắc là từ thời đại học.” Lục Nhiên bịa chuyện không chớp mắt.
Người kia nghe xong càng khiếp sợ. Anh ta nhìn Lục Nhiên từ đầu đến chân, vẻ mặt rất chi là vi diệu: “Vậy... cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Lục Nhiên nhìn đối phương một cái, tiếp tục ba hoa chích chòe: “Gần ba mươi rồi, chỉ do nhìn trẻ thôi.”
Cậu thầm nghĩ, tất cả là để tránh cho Kỷ Mân bị đồn đoán là có sở thích luyến đồng mà thôi.
Có lẽ tin đồn về cuộc sống của Kỷ Mân rất hiếm hoi. Những người trong hành lang nghe xong cũng không nhịn được mà xúm lại.
Khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, khiếp sợ nhìn Lục Nhiên. Có người không kiềm chế được sự tò mò, hỏi: “Vậy tại sao hai người lại chia tay?”
Lục Nhiên bị xịt keo cứng ngắt.
Cậu nhớ lại những gì mình từng thấy trong phim truyền hình, rồi giả vờ thâm trầm thở dài, cúi đầu nhấp nhẹ một ngụm nước nóng, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu xa.
Trông như thể “Tôi có một câu chuyện, nhưng tôi không muốn nói.”
Ngược lại làm cho gương mặt non nớt của cậu có vẻ già dặn hơn, đợi đến khi cảm thấy diễn xuất của mình đã đủ, Lục Nhiên khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng bâng quơ mà thở dài: “Chỉ là do bất đồng quan điểm thôi.”
Người nghe không biết đã tự tưởng tượng ra bao nhiêu tình tiết, cũng đồng loạt thở dài. Ngay sau đó, họ nghĩ đến việc Lục Nhiên hiện đang làm ở Kỷ Thị, liền nảy sinh hy vọng.
Họ hỏi: “Vậy hai người bây giờ tái hợp rồi à?”
Lục Nhiên thoáng sững người, thầm nghĩ: Công việc này cũng không dễ ăn lắm. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Nhưng sau khi suy ngẫm kỹ về mối quan hệ làm việc giữa mình và Kỷ Mân, cộng với câu nói: <Nhớ lấy thân phận của mình> kia của Kỷ Mân.
Lục Nhiên mất mát lắc đầu: “Chưa.”
“Hở?” Một cô gái bên cạnh không thể chấp nhận nổi: “Sao lại như vậy chứ? Cậu đang ở trong văn phòng chủ tịch, chủ tịch còn chịu nuôi con chó của cậu, sao lại không tái hợp? Chẳng lẽ vì chủ tịch quá...”
“Không!” Lục Nhiên vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của mình, lập tức cắt ngang: “Là tôi đang cố gắng theo đuổi anh ấy nhưng đến giờ vẫn chưa thành công!”
Để chứng minh tính chân thực của những lời này, Lục Nhiên còn thêm vài chi tiết..
“Mọi người cũng biết tôi làm việc ở quán cà phê dưới tầng, chính vì muốn gần hơn với anh ấy nên tôi thường xuyên đến tòa nhà này giao đồ ăn...”
“À...”
Đám người xung quanh lập tức nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, vừa tiếc nuối, vừa đồng cảm và cảm động.
Lục Nhiên trông rất đẹp. Trong văn phòng, dù là nam hay nữ, ai cũng không thể không liếc nhìn cậu vài lần mỗi khi cậu xuất hiện.
Cũng có người tò mò về mối quan hệ giữa cậu và Kỷ Mân. Nhưng dù có tưởng tượng nhiều đến đâu, đa số cũng chỉ nghĩ cậu bị Kỷ Mân cưỡng ép mà thôi.
Không ngờ!
Một cậu thiếu niên ngoan ngoãn, dễ thương như thế này lại một lòng một dạ dán lên người đại ma vương kia!
Có người không kìm được hỏi: “Cậu... cậu rốt cuộc thích chủ tịch ở điểm nào?”
Vừa hỏi xong, người đó lập tức im bặt, cảm thấy mình đã hỏi sai.
Dù Kỷ Mân là người tàn tật, nhưng dù gì anh cũng là gia chủ của Kỷ gia, không nói đến tiền bạc, riêng ngoại hình của anh cũng rất đẹp trai.
Các nhân viên của Kỷ Thị dù sợ anh đến chết, nhưng cũng không thể phủ nhận sự lợi hại của anh, chỉ bình thường hay đùa rằng chủ tịch sẽ cô đơn đến suốt đời và đó đã trở thành một câu cửa miệng.
Nhưng giờ hỏi thẳng ra thế này, có vẻ quá bất lịch sự.
