Lục Nhiên dắt Đại Hoàng đang đi đột nhiên dừng lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Hồng Nguyên.

Chưa kịp mở miệng, Thẩm Hồng Nguyên đã đặt ly hồng trà trong tay xuống, làm như không có việc gì nói: “Hôm nay tôi tìm Kỷ tổng có việc, anh đi cùng xe với tôi.” 

Giọng điệu Thẩm Hồng Nguyên nghe có vẻ tự nhiên.

Lục Nhiên nhanh chóng nhận ra điểm không đúng, dù Thẩm Hồng Nguyên là người trọng lợi, nhưng dù gì ông vẫn có chút tự cao. 

Hôm qua nghe nói Kỷ Mân đưa cậu về, việc chính thức ra đón có thể hiểu được nhưng nếu đã mất mặt như thế, hôm nay sao còn trơ mặt tới tìm?

“Vậy thì không được.” Lục Nhiên nhìn ông chằm chằm: “Đi làm thì không thể mang theo người nhà.”

Thẩm Hồng Nguyên cau mày: “Tôi là cha của anh, có gì mà không thể đi cùng?”

Lục Nhiên cười khẩy, dắt Đại Hoàng đi, khi đến gần ngưỡng cửa, cậu chậm rì rì nói: “Nếu ông dám đi theo, tôi sẽ nằm dài trước cửa công ty Kỷ thị, rồi nói rằng cha tôi đưa tôi đến đây để bán thân.”

Thẩm Hồng Nguyên: “...” Mông nhấc lên nữa đường cứng đờ.

Lục Nhiên nghênh ngang rời đi.

Thẩm Hồng Nguyên chỉ biết đứng đằng sau trừng mắt.

Cho nên Kỷ Mân coi trọng Lục Nhiên ở chỗ nào chứ?

Hôm nay Lục Nhiên đến hơi muộn.

Khi cậu bước vào tầng có phòng của Kỷ Mân, các chỗ ngồi xung quanh đã đông đủ người. Dạo này, nhân viên ở tầng này đã quen thuộc với Lục Nhiên và Đại Hoàng.

Một số nhân viên từ các tầng khác đến thăm, khi thấy Đại Hoàng, liền chào hỏi: “Oaa, đây là chú chó của bạn trai cũ ông chủ à!”

Lục Nhiên thầm nghĩ, tin đồn này lan nhanh thật. Trước đó chỉ là phỏng đoán rằng là bạn đời cũ, giờ đã chính xác đến mức gọi là bạn trai cũ rồi.

Xem ra, Kỷ Mân là gay. Bảo sao đối phương lại có hứng thú với Trương Lân đang ngủ.

Lục Nhiên bước vào văn phòng.

Kỷ Mân đang bàn giao công việc với trợ lý.

Lục Nhiên không quấy rầy, để Đại Hoàng vào ổ, tự nhiên đến ngồi vào chiếc bàn nhỏ quen thuộc.

Mấy ngày trước, khi làm việc “vừa học vừa nhận lương”, cậu vẫn còn chút căng thẳng. Mông vừa chạm xuống ghế là như có thầy chủ nhiệm đang nhìn chằm chằm bên cạnh, lập tức vào trạng thái học hành nghiêm túc.

Ngày hôm qua biết Kỷ Mân có mục đích riêng, cậu ngược lại thả lỏng không ít. Giờ cậu còn đang nằm dài trên bàn nghịch điện thoại, cực kỳ thoải mái. ( truyện trên app tyt )

Kỷ Mân, ngồi ở bàn làm việc phía sau, liếc mắt nhìn thấy Lục Nhiên vào, lời đang nói với trợ lý bỗng khựng lại.

Cho đến khi trợ lý trước mặt nhìn anh với ánh mắt lo lắng thấp thỏm.

Kỷ Mân lúc này mới gạt đi câu hỏi đánh thẳng vào linh hồn của đứa nhỏ trên xe tối qua, ước chừng sửng sốt mất hai giây mới tiếp tục công việc trước đó.

Sau khi trợ lý rời đi.

Kỷ Mân mở máy tính, chuẩn bị làm việc.

Nhưng… Anh đột nhiên phát hiện ra chiếc bàn nhỏ kia đặt ở một vị trí không phù hợp, dù nó nằm ở phía bên kia của văn phòng song lại đối diện với bàn làm việc của anh. Khiến cho Kỷ Mân chỉ cần ngước mắt lên là có thể thấy ai kia đang nằm dài trên bàn nghịch điện thoại.

Đứa nhỏ dường như đang lướt video ngắn, không biết đã xem được gì, mím môi nghẹn cười. Hoàn toàn khác với vẻ nghiêm túc vài ngày trước, hôm nay đứa nhỏ trong thoải mái và tùy ý hơn nhiều.

Thấy vậy Kỷ Mân không khỏi khó chịu. Anh lại nghĩ đến câu hỏi kỳ lạ tới mức kinh thiên động địa khiếp quỷ thần của Lục Nhiên tối qua, nhưng chưa kịp mở miệng nhắc nhở đứa nhỏ phải nghiêm túc học hành. 

Lục Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, ngước mặt hỏi anh: “Kỷ tiên sinh, bạn trai cũ của anh là người như thế nào vậy?”

Kỷ Mân hô hấp cứng lại, nhìn thoáng Lục Nhiên.

Đứa nhỏ vô tư thẳng thắn hỏi, hoàn toàn không ý thức được rằng mình đang tò mò về đời tư tình cảm của người khác.

Sao tự dưng đứa nhỏ lại hỏi chuyện này?

