Chuyện này khiến Lục Nhiên không an tâm chút nào.

Cậu cảm giác chuyện mà Thẩm Hồng Nguyên đang che giấu có liên quan đến mình, nếu không làm rõ, cậu có thể mơ hồ chết như kiếp trước.

“Anh không muốn nhúng tay vào chuyện của nhà họ Thẩm, nên tôi cố tình đi theo anh đến bữa tiệc này, lợi dụng anh.”

Lục Nhiên nói.

Kỷ Mân cúi xuống nhìn cậu một cái.

Đứa nhỏ ngẩng cao cằm, cố tạo ra bộ dáng kiêu ngạo đúng lý lẽ.

“Ừm, rất có thủ đoạn.” 

“Đương nhiên rồi.” Lục Nhiên lại hất cằm, chỉ là lông mi khẽ rung.

“Không ngờ tôi lại rước sói vào nhà, thu nhận một cấp dưới thâm hiểm đến thế.” Kỷ Mân cúi đầu nhìn chăm chú vào ai kia.

Đứa nhỏ nâng cằm, trông kiên định vô cùng.

“Những người làm việc lớn đều như vậy.” Cậu nói.

Đôi mắt đen của Kỷ Mân thoáng hiện lên chút ý cười, anh vẫn ôm lấy eo của Lục Nhiên, không buông. Cứ thế thong thả ung dung ôm cậu đi trong bãi đỗ xe trống trải.

Đột nhiên, anh nói : “Hợp lý hợp tình như vậy, từng bước từng bước, xem lợi ích trên hết. Thế sao lúc quản gia Trần ở đây thì cậu lại núp trong chăn không dám ra gặp chú ấy.”

“Tôi!”

Lục Nhiên ngẩn người, ngay lập tức giống như quả bóng bị xì hơi, xẹp lép.

Sự bình tĩnh ẩn chứa trong đôi mắt đen đó đã bị phá vỡ, bộc lộ sự hoảng loạn và áy náy của đứa nhỏ bên dưới. Có đôi khi, Lục Nhiên thực sự ghen tị với Thẩm Tinh Nhiễm.

Cậu hâm mộ vì chỉ một câu nói, một biểu cảm của Thẩm Tinh Nhiễm, mà có biết bao người sẵn sàng lao vào giúp đỡ.

Cậu càng ghen tị với việc Thẩm Tinh Nhiễm có sự thương cảm của Thẩm phu nhân. Tất nhiên, điều cậu ghen tị nhất là Thẩm Tinh Nhiễm có thể lợi dụng sự áy náy của bà.

Hôm nay, Lục Nhiên đã thành công đạt được mục tiêu của mình.

Trong kế hoạch của cậu, Kỷ Mân - người mà cậu lợi dụng - thậm chí không cần phải làm gì cả. Chỉ cần như mọi khi, để cậu đẩy chiếc xe lăn đi ngang qua bữa tiệc là đủ.

Nhưng Lục Nhiên không ngờ, Kỷ Mân lại bế cậu lên xe lăn, đặt cậu vào trong chăn để bảo vệ cậu.

Rõ ràng kết quả tốt hơn nhiều so với dự tính của Lục Nhiên nhưng khi mình rúc vào trong chăn, Lục Nhiên vẫn không thể kiềm chế được cảm giác áy náy nhỏ nhoi, dai dẳng, không thể nào dứt bỏ được.

Kỷ Mân là một trong số ít người đã giúp đỡ cậu nhưng mà cậu lại lợi dụng anh. Cảm giác áy náy này dâng lên, khiến Lục Nhiên gần như không dám đối mặt với Kỷ Mân, càng không dám đối diện với quản gia Trần bên cạnh Kỷ Mân.

Cậu không dám tưởng tượng, khi người trưởng bối luôn đối xử ôn hòa với cậu biết chuyện này, sẽ nghĩ gì về cậu.

Song làm là làm, phải gánh chịu trách nhiệm.

“Tôi có thể không cần lương.” Lục Nhiên buồn bực nói: “Dù sao mấy ngày nay tôi cũng không làm được gì.”

Kỷ Mân nhướng mày, không hiểu sao đứa nhỏ đột nhiên nói đến chuyện này.

“Còn nữa, thỏa thuận về Đại Hoàng cũng không tính nữa. Tôi sẽ đưa Đại Hoàng đi, không làm phiền anh nữa.” Lục Nhiên tiếp tục.

Nghe vậy, Kỷ Mân nhíu chặt mày.

Thấy anh cau mày, đứa nhỏ ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Nhưng nếu anh bắt tôi bồi thường thì tôi hiện tại không có tiền.”

Kỷ Mân rũ mắt nhìn cậu chằm chằm.

Lục Nhiên quay đầu lại nhìn anh, ngồi thẳng người lên một chút.

Gió lạnh liền lùa vào trong chăn.

Cậu vẫn ngồi trên đùi người đàn ông, nhìn anh nói: “Dù sao thì tôi cũng đã đắc tội với anh, anh muốn trả thù kiểu gì thì cứ việc làm luôn.”

Đôi mắt đen đầy kiên định.

Không hề dùng lý lẽ cầu xin, kể lể sự khó khăn và đáng thương của mình, càng không có sự van xin hèn mọn, cầu mong được tha thứ.

Rất thẳng thắn thản nhiên. Rõ ràng là cậu đã lợi dụng anh, rồi lại rrạch ròi kiên quyết nhận lấy hậu quả.