Ai ngờ, Lục Nhiên vừa nghe câu hỏi, biết rằng nhiệm vụ thực sự của mình đã đến!
Cậu quay lại nhìn người đó một cái, bình thản thả ra một quả bom: “Vì anh ấy rất giỏi trong... chuyện đó.”
Mọi người: “!!!”
Một câu nói của Lục Nhiên khiến đám đông xung quanh choáng váng.
Lúc đầu nghe Lục Nhiên kể chuyện, cứ tưởng câu chuyện của Lục Nhiên là một mối tình đậm chất lãng mạn ngây thơ ban đầu, rồi lâm ly bi đát ngược tâm ngược thân cuối cùng gương vỡ lại lành.
Không ngờ lý do lại đơn giản và thẳng thừng đến vậy sao!!!
Huống hồ...
Bởi vì Kỷ Mân là người tàn tật, cộng với xung quanh anh luôn không có ai, nên nhiều người đã mặc định rằng anh “không được”.
Ai ngờ...!!!
Đám đông đằng sau ai nấy đều sốc không nói nên lời.
Lục Nhiên nhìn sắc mặt của họ, sâu sắc cảm nhận được ‘thành quả công việc’ của mình lần này.
Cậu cầm cốc nước, vô cùng mãn nguyện quay về văn phòng của Kỷ Mân.
Trên đường đi, còn oán thầm trong lòng. Kỷ Mân đúng là người sĩ diện, để cậu sắm vai “bạn trai cũ” để xóa tan lời đồn rằng anh “không được.”
Thế mà còn không chịu nói thẳng ra, bắt cậu phải tự đoán may mà cậu thông minh, đoán ra được.
Nhưng nghĩ nghĩ Lục Nhiên cũng hiểu. Dù sao thì đó là vấn đề liên quan đến lòng tự tôn của đàn ông.
Vả lại ...Có lẽ anh ấy chắc cũng không được thật.
Đúng lúc Kỷ Mân đang rảnh rỗi, thấy Lục Nhiên bước vào, anh ngẩng đầu lên hỏi: “Sao đi lâu vậy?”
“Bởi vì tôi đang nghiêm túc làm việc.” Lục Nhiên nói như đúng rồi, giọng còn mang theo chút tự hào, như muốn tranh công.
Càng lúc càng giống những đứa nhỏ ở độ tuổi này. Khóe miệng Kỷ Mân bất giác cong lên.
Làm việc nghiêm túc? Trong phòng trà thì làm việc gì chứ, học từ vựng tiếng Anh sao?
Thấy anh cười, trong lòng Lục Nhiên càng thêm tự tin.
hầy!!!
Đàn ông mà.
**
Đến giờ ăn trưa.
Lục Nhiên cố gắng diễn vai một người đang theo đuổi tình yêu. Nhưng cậu chưa bao giờ theo đuổi ai, nghĩ tới nghĩ lui đành đến gần Kỷ Mân, hỏi: “Anh thích ăn gì? Tôi xuống căng tin dưới tầng lấy cho anh.” ( truyện trên app tyt )
Cậu hỏi rất nghiêm túc, đôi mắt đen lấp lánh.
Không phải là đang lấy lòng, đứa nhỏ này thực sự muốn biết sở thích của anh. Điều này khiến Kỷ Mân không khỏi giật mình, môi anh vừa nhúc nhích định nói ra món mình thích.
Đột nhiên trong đầu đầu lại hiện lên cảnh Lục Nhiên cầm ly nhúng trong bồn cầu.
Kỷ Mân: “...”
Ngay sau đó, chút cảm động vừa có kia đã tan biến.
Anh bắt đầu tự hỏi không biết mình có làm gì khiến Lục Nhiên phật lòng không. Nghĩ kỹ lại, thì hình như cũng có khá nhiều chuyện, ngày thường mặt lạnh mày châu, nói đưa người về tận nhà nhưng giữa đường lại đuổi xuống, rồi cự tuyệt đứa nhỏ thăm dò về mặt tình cảm, còn buộc đứa nhỏ phải học hành chăm chỉ.
Kỷ Mân trầm mặc một lúc, gian nan nói: “Thôi, để tôi tự xuống.”
Lục Nhiên dường như nhìn thấu sự lo lắng của anh, an ủi: “Anh đừng sợ mà.”
Cậu chân thành giải thích: “Anh là ông chủ của tôi, lại giúp tôi rất nhiều, tôi chắc chắn sẽ không nhúng dụng cụ ăn uống của anh vào bồn cầu đâu.”
Kỷ Mân: “...”
Anh có cần nói cảm ơn không nhỉ?