Sau đó ông ta nhìn về phía Kỷ Mân: “Kỷ tiên sinh, cảm ơn ngài đã chăm sóc đứa nhỏ nhà tôi.”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Hồng Nguyên dùng giọng điệu của một người cha tốt để nói chuyện với Lục Nhiên.

Dù đã khiến Thẩm Hồng Nguyên bẽ mặt, ấy thế mà lúc này Lục Nhiên lại đang thất thần, lực chú ý của cậu không đặt trên người Thẩm Hồng Nguyên.

Chỉ loáng thoáng nghe thấy ông ta ngừng nói, cậu cựa quậy một chút, muốn nhảy xuống khỏi xe, thuận lý thành chương theo Thẩm Hồng Nguyên rời đi.

Nhưng vừa động đậy, vòng eo liền bị một cánh tay quấn quanh.

Cánh tay đó không dùng nhiều sức, chỉ là ôm nhẹ cậu dưới tấm thảm.

Nhưng cách một lớp áo mỏng, Lục Nhiên có thể cảm nhận rõ đường nét cơ bắp trên cánh tay của ai kia, lẫn sức mạnh tiềm ẩn bên trong. Xương tay của Kỷ Mân cũng rất lớn.

Năm ngón tay dang ra, có thể dễ dàng che gần hết vòng eo của Lục Nhiên.

Cảm nhận được lực đạo nhẹ nhàng nhưng còn mang tên là giam cầm.

Lông mi của Lục Nhiên run lên, rồi giống như một con chim cút, ngoan ngoãn rúc lại vào trong chăn.

“Thẩm tiên sinh.” Giọng nói thản nhiên của Kỷ Mân vang lên bên tai Lục Nhiên: “Tối nay tôi sẽ đích thân đưa tiểu thiếu gia của ngài về.”

Quản lý đứng bên cạnh nghe thấy, trong lòng nhảy dựng. Bảo sao vừa rồi Kỷ Mân nói sẽ cung phụng cậu thiếu niên này như thiếu gia. Hóa ra đúng là một vị thiếu gia thật.

Thẩm Hồng Nguyên nghẹn lời, nhưng cũng không nói được gì.

Kỷ Mân bỏ lại câu nói kia xong ôm người rời đi để lại đám đông nhốn nháo đằng sau.

-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Bước ra khỏi sảnh tiệc.

Không gian xung quanh bỗng nhiên tĩnh lặng, gió lạnh thổi đến rát mặt.

Quản gia Trần đưa tới một chiếc áo khoác.

Kỷ Mân tựa lưng vào ghế xe lăn không nhúc nhích, chỉ hơi nhấc cằm ra hiệu cho quản gia Trần khoác lên cho mình.

Quản gia Trần hiểu ý, đắp áo khoác lên trên tấm chăn mỏng. Che luôn Lục Nhiên lại.

Quản lý luôn theo sau nói mấy câu rồi đi.

Trong chốc lát, khu vực ngoài sảnh tiệc trống trải yên ắng. Chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân đều đặn của quản gia Trần bên cạnh, còn có tiếng vang rất nhỏ của Kỷ Mân điều khiển xe lăn đi tới.

Lục Nhiên lại rúc thêm chút vào trong tấm chăn và áo khoác, che kín hết gương mặt chỉ để lộ ra đôi mắt nhưng dường như chẳng ích gì.

Bởi hai thứ này đều mang theo hương thơm gỗ đặc trưng của Kỷ Mân. 

Quanh quẩn mãi nơi đầu mũi.

Kỷ Mân hơi cúi mắt, liếc nhìn xoáy tóc xù xù trong lòng.

Anh dừng xe lăn, nhìn về phía quản gia Trần, nói: “Chú Trần, chú đi nói tài xế lái xe đến đây.”

Quản gia Trần hiểu ý, gật đầu quay người rời đi.

Tiếng bước chân của quản gia Trần biến mất.

Kỷ Mân nhạy bén cảm nhận được cơ thể cứng đờ trong lòng dần thả lỏng, đáy mắt anh thoáng hiện sự không hài lòng.

Lúc này tiệc vẫn chưa kết thúc.

Quản gia Trần đi, chớp mắt bãi đậu xe ngoài trời rộng lớn chỉ còn lại Kỷ Mân và Lục Nhiên.

Hai người không ai lên tiếng, im ắng tới mức chết lặng.

Đột nhiên.

Đứa nhỏ ngoan ngoãn đang nép trong lòng nhẹ nhàng ngẩng đầu.

Tấm thảm mỏng màu xanh sẫm tuột từ má xuống mai, mái tóc bù xù là một đôi mắt vô cũng tỉnh táo và bình tĩnh.

Đôi mắt đen không thấy đáy này, dưới ánh đèn đường, đang nhìn thẳng vào Kỷ Mân.

“Không giả vờ nữa à?” Kỷ Mân hỏi.

“Vốn dĩ không có giả vờ đâu.” Lục Nhiên hơi dời mắt, dường như vì lạnh mà cuốn chặt tấm chăn trên người hơn.

Cậu chỉ ngủ thôi, chứ không phải heo chết. Bị người ta nhấc lên đặt vào xe lăn, rồi bị người nhà Lino làm ồn một hồi, không tỉnh dậy thì đúng là chết thật rồi.

“Chẳng phải cậu đã biết Thẩm Hồng Nguyên sẽ tham dự bữa tiệc hôm nay từ sớm rồi sao?” Giọng người đàn ông nhẹ nhàng.

Anh điều khiển xe lăn, chầm chậm di chuyển trong bãi đậu xe vắng người.

“Ai ngờ đâu anh với ông ta lại không ở cùng tầng.” Lục Nhiên lẩm bẩm.

