Nếu là đi cùng anh hai Thẩm Tinh Dục, chắc chắn sẽ không bị bỏ lại ngồi trong xe thế này chứ? Song lời này không thể nói ra.
Nếu để Thẩm Hồng Nguyên nghe thấy sẽ nổi điên ngay.
Tuy nhiên Thẩm Tinh Nhiễm cũng không muốn để ý đến lòng tự trọng mong manh của Thẩm Hồng Nguyên. Hắn giả vờ không nhìn thấy sắc mặt của ông, ngồi trong xe chơi điện thoại.
Dạo này, quan hệ giữa hắn và Thẩm phu nhân đã được hàn gắn. Như thế Thẩm Tinh Nhiễm cũng không còn lo lắng thấp thỏm nữa song khi lướt qua danh bạ điện thoại, hắn lại cảm thấy nhạt nhẽo.
Đột nhiên, điện thoại hắn nhận được một tin nhắn.
Thẩm Tinh Nhiễm nhìn xong, kích động nhào đến Thẩm Hồng Nguyên: “Ba! Anh Ninh Khải có phải sắp về nước không?”
Kích động nói xong phát hiện Thẩm Hồng Nguyên chẳng hề đáp lại.
Thẩm Tinh Nhiễm ngẩn ra cảm thấy có điều gì đó không ổn, mới ngẩng đầu nhìn kỹ sắc mặt của Thẩm Hồng Nguyên.
Thẩm Hồng Nguyên đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, kiểu như một cơn bão lớn đang sắp ập tới, thậm chí ông không nghe thấy lời hắn nói.
Bị nhìn một lúc, Thẩm Hồng Nguyên mới hoàn hồn, nhíu mày hỏi Thẩm Tinh Nhiễm: “Vừa nãy con nói gì?”
Thẩm Tinh Nhiễm ngẩn ra, cố ý làm giọng ngoan ngoãn: “Không có gì, chỉ là anh Cố Ninh Khải nhắn tin cho con, nói rằng anh ấy sắp về nước.”
“Ừm.” Thẩm Hồng Nguyên đáp lại, chỉ khẽ lẩm bẩm trong miệng: “Cố gia..”
Nhắc đến Cố gia, trong mắt Thẩm Tinh Nhiễm cũng lóe lên một chút hứng thú. Lúc trước hắn cảm thấy Trương Lân liên hôn với Lâm Y có chút đáng tiếc nhưng hắn cũng chưa ra tay làm gì cả.
Chỉ vì nhà họ Thẩm thực ra có một cuộc liên hôn bằng miệng với Cố gia. Cố Ninh Khải thậm chí còn là thanh mai trúc mã của cậu.
Nhà họ Thẩm và Cố gia từng là hai gia tộc lớn ngang tầm nhau, nhưng mấy năm gần đây khi nhà họ Thẩm gặp khó khăn, trong khi Cố gia vẫn giữ nguyên vị thế, gần như có thể xem ngang tầm với Kỷ gia.
Thẩm Tinh Nhiễm đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ chọn điều tốt hơn. Có Cố Ninh Khải, hắn sẽ chẳng bao giờ chọn một nhị thế tổ như Trương Lâm. Tâm tình của hắn tương đối phấn khích.
Trong chốc lát đã quên mất trạng thái của Thẩm Hồng Nguyên, mãi cho đến khi họ trở về biệt thự nhà họ Thẩm.
Thẩm Tinh Nhiễm theo Thẩm Hồng Nguyên bước vào phòng khách, hắn vừa định chia sẻ tin tức mình vừa nhận được với Thẩm phu nhân, vừa mới đi tới đã thấy Thẩm Hồng Nguyên vốn định lên lầu bỗng nhiên dừng bước, xoay người hỏi Thẩm phu nhân: “Danh sách khách mời mà bà định mời lúc trước đã chuẩn bị xong chưa?”
Thẩm phu nhân ngơ ngác: “Danh sách khách mời nào cơ?”
Thẩm Tinh Nhiễm cũng chẳng hiểu gì.
Sau đó, bọn họ thấy Thẩm Hồng Nguyên đứng trên cầu thang, giống như đang tuyên bố một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, giọng điệu vừa thờ ơ vừa chắc nịch: “Tháng sau, sẽ nhận lại Lục Nhiên về nhà. Trước đây bà chẳng phải đã có ý định này sao? Giờ thì cứ tiếp tục chuẩn bị đi.”
Khoảnh khắc nghe câu nói đó đầu Thẩm Tinh Nhiễm như có tiếng sấm vang. ( truyện trên app T Y T )
Thẩm Hồng Nguyên vừa nói gì?
Muốn nhận lại ai?
Lục Nhiên?
Tại sao?
Rõ ràng trước đó ông vẫn kiên quyết phản đối chuyện này!
Thẩm phu nhân cũng bị sốc không nhẹ, khi đó bà nói muốn nhận lại Lục Nhiên chỉ đề phòng trường hợp Thẩm Tinh Nhiễm thật sự là con riêng của Thẩm Hồng Nguyên.
Bà còn chưa kịp chuẩn bị, hơn nữa vừa nói đến chuyện nhận lại Lục Nhiên, hàng loạt rắc rối mà bà muốn tránh né lập tức xuất hiện, theo bản năng đùn đẩy: “Sao tự nhiên lại lôi chuyện này ra làm gì, rảnh rỗi sinh nông nổi à, phiền phức quá...”
Sắc mặt Thẩm Hồng Nguyên tối sầm lại, ông ngắt lời: “Còn không phải do bà hết sao!”
Như thể nghĩ đến điều gì đó, ông cố nén cơn giận, dứt khoát: “Được rồi, chuyện này cứ quyết định vậy đi, bà đi chuẩn bị cho tốt vào.”