Kỷ Mân đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên anh nhìn thấy Lục Nhiên.

Khi đó, đứa nhỏ này đứng trước chiếc xe thể thao đang lao vùn vụt tới.

Đôi mắt ấy cũng tỉnh táo như vậy, không ôm chút may mắn nào. Tỉnh táo đến mức gần như tuyệt vọng.

Kỷ Mân vốn không có thói quen làm từ thiện nhưng có lẽ chính ánh mắt ấy đã khiến anh chọn cách dừng xe, cho đứa nhỏ này lên xe.

Hiện tại một lần nữa đối diện với ánh mắt đó, khóe miệng của Kỷ Mân bất giác hiện lên một nụ cười, dựa lưng vào ghế, ung dung hỏi:

“Nếu có giác ngộ như vậy, sao không nhờ tôi giúp từ sớm.”

“Hở?” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Người đang kiên định nhìn anh bỗng hiện lên chút bối rối trong mắt, hỏi: “Anh dựa vào gì để giúp tôi?”

Kỷ Mân: “...”

Câu này nghe rất có lý.

Nhưng được chính miệng Lục Nhiên nói ra, lại có chút kỳ lạ.

Kỷ Mân nghĩ lại, vừa rồi khi bị nhà Lino làm khó, hình như cũng như vậy, bị Kim trêu chọc, bị Kim hắt rượu dù anh mang cậu đến nhưng mà cả một buổi Lục Nhiên không hề nhìn anh cầu cứu.

Dường như đứa nhỏ này đã quen với tình cảnh cô độc không ai giúp đỡ, chỉ biết liều mạng tự mình phản kháng lại còn lo lắng không muốn gây thêm phiền phức cho anh.

Kỷ Mân chạm vào vết rượu khô trên áo nỉ của Lục Nhiên. Vết rượu đã khô, nhưng vẫn để lại cảm giác trên lớp vải.

“Thử một lần xem, biêt đâu tôi lại muốn giúp thì sao?” Anh nói.

Lục Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh sẽ giúp?”

Kỷ Mân trả lời ngay: “Không.”

Lục Nhiên kỳ quái liếc anh: “Vậy thì hỏi làm gì?”

Kỷ Mân: “...”

Anh khẽ mím môi.

Chính bản thân anh cũng không hiểu mình đang nói mấy lời vô nghĩa gì nữa.

“Tôi còn ít đồ để trên bàn, tối nay tôi sẽ đến văn phòng anh dọn.” Lục Nhiên nói.

Thời gian học có lương sắp kết thúc rồi. Đại Hoàng cũng cần tìm nơi gửi nuôi mới.

Cậu cố gắng nhấc cơ thể, tính toán những việc sắp phải làm, bất chợt nghe ai kia nói: “Dựa vào đây.”

Lục Nhiên khựng lại.

“Không lạnh à?” Kỷ Mân cúi mắt nhìn cậu.

Gió lạnh sớm đã len vào trong tấm chăn.

Một chút hơi ấm còn sót lại cũng tan biến sạch.

“… Cũng tàm tạm.” Lục Nhiên đáp.

“Nhưng ông chủ của cậu lạnh.” 

“Ồ ồ.”

Lúc này Lục Nhiên mới nhớ ra, Kỷ Mân cũng chỉ mặc âu phục.

Tâm hồn một xã xúc chân chính lập tức online, nhanh nhẹn dựa lưng vào lồng ngực của ông chủ, còn không quên kéo tấm thảm chỉnh tề. Làm xong tất cả, cậu mới đột nhiên ngẩn ra. Sau đó liền bật dậy, thẳng thắn hỏi: “Anh không sa thải tôi à?”

Kỷ Mân liếc nhìn cậu: “Dù gì cũng là thiếu gia nhà họ Thẩm, tôi vẫn có thể dùng được.”

Lục Nhiên chớp mắt vài cái: “Nhưng mà...”

Người đàn ông cúi đầu nhìn khoảng trống giữa hai người, lời ít ý nhiều: “Tôi lạnh.”

“Ồ!” ( truyện trên app T Y T )

Lục Nhiên vội vàng dán lại, còn tri kỉ hỏi: “Anh có lạnh cổ không?”

Vừa nói vừa đưa tay định quàng lấy cổ anh.

Kỷ Mân rũ mắt nhìn: “Ngồi yên.”

Lục Nhiên nhanh chóng ngồi thẳng, giữ chặt tấm chăn, không để hơi ấm thoát ra.

Cho đến khi chiếc xe lăn dừng trước chiếc xe thương vụ đầu óc Lục Nhiên vẫn còn mơ hồ.

Ngay từ khi quyết định lợi dụng Kỷ Mân, cậu đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, vì vậy mới trước đám đông gọi Thẩm Hồng Nguyên một tiếng, ép ông ta phải công khai nhận lại mình chỉ để đề phòng sau khi quan hệ với Kỷ Mân rạn nứt, Thẩm Hồng Nguyên trở mặt không nhận người.

Nhưng bây giờ...

Lục Nhiên đột nhiên nhận ra mọi chuyện hôm nay quá mức thuận lợi.

Như thể có ai đó cố tình phối hợp...

Cảm giác bất an vốn luôn quanh quẩn trong lòng lại trỗi dậy.

“Anh...”

Lục Nhiên nghi ngờ nhìn Kỷ Mân.

Người đàn ông nhướng mày: “Sao vậy?” 

Gương mặt vẫn lạnh lùng như băng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play