Cậu đứng dậy, định bước xuống khỏi xe lăn, động đậy– giãy không thoát.

Lục Nhiên: “...”

Cậu lại dùng sức giãy thêm, vẫn không nhúc nhích.

Lục Nhiên: “!”

Cậu lại thua sức một người tàn tật?

Lục Nhiên quay đầu nhìn Kỷ Mân.

Đại ma vương không nhìn cậu chỉ đang tập trung  nhìn đường phía trước.

Đường nét cằm sắc bén, đôi môi mỏng khẽ mím lại toát ra vẻ lạnh lùng, nhìn đúng kiểu không coi ai ra gì. Hoàn toàn không thể phân biệt được là anh đang tức giận vì chuyện gì hay do thói quen giữ khuôn mặt không biểu cảm.

Lục Nhiên nhìn anh một lúc, đột nhiên thò tay ra khỏi tấm chăn, đưa lên trước mặt anh, thì thầm như ác ma: “Vừa nãy tôi nhúng ly trong bồn cầu mà chưa rửa tay đấyyyyy!”

Kỷ Mân điềm tĩnh đáp: “Tôi thấy cậu đã rửa rồi.”

Lục Nhiên: “...”

Tay siết quanh eo như cái vòng sắt.

Cậu trầm tư một lúc rồi hớn hở nói: “Nhưng khi tôi rót rượu kính họ, lại chạm vào ly rồi!”

“Nhưng sau đó cậu lại vào nhà vệ sinh lần nữa.” Kỷ Mân tiếp tục phản bác.

Lục Nhiên: “...”

Cậu len lén đi mà không ngờ người này ngồi ở bàn đàm phán vẫn để ý đến.

Cậu còn định nói gì thêm.

Kỷ Mân cuối cùng cúi mắt liếc nhìn cậu, nhíu mày. Vươn tay giữ hai cánh tay đang múa loạn của Lục Nhiên, nhét vào lại trong chăn.

“Ngồi yên.” Kỷ Mân trầm giọng nói: “Cậu không mặc áo khoác, bây giờ nhiệt độ dưới âm mười mấy độ, nhảy xuống không cần mạng nữa à?”

Lục Nhiên lại bị nhét vào trong.

Trên người cậu phủ tấm chăn lông xanh sẫm mỏng, bên trên còn đắp chiếc áo khoác của Kỷ Mân, hoàn toàn chắn được gió lạnh bên ngoài.

Sau lưng dựa vào lồng ngực ai kia. Nhiệt độ cơ thể và nhịp tim xuyên qua lớp sơ mi và áo vest không quá dày, truyền đến lưng Lục Nhiên.

Kỷ Mân trông có vẻ lạnh lùng, làn da lại nhợt nhạt không thấy ánh mặt trời nhưng nhiệt độ cơ thể lại không thấp.

Nóng rực cả một vùng.

Lục Nhiên có chút không được tự nhiên cựa quậy một chút. Cậu cúi đầu, cuối cùng ngửa mặt lên, dứt khoát nói: “Phải, tôi đang lợi dụng anh.”

“Tôi không ngốc, đương nhiên biết thân phận của anh đại diện cho điều gì. Bằng không tôi cũng không yên tâm mà giao Đại Hoàng cho anh.”

“Sáng nay tôi nghe tin Thẩm Hồng Nguyên sẽ đến bữa tiệc này, tôi mới cố tình theo anh tới.”

Lông mi cậu khẽ run, rồi tiếp tục nói: “Tôi biết với tính cách của Thẩm Hồng Nguyên, nếu biết tôi có liên hệ với anh, chắc chắn sẽ chọn cách lợi dụng tôi để kết nối với anh.”

Lục Nhiên đã tính thời gian chính xác, ngay trước mặt mọi người gọi Thẩm Hồng Nguyên một tiếng “cha”.

Như vậy, dù Thẩm Hồng Nguyên có muốn phủi bỏ cũng không thể.

Lục Nhiên không phải kẻ ngốc. Đồng trang lứa như Đinh Duy có thể nhìn ra quyền thế nhà họ Thẩm mà chọn dựa dẫm.

Lục Nhiên – một người sống qua hai kiếp, dĩ nhiên cũng hiểu rõ ảnh hưởng của Kỷ Mân.

Cho nên  khi Thẩm Tinh Trác nhiều lần dò hỏi về Đại Hoàng, Lục Nhiên liền nhờ Kỷ Mân sắp xếp ổn thỏa cho Đại Hoàng. Bởi vì cậu biết, Kỷ Mân nhất định có thể bảo vệ Đại Hoàng, chỉ cần có dính tới  Kỷ Mân, người nhà họ Thẩm tuyệt đối không có gan dám giết Đại Hoàng.

Lục Nhiên sống lại một đời, chỉ cần lo liệu tốt cho Đại Hoàng, cậu có thể một mình làm nuôi sống cả nhà no đủ.

Cậu đã không còn ôm hy vọng, cũng chẳng muốn được nhà họ Thẩm nhận về nữa.

Chỉ mong rằng đừng như kiếp trước, bị nhà họ Thẩm lặng lẽ nhốt vào phòng bệnh mà thôi. Nhưng mấy ngày trước, phu nhân họ Thẩm lại gây ra một màn kịch lớn.

Lục Nhiên cảm thấy có gì đó không ổn từ phía Thẩm Hồng Nguyên. Nhắc đến chuyện mười lăm năm trước, thái độ của Thẩm Hồng Nguyên quá khác thường như thể ông ta đang che giấu một bí mật lớn nào đó.

Về sau, khi nghe Thẩm phu nhân  chỉ trách móc ông ta vì nuôi con riêng, biểu cảm của Thẩm Hồng Nguyên trong khoảnh khắc đó lại như thở phào nhẹ nhõm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play