Có người vẫn nhớ đến lời đồn dạo gần đây.

Theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía sau xe lăn, muốn xem đến tột cùng là ai có thể đẩy xe lăn của Kỷ Mân.

Xem đúng hình mẫu rồi thì có khi họ cũng có thể nhân cơ hội nhưng vừa nhìn qua ai nấy đều lập tức sửng sốt.

Chỉ thấy trên chiếc xe lăn rộng rãi — một cậu thiếu niên đang cuộn tròn.

Cậu thiếu niên gầy yếu, ngồi gọn trong vòng tay rộng lớn của Kỷ Mân.

Như một con mèo ngoan ngoãn.

Cậu đang dựa vào lồng ngực của Kỷ Mân, ngủ say.

Toàn thân được bọc kín trong một tấm chăn lông cừu màu xanh đậm, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn cùng mái tóc đen mềm mại.

Người nào mắt tinh hơn, còn có thể thấy má trắng ngần của cậu thiếu niên đang áp vào chiếc kẹp cà vạt bằng kim cương trên ngực Kỷ Mân, bị cấn đỏ cả một nửa mặt.

Thẩm Hồng Nguyên cũng vươn cổ nhìn về phía đó.

Khi thấy người trong lòng Kỷ Mân, ông tức khắc cứng đờ.

Lục Nhiên?

Sao lại là Lục Nhiên?

Trong khoảnh khắc này, Thẩm Hồng Nguyên hoàn toàn không có cách nào hình dung được tâm tình của mình. Sớm nghe nói gần đây bên cạnh Kỷ Mân có một cậu thiếu niên trẻ tuổi. Hoàn cảnh gia đình dường như không tốt lắm.

Không biết làm sao lại lọt vào mắt xanh của Kỷ Mân.

Kỷ Mân thậm chí còn phá lệ cho phép cậu ta chạm vào xe lăn của mình.

Nhưng Thẩm Hồng Nguyên tuyệt đối không ngờ rằng.

Thiếu niên trong lời đồn này lại là đứa con ruột bị thất lạc mười lăm năm của mình, Lục Nhiên – một đứa vô dụng.

Ngay cả khi người nằm trong lòng Kỷ Mân lúc này là Thẩm Tinh Nhiễm – đang chờ ngoài xe. Thẩm Hồng Nguyên cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.

Nhưng sao lại là Lục Nhiên chứ?

Hay nói cách khác...

Sao có thể là Lục Nhiên chứ!

Đến giờ ấn tượng của ông về đứa con trai này vẫn như lúc ban đầu:  Nửa năm trước, Thẩm phu nhân vẻ mặt không kiên nhẫn gọi điện cho ông, bảo ông đi làm xét nghiệm ADN. Thẩm Hồng Nguyên cứ tưởng rằng bà lại đang suy nghĩ lung tung. Đến nơi mới phát hiện đứa con bị thất lạc của ông đã tìm thấy.

Lúc đó, Thẩm Hồng Nguyên cũng có chút kinh ngạc. Đứa trẻ nhỏ như vậy mà không chết trong trận lũ quét. Ban đầu ông còn theo bản năng nghĩ rằng có âm mưu gì đó. Có thể có người biết nhà họ Thẩm từng mất một đứa con, nên cố tình tìm một đứa trẻ mồ côi để trà trộn vào.

Đáng tiếc, dù xét nghiệm làm bao nhiêu lần đều ra chung một kết quả: Đó đích thực là con trai ông.

Thẩm Hồng Nguyên còn nhớ ngày đầu tiên Lục Nhiên trở về nhà, cậu đứng trong phòng khách rộng rãi và sáng sủa, trông có vẻ lúng túng lạc quẻ. Sau mười lăm năm sống bên ngoài, chỉ có vẻ nghèo nàn và dáng vẻ khép nép đã ăn sâu vào cậu — là một thứ vô dụng.

Thậm chí không bằng một nửa Thẩm Tinh Nhiễm.

Thẩm Hồng Nguyên nhanh chóng đưa ra phán quyết cho đứa con này.

Sau đó hoàn toàn phớt lờ Lục Nhiên, chỉ khi tâm trạng không tốt mới tìm tới bao cát này chỉ trích những điều không hài lòng về cậu. Cho đến một ngày, đứa con luôn nhút nhát rụt rè này đột nhiên thay đổi khiến ông hơi sợ.

Nhưng dù có làm loạn thế nào, cũng chỉ là những trò lặt vặt trong nhà mà thôi. Thẩm Hồng Nguyên thấy phiền nên bỏ ra ngoài, nhưng không biết vì sao, đứa con cố tình bị che giấu này lại liên tục xuất hiện trong những tin đồn liên quan đến nhà họ Thẩm.

Đầu tiên, nó gây náo loạn trước cổng nhà, để cho những người trong khu đều biết có một đứa trẻ lạ mặt đang sống trong nhà họ Thẩm.

Ngay sau đó, tin đồn về đứa con riêng ban đầu không có nhiều manh mối ngày càng lan rộng. Trực tiếp đến mức bản thân Thẩm Tinh Nhiễm, người đã tung tin đồn, cũng không thể dập tắt được.

Rồi đến lúc phu nhân họ Thẩm chủ động lên sân khấu, vạch trần sự thật về ‘con riêng’ lúc đó gần như đã công khai thân phận của Lục Nhiên.

