“Không có gì.” Lục Nhiên lại rụt về.

Quản gia Trần từ ghế phụ bước xuống, đi vòng qua để mở cửa xe.

Lục Nhiên chú ý đến ông, vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Song cậu chợt nhận ra, cái xe này vẫn đậu nguyên chỗ ban đầu.

Chứng tỏ …. Lúc Kỷ Mân bảo quản gia Trần gọi xe tới chỉ là cái cớ để đuổi quản gia Trần đi.

Đầu óc Lục Nhiên vẫn còn mơ màng, cậu ôm chặt tấm chăn, dựa sát vào lồng ngực Kỷ Mân mà không nhúc nhích.

Vì thế khi quản gia Trần vòng tới, ông nhìn thấy hai người vẫn trong tư thế ôm nhau cùng ngồi trên xe lăn.

Quản gia Trần: “...”

Ông im lặng một lúc, cúi đầu nhìn đồng hồ rồi lại liếc mắt nhìn Kỷ Mân, như đang hỏi: <Lâu vậy rồi mà vẫn chưa ôm đủ sao?>

Kỷ Mân: “...”

Anh đột nhiên cũng nhận ra tư thế này có chút quá mức thân mật.

Đứa nhỏ đang nép trong lòng anh, lại bị tấm thảm phủ kín mít.

Tấm thảm mỏng phảng phất dựng nên một không gian kín, rất thuận lợi cho người  ta mặc sức làm bậy mà càng che chắn, người ta càng muốn khám phá.

Chuyện gì đã xảy ra dưới tấm chăn?

Ngón tayKỷ Mân như thể bị phỏng, lập tức buông lỏng ra, lạnh lùng nói: “Đi xuống.”

“Ồ!” Lời của ông chủ chính là thánh chỉ, Lục Nhiên lanh lẹ nhảy xuống xe, động tác nhanh nhẹn không hề luyến tiếc.

Ngược lại là Kỷ Mân, cảm giác nặng trịch trong lòng đột nhiên nhẹ bẫng, gió lạnh theo sát vọt vào.

Khiến anh cảm thấy khó chịu.

May mà rất nhanh đã vào trong xe.

Trong xe rất ấm áp.

Nhưng Lục Nhiên dù sao cũng bị phơi ngoài trời lạnh khá lâu, phải đợi Kỷ Mân lên xe trước rồi cậu mới chui vào. Vừa vào xe, sự thay đổi bất thình lình nóng với lạnh làm cậu hắt xì một cái.

Kỷ Mân quay đầu nhìn cậu một cái rồi lại quay đi, lạnh nhạt lên tiếng: “Áo khoác.”

Quản gia Trần nghe vậy liền đưa áo khoác của Lục Nhiên qua.

Kỷ Mân dừng lại một chút, nói thêm: “Nước nóng.”

Quản gia Trần lại đưa một cốc nước nóng, dặn dò: “Cẩn thận kẻo bỏng.”

Lục Nhiên mặc áo khoác, tay ôm cốc nước nóng.

Bình thường mùa đông cậu phải làm việc ngoài trời, không kịp mặc áo khoác đã chạy vội trong gió lạnh là chuyện thường tình.

Bây giờ cơ thể đột ngột ấm áp lên.

Lục Nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng cắn vào vành cốc, rồi không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía trước nhìn người được coi như là ông chủ của mình.

Cuộc sống từ nhỏ đến lớn  vô tình làm cậu khó có thể tự tin chấp nhận lòng tốt của người khác đối với mình. Sự quan tâm này hễ vượt qua giới hạn trong lòng, cậu vắt hết óc để tìm hiểu nguyên nhân — Lục Nhiên từng ngụm uống nước nóng.

Nghĩ đến công việc học mà có lương của mình, rồi lại nghĩ đến những chuyện đã xảy ra tối nay, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng rõ rệt.

Đột nhiên, cậu nghĩ đến điều gì đó, mắt trợn tròn.

Qua một lúc lâu, cậu mới lén lút nhích đến gần không thể tin được mà nhìn Kỷ Mân.

Kỷ Mân thấy cậu nhìn mình, khó hiểu: “Làm gì?”

“Kỷ tiên sinh.”

Lục Nhiên mở to đôi mắt đen láy, quả quyết hỏi: “Anh…không phải là... thích tôi chứ?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Trong xe lặng như tờ.

Quản gia Trần  và tài xế ngồi ở ghế phụ phía trước không hẹn mà hiện lên vẻ tò mò hóng hớt.

Được lắm!!!

Lúc ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì mà lên xe rồi mới khiến cho một người còn lại người kia đang thích mình?

Kỷ Mân nhìn chằm chằm vào Lục Nhiên ngẩn ra rất lâu, dường như có chút không tin vào tai mình, thử hỏi lại một câu: “Cậu vừa nói gì?”

Đứa nhỏ không hề biết ngượng ngùng là gì, mạnh dạn lặp lại: “Tôi hỏi anh có phải thích tôi không.”

Lần này Kỷ Mân nghe rõ rồi. Anh cười khẩy một tiếng, như thể vừa nghe được câu chuyện cười thế kỷ nào đó.

“Cậu đang nói linh tinh gì vậy?”