Nói xong, không đợi Thẩm phu nhân phản ứng, ông tiếp tục đi lên lầu, đi được nửa đường, Thẩm Hồng Nguyên lại dừng bước, quay đầu nhìn Thẩm Tinh Nhiễm đang ngây người ra, nói: “Con có nói chuyện với Cố Ninh Khải thì nhớ báo cho Cố gia biết.”
Thẩm Tinh Nhiễm siết chặt điện thoại trong tay.
Nếu Lục Nhiên được nhận về nhà họ Thẩm thì liên hôn với Cố gia...
Thẩm Tinh Nhiễm đột nhiên ý thức được người định sẵn để liên hôn với Cố gia là do ông cụ Thẩm sắp đặt.
Khi ông cụ Thẩm còn sống, Lục Nhiên thậm chí còn chưa được nhà họ Thẩm nhận nuôi. Vậy nên...
Người được chọn cho cuộc hôn nhân ấy, rốt cuộc là ai? Trong chốc lát, phòng khách nhà họ Thẩm chìm vào yên lặng.
Cho đến khi có tiếng “bíp” phát ra từ cửa điện tử bên ngoài.
Thẩm Tinh Nhiễm quay đầu nhìn — Lục Nhiên dắt theo con chó nhỏ mang theo ánh đèn đường vàng nhạt bước vào biệt thự.
Người này trông không khác mấy so với mấy ngày trước, ăn mặc vẫn kiểu nghèo kiết xác kia, vạt áo với quần còn dính vết bẩn không tên. Dường như nhận ra ánh mắt của hắn, người trong mắt Thẩm Tinh Nhiễm chẳng được yêu thương, không có phong thái, một đứa cô nhi chỉ biết nổi điên — ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Đôi mắt đen bình thản khiến Thẩm Tinh Nhiễm không khỏi thấy sợ hãi và chột dạ.
Thẩm Tinh Nhiễm vẫn nhớ rõ, sáng nay họ cũng đứng đúng ở vị trí này, lúc đó hắn nhờ có sự yêu thương của Thẩm phu nhân mà vênh váo tự đắc nhìn Lục Nhiên. Lạnh lùng thông báo với Lục Nhiên rằng cậu ta sẽ vĩnh viễn không được nhận lại vào nhà họ Thẩm.
Vậy mà chỉ sau mười mấy tiếng.
Dường như chẳng có gì thay đổi, nhưng dường như tất cả đã thay đổi— Trên lầu lại vang lên chút tiếng động.
Mấy người cùng quay đầu nhìn, phát hiện Thẩm Hồng Nguyên lại xuống lầu. Ông đã thay bộ lễ phục tham dự bữa tiệc nhưng lại mặc một bộ đồ trang trọng hơn mà không quá phô trương, còn vuốt lại tóc, trông như đang chuẩn bị gặp một khách hàng quan trọng.
Trong lòng Thẩm Tinh Nhiễm chợt lóe lên một suy nghĩ phi lý. Thẩm Hồng Nguyên đang đặc biệt chuẩn bị để đón Lục Nhiên sao?
Đi xuống đến dưới lầu, thấy chỉ có mỗi Lục Nhiên dắt chó trở về. Sắc mặt Thẩm Hồng Nguyên sầm lại, có phần ngạc nhiên: “Sao chỉ có mình anh về?”
Lục Nhiên nhìn ông ta, hơi buồn cười, đáp lại: “Không thì sao?”
Ánh mắt cậu quét qua quét lại bộ dạng ăn mặc của Thẩm Hồng Nguyên, giả vờ kinh ngạc thốt lên: “Trời ơi, cha…cha chẳng lẽ đặc biệt đến để đón con à?”
Thẩm Hồng Nguyên như bị đùa giỡn, vô thức muốn nổi giận nhưng khi ông cúi đầu nhìn thấy chú chó nhỏ đi bên cạnh Lục Nhiên.
Tối nay, Lục Nhiên đi cùng Kỷ Mân, giờ cậu về còn mang theo con chó...Mặt Thẩm Hồng Nguyên ngạc nhiên thấy rõ.
Kỷ Mân… Lẽ nào vì Lục Nhiên mà đối phương còn giữ cả chó?
Ông nén giận một lúc lâu, cuối cùng cố nặn ra một nụ cười, nói: “Tháng sau nhà có tiệc, anh chuẩn bị đàng hoàng cho tôi.”
Nói xong, Thẩm Hồng Nguyên lại quay lên lầu.
Lục Nhiên dắt Đại Hoàng trở về phòng, nghĩ đến sắc mặt của Thẩm Hồng Nguyên lúc nãy, không nhịn được mà muốn cười.
Cầm điện thoại lên nhắn tin cho Kỷ Mân: 【Ông chủ, anh thật tốt quá [dán dán.jgp].】-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Mặc dù không biết Kỷ Mân muốn cậu làm gì nhưng rõ ràng thân phận của Kỷ Mân đã giúp cậu một việc lớn.
Người kia dường như bị dọa sợ, nhanh chóng và cẩn thận đáp lại một tin nhắn không hề liên quan: 【Tôi không thích cậu.】
Lục Nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình trò chuyện một lúc lâu, không hiểu lắm…
Chuyện này không phải đã nói rõ rồi à?
Sao lại cứ nhấn mạnh mãi như thế.
Cảm giác cứ là lạ thế nào đó.
Sáng hôm sau, Lục Nhiên thức dậy như thường lệ để “đi làm”.
Khi cậu xuống lầu bất ngờ thấy Thẩm Hồng Nguyên dậy từ rất sớm, mà ông vẫn chưa đi làm mà ngồi trên sô pha trong phòng khách, có vẻ như đang đợi người