Tới giờ Thẩm Hồng Nguyên có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình có thể gặp Lục Nhiên trong một hoàn cảnh và tình huống như vậy. Ông trơ mắt nhìn Kỷ Mân ôm Lục Nhiên ngồi trên xe lăn, từ từ lướt qua trước mặt ông.

Chiếc xe lăn đi vào đám đông.

Thiếu niên vốn đang nằm ngủ ngon lành trong lòng Kỷ Mân, đột nhiên cựa quậy.

Cậu bối rối ngẩng đầu lên. Tấm thảm mỏng màu xanh đậm trượt xuống một chút, để lộ toàn bộ khuôn mặt của cậu. 

Thẩm Hồng Nguyên thấy đứa con trai mà ông ta chưa từng coi trọng, từ trong lòng Kỷ Mân thò đầu ra. Đôi mắt đen láy ngoan ngoãn kia, giữa đám đông ồn ào, chuẩn xác nhìn thẳng về phía ông.

Thiếu niên ngồi trong lòng Kỷ Mân, ngay trước mặt mọi người trong bữa tiệc, giọng điệu bối rối nhưng rất rõ ràng gọi ông một tiếng: “Cha?”

Chớp mắt, ánh mắt của mọi người trong bữa tiệc như kim châm đổ xô  về phía Thẩm Hồng Nguyên.

Thẩm Hồng Nguyên trốn không được, mà tránh cũng không xong, mấy lời biện minh thoái thác chuẩn bị sẵn nháy mắt đều trở nên vô dụng.

Đúng lúc đó, chiếc xe lăn của Kỷ Mân cũng dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Hồng Nguyên, nhàn nhạt hỏi: “Gia chủ của nhà  họ Thẩm cũng có mặt à?”  -Cá mặn thời @ vs TYT nha~ ( truyện trên app tyt )

Thấy Kỷ Mân mở miệng.

Xung quanh có người lanh trí, lập tức xen vào câu chuyện.

“Lão Thẩm, đây là đứa con ruột bị thất lạc bên ngoài của ông à?”

“Còn không mau giới thiệu với chúng tôi nào!!”

“Haizzz, sớm biết thế này thì trưởng bối như chúng tôi cũng phải chuẩn bị một chút lễ vật mới đúng.”

Giữa những lời bàn tán rôm rả, Thẩm Hồng Nguyên đã trở thành trung tâm của đề tài.

Thẩm Hồng Nguyên nhìn về phía người đàn ông ngồi trên xe lăn lẫn Lục Nhiên trong lòng anh.

Trong khoảnh khắc đó, suy nghĩ trong đầu Thẩm Hồng Nguyên quay cuồng. Giây tiếp theo, ông ta thay đổi nét mặt, bày ra bộ dáng hòa ái, cười tuyên bố với người chung quanh: “Đây là con trai út của tôi. Bị lạc khi còn nhỏ, lúc đó hai vợ chồng tôi đau lòng đến mức không muốn sống, cha tôi cũng vì chuyện này mà bệnh không dậy nổi. Sau bao nhiêu năm tìm kiếm cuối cùng mấy ngày trước chúng tôi mới tìm thấy nó.”

“Đang định tìm một một ngày đẹp để giới thiệu với mọi người, đồng thời  đón nó về nhà.  Không ngờ hôm nay lại gặp mặt trước.”

“Nhưng mọi người đừng vội, muộn nhất là tháng sau, sẽ chính thức giới thiệu với mọi người.”

Thẩm Hồng Nguyên dù gì cũng là cáo già trên thương trường, lúc này còn không quên đùa: “Đứa nhỏ này của tôi đã mất tích hơn mười năm, những món quà trong mười mấy năm qua không thể thiếu đâu nhé!”

Ông nói như thật nhưng cố tình có người không nể mặt. 

Trong lúc mọi người đang háo hức chuẩn bị tiếp lời, thiếu niên trên xe lăn khẽ nói: “Cha, sao đột nhiên cha lại muốn đón con về nhà?”

Mặt Thẩm Hồng Nguyên bị xịt keo cứng ngắt.

Ánh mắt mọi người nhìn ông cũng bắt đầu chuyển sang nghi ngờ.

Dưới ánh mắt của bao người, Lục Nhiên nép vào lòng Kỷ Mân, vẻ mặt đầy sợ hãi nói: “Trước đây không phải cha đã nói con, cút càng xa càng tốt sao? Bây giờ đón con về nhà, có phải định đánh con không?”

Xung quanh lặng như tờ.

Ánh mắt dò xét của một đám đàn ông trung niên đổ dồn vào Thẩm Hồng Nguyên.

Ý là sao?

Con trai ruột mà còn không cho vào nhà?

Gia chủ nhà họ Thẩm nhìn có dáng giống người nhưng tính lại giống chó, đánh cả con?

Kỷ Mân ngồi trên xe lăn cũng nhíu mày nhìn Thẩm Hồng Nguyên.

Mặt Thẩm Hồng Nguyên xanh như tàu lá chuối. Nhưng trước ánh mắt của mọi người, ông gắng gượng làm ra vẻ mặt ôn hoà nhìn về phía Kỷ Mân: “Con nói gì vậy? Trước đây không tiện, bây giờ đương nhiên sẽ đón con về nhà.”

Nói xong, ông ta bước đến trước xe lăn của Kỷ Mân.

Vẻ mặt quan tâm nhìn thiếu niên đang nép trong lòng Kỷ Mân, hỏi: “Sao ngủ say thế? Có phải uống rượu không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play