Kỷ Mân mím môi, đáp: “Cậu hỏi chuyện này làm gì, tôi không có bạn trai cũ.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Lục Nhiên vốn định hỏi xem bạn trai cũ của Kỷ Mân có phiền không khi trong tin đồn bỗng nhiên xuất hiện thêm một con chó. Nghe thấy anh trả lời như vậy, cậu ngạc nhiên: “Sao cơ? Chẳng lẽ là bạn gái cũ!”

Cậu lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn Kỷ Mân. Cùng với Trương Lân mập mờ không rõ ràng, rõ ràng là gay thế mà còn đi lừa gạt tình cảm con gái nhà người ta.

Kỷ Mân: “...”

Đứa nhỏ này rốt cuộc đang hỏi cái gì vậy?

“Tôi không có người yêu cũ.” Kỷ Mân nói.

Vậy nên tốt nhất là cậu nên chú tâm học hành. Câu sau còn chưa kịp nói ra.

Kỷ Mân ngẩng đầu lên, thấy Lục Nhiên đầy kinh ngạc nhìn anh. Trong ánh mắt kinh ngạc kia còn xen lẫn chút đồng tình.

“Không có ai luôn sao?”

Lục Nhiên không ngờ rằng, ngay cả người yêu cũ cũng là do người ta đoán mò.

Kỷ Mân lại rơi vào im lặng, vô cùng chắc chắn rằng mình đã nghe thấy sự cảm thông trong lời nói của đứa nhỏ này. Anh nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại: “Chẳng lẽ cậu có à?”

“Tôi không có.” Lục Nhiên thẳng thắn đáp: “Hơn nữa tôi còn nhỏ mà.”

Kỷ Mân chưa đến ba mươi tuổi bỗng cảm thấy như đầu gối mình vừa bị bắn vào mũi tên.

(*ám chỉ đâm một nhát đau lòng, thốn.)

Anh giơ tay lên xoa trán, không muốn nói chuyện này với một đứa nhỏ còn chưa lớn, lạnh giọng nghiêm khắc nói: “Đi học bài đi.”

“Ồ.” Lục Nhiên đáp, rồi lại hỏi: “Nhưng anh vẫn chưa nói tại sao lại thuê tôi, rốt cuộc tôi cần phải làm gì?”

Kỷ Mân khựng lại.

Tối qua trong xe, anh chỉ tiện miệng nói để chặn lại ý nghĩ kỳ quặc nào đó của ai kia, chứ thật ra anh cũng chưa biết sẽ giao cho Lục Nhiên làm việc gì. Nhưng câu đó rõ ràng không thể nói ra.

“Tự nghĩ đi.” Anh lạnh lùng đáp.

Kỷ Mân nói xong, đột nhiên lại nhớ đến ‘lý do’ mà tối qua thiếu niên đã suy nghĩ mãi mới nghĩ ra.

Vì thế Kỷ Mân dừng lại một chút, ho nhẹ một tiếng, trầm giọng bổ sung: “Nhớ lấy thân phận của mình.”

Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi lung tung.

Cũng đừng đoán bừa.

Lục Nhiên chẳng hiểu ngụ ý trong lời của anh, lầm bầm rút đề thi tiếng Anh ra.

Cậu có thân phận gì mà bản thân lại không biết?

Là thân phận “vừa học vừa nhận lương” sao? Cậu còn thua cả Đại Hoàng, ít ra Đại Hoàng còn là chó của “bạn trai cũ”. 

Nghĩ vậy, ngón tay đang rút nắp bút của Lục Nhiên dừng lại — bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra là thế!

Kỷ Mân vừa bắt đầu làm việc thì nghe thấy đứa nhỏ trước mặt cao giọng thông báo: “Tôi hiểu rồi!”

Kỷ Mân ngẩn ra không rõ đứa nhỏ lại hiểu cái gì nữa. Ngay sau đó chợt nghe Lục Nhiên thề non hẹn sắt: “Yên tâm đi, giao cho tôi! Tôi sẽ làm tốt phần việc của mình!”

Kỷ Mân: “...”

Nghe có vẻ khá nghiêm túc.

Thôi, cứ để đứa nhỏ này tự lo, chỉ cần đừng mang ly của anh đi nhúng trong bồn cầu là được.

Lục Nhiên cảm thấy bản thân đã hiểu được tinh túy của công việc, nhất thời có động lực. Quả nhiên, học gì đó chỉ là kèm theo, bây giờ cậu có mục đích khác. 

Đến gần giờ nghỉ trưa, nước trong ly của Lục Nhiên đã hết, cậu nhìn bình nước bên cạnh nhưng không đến đó lấy mà đặc biệt cầm ly đến phòng trà cà phê một chuyến.

Dù là ở Kỷ Thị, phòng trà cũng có rất nhiều người đang mò cá trong đó, Lục Nhiên chậm rãi lấy nước sau đó đứng chờ thêm một lúc. Có một nhân viên đang ở đó gọi điện cho bạn gái, dường như đang cãi nhau, cuộc gọi kéo dài khá lâu. 

Chờ cúp điện thoại, vừa quay đầu nhìn thấy Lục Nhiên, lại càng hoảng sợ. Trên mặt lập tức lộ ra sự lúng túng khi bị bắt gặp đang sờ cá.

Dù sao thì Lục Nhiên cũng là người ngồi trong văn phòng của chủ tịch. Tuy rằng bọn họ không hiểu cậu chàng này có thân phận gì nhưng lỡ đâu đối phương là tai mắt của chủ tịch thì sao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play