Lục Nhiên nói có sách mách có chứng: “Thế thì tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy? Trả lương cho tôi mà chẳng cần tôi làm gì, chỉ cần học thôi. Sau khi phát hiện bị tôi lợi dụng cũng không giận, còn tiếp tục để tôi đi làm.” 

“Vừa nãy còn giúp tôi giữ thể diện trước mặt Thẩm Hồng Nguyên.”

Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Kỷ Mân. Như đang nói rằng, nếu không phải tình yêu thì là gì đây!

Trong ánh mắt trong trẻo ấy thậm chí còn mang theo chút khổ não phiền muộn giống như đang  suy nghĩ làm sao để từ chối anh vậy.

Kỷ Mân bị lời nói của Lục Nhiên làm cho đầu óc choáng váng, cảm thấy bực bội mà chẳng biết tại sao. Anh nghĩ đứa nhỏ này thật thần kỳ, không  khỏi nghiêng đầu, nghiêm túc trần thuật lại: “Hôm nay tôi tận mắt thấy cậu nhúng ly trong bồn cầu.”

Điên như vậy mà thích cho nổi?

Nhưng mà đứa nhỏ rõ ràng không hiểu ẩn ý của anh.

Thậm chí còn nhíu mày giải thích: “Phần lớn là tôi tự mình trút giận, tiện thể giúp anh chỉnh người ta một chút thôi. Anh đừng cảm động quá.”

Kỷ Mân nghẹn tức trong lồng ngực.

Còn bảo đừng cảm động quá?

Kỷ Mân mở cửa sổ xe, hít một hơi khí lạnh bên ngoài, mới hạ được cơn giận đầy đầu xuống.

Anh quay đầu lại, nghiêm túc giải thích với Lục Nhiên: “Tôi không có hứng thú với con nít chưa đủ hai mươi tuổi.”

Dứt lời.

Thấy đứa nhỏ kinh ngạc nhìn anh chằm chằm.

Chẳng hiểu tại sao, Kỷ Mân bỗng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Anh cho rằng mình đã từ chối quá thẳng thắn, môi khẽ động định nói thêm gì đó.

Nhưng đã thấy đứa nhỏ trợn tròn mắt, biểu cảm rất chi là vi diệu: “Anh sao vậy, còn có cả phân biệt tuổi tác?”

Kỷ Mân: “...”

Rốt cuộc anh đã dính phải thứ gì thế này.

Bây giờ vứt đi vẫn còn kịp không? ( truyện trên app tyt )

“Cảm ơn, tôi không có chút hứng thú nào với cậu, cũng chẳng có thú vui tiêu tiền nuôi người không công. Đã thuê cậu thì đương nhiên tôi có lý do riêng. Cậu im miệng ngồi yên đi, ngày mai làm việc cho tử tế.”

Kỷ Mân phá lệ nói một tràng dài như vậy, ngay cả hơi cũng không lấy chỉ sợ Lục Nhiên lại ngắt lời mà nói thêm mấy câu kỳ quặc nữa.

Lục Nhiên cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh.

Thấy anh thực sự nghiêm túc, lúc này cậu mới bán tín bán nghi lùi về ngồi lại ghế sau.

“Tốt nhất là không đấy nhé.” Cậu nói: “Ông chủ thích nhân viên, đó gọi là quấy rối chốn công sở.”

Kỷ Mân: “...”

Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy xe đã đến gần khu vực nhà họ Thẩm, lạnh giọng: “Dừng xe.”

Tài xế dừng xe bên lề đường.

Kỷ Mân không thèm nhìn Lục Nhiên, giống như để chứng minh bản thân thực sự không hề có hứng thú với Lục Nhiên, giọng anh lạnh lùng: “Xuống xe.”

“Hả?” Lục Nhiên ngơ ngác:  “Không phải nói đưa tôi về nhà sao?”

“Bây giờ cậu không có phúc lợi đó nữa.” Người đàn ông chậm rãi nói.

Cuối cùng, Lục Nhiên ôm con chó, vừa đi vừa càu nhàu trở về nhà họ Thẩm. 

Trong lòng nghĩ, bảo sao Kỷ Mân giàu có như vậy mà lại không có bạn trai hay bạn gái gì cả? Bởi vì tính tình quá kém. Nhưng sau khi nghe những lời của Kỷ Mân, chẳng biết sao Lục Nhiên lại thấy nhẹ nhõm hơn, cảm giác khó chịu vì được ưu đãi quá mức gần đây dần dần tan biến.

Kỷ Mân có mục đích của riêng mình, vậy mới hợp lý.

***

Bên kia

Thẩm Hồng Nguyên và Thẩm Tinh Nhiễm cũng đang trên đường về.

Mặt mày Thẩm Hồng Nguyên ủ dột, không nói lời nào.

Thẩm Tinh Nhiễm chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hôm nay hắn háo hức đi theo vì nghe nói bữa tiệc lần này rất hiếm hoi, nên còn đặc biệt đi làm tóc và mặc một bộ đồ cao cấp quý giá.

Ai ngờ, Thẩm Hồng Nguyên lại không thể mang hắn vào trong được.

Thẩm Tinh Nhiễm ở một mình trong xe lâu quá, quá buồn chán nên chỉ ngủ, giờ nhìn thấy Thẩm Hồng Nguyên, trong lòng cũng hơi oán giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play