Lục Nhiên rất thẳng thắn đáp: “Tất nhiên là giận.”

Cậu nói giận, nhưng trong mắt lại không hề có chút phẫn nộ, chỉ có một màu đen kịt.

Kỷ Mân khẽ nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt cậu hồi lâu, mới hỏi: “Vậy tại sao không nổi giận?” 

Lục Nhiên nhún vai: “Ông chủ của tôi đã nhịn, tôi là nhân viên, làm gì có lý do để phát giận.”

Kỷ Mân trầm mặc không nói gì.

Thực tế là thương vụ hôm nay không quan trọng lắm, nếu không anh đã không chọn một nơi như thế này, cũng không đưa Lục Nhiên đi theo.

Còn việc giữ bình tĩnh trong đàm phán là thói quen của anh.

Lục Nhiên ném những miếng khăn giấy thấm đầy rượu vào thùng rác, rồi lấy máy sấy tóc bên cạnh thổi khô đồ. Làm xong, cậu ra khỏi nhà vệ sinh trước.

Kỷ Mân đang muốn đi theo ra ngoài, khi đến cửa đã thấy Lục Nhiên quay lại. Trong tay cậu cầm một cái khay, đặt có ba chiếc ly rỗng.

Kỷ Mân ngạc nhiên, nhìn cậu mang theo ba cái ly vào.

Hành động này khiến đầu óc của Kỷ Mân rối tung, trong giây lát không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, đờ người ra một lúc.

Khi anh hoàn hồn lại, thấy Lục Nhiên đã vào phòng vệ sinh dành cho người khuyết tật.

Kỷ Mân theo bản năng đi theo cậu, bối rối hỏi: “Cậu lấy ly ở đâu ra?”

“Tôi nhờ chú ngoài kia cho đấy.” Giọng Lục Nhiên vui vẻ trả lời.

Kỷ Mân ngừng lại, trong suốt gần ba mươi năm cuộc đời, anh chưa từng thấy ai mang ly vào buồng vệ sinh.

Lúc này anh thực sự không thể đoán nổi Lục Nhiên định làm gì.

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ mơ hồ nào đó, anh vòng qua cánh cửa nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy Lục Nhiên cầm chân chiếc ly cao, đưa miệng ly xuống — nhúng vào trong bồn cầu.

Theo sự chuyển động của tay, tiếng nước thanh thúy vang lên.

Kỷ Mân hoàn toàn câm nín. Mất vài giây, da đầu anh như tê rần lên, hỏi: “Cậu đang làm cái gì vậy?”

Lục Nhiên vừa bận rộn vừa ngẩng đầu lên nhìn anh, giải thích: “Bọn họ chọc giận tôi, tôi không phải loại người nhẫn nhịn đương nhiên phải trả đũa chứ.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Lục Nhiên nhìn thẳng vào mắt Kỷ Mân, nói: “Nhưng anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi không thể gây rắc rối cho anh, nên chỉ có thể âm thầm trả thù bằng cách này thôi.”

Tâm tình của Kỷ Mân hơi phức tạp.

Một phần cảnh tượng này thật sự vượt quá tầm nhận thức của anh, trông có chút kỳ lạ và buồn . Mặt khác, anh lại không khỏi rung động bởi sự chân thành và cố kỵ trong lời nói của đứa nhỏ, làm Kỷ Mân nhất thời không nói nên lời.

“Hơn nữa, họ cũng rất thiếu tôn trọng anh. Anh không tức giận à?” Lục Nhiên còn không quên kéo Kỷ Mân nhập bọn vào công cuộc trả thù của mình.

Càng khiến Kỷ Mân càng bất ngờ hơn là.

Đôi mắt đứa nhỏ đen láy cực ngoan ngoãn, miệng thì giải thích đầy lý lẽ, nhưng động tay trên tay thì vẫn không ngừng — nhúng từng chiếc ly vào nước trong bồn cầu.

Cậu như vậy có phần điên rồ và vô lý – nhưng cảm xúc lại hoàn toàn bình tĩnh cùng lý trí.

Trong giây phút đó, một loại tương phản rõ rệt hiện lên trên gương mặt còn non nớt của Lục Nhiên.

Kỷ Mân đột nhiên tò mò, đứa nhỏ này đã phải trải qua những gì mới có thể mặt không chút biểu cảm làm ra loại chuyện này.

Ngâm vài phút, Lục Nhiên nhấc từng chiếc ly lên.

Lúc xách lên cũng không hề vẩy nước xuống, nước bồn cầu chạy dọc theo thành ly, dần tụ thành một vùng nhỏ dưới đáy ly.

Kỷ Mân lập tức hiểu Lục Nhiên định làm gì, đỡ trán: “Tuy rằng, nhưng mà…”

“Bọn họ quá đáng lắm. Họ nói về chân anh, còn nói những lời như thế với tôi.” Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Kỷ Mân, hỏi: “Anh có cách trả thù nào tốt hơn không?”

Kỷ Mân dĩ nhiên là có.

Trong nửa sau của cuộc đàm phán, gia tộc Lino sẽ biết được hậu quả của mình. Thêm quá trình thực hiện dự án, sẽ có vô số cách khiến đối phương bẽ mặt, thậm chí phải cầu xin tha thứ.

Nhưng...

Kỷ Mân liếc nhìn ba cái ly trên khay.

Một lúc sau, anh cảm thấy phương pháp nào cũng không hiệu quả bằng cách của Lục Nhiên.

Kỷ Mân vẫn trầm mặc.

Đứa nhỏ vui tươi hớn hở tiếp tục công việc của mình.

Sau khi “ngâm” xong ba chiếc ly, cậu chậm rãi từ tốn rửa tay, rồi bưng khay ra ngoài.

Kỷ Mân im lặng đi theo phía sau.

Tâm bình như nước lặng giờ như cuồn cuộn sóng to gió lớn, nhìn Lục Nhiên rót đầy ba ly rượu.

Rượu vang đỏ hoà quyện với chút nước trong suốt ở đáy ly, cuối cùng trở thành một thể.

Lục Nhiên làm xong, vẫn mặc bộ đồ ướt vì bị hắt rượu, trở lại bên bàn tròn.

Kỷ Mân đi theo sau, nhìn đứa nhỏ cúi đầu, bộ dáng cẩn thận từng li từng tí.

Cậu lễ phép xin lỗi ba người ngồi ở bàn: “Xin lỗi, tôi... tôi quả thực có chút quan hệ với nhà họ Thẩm, nhưng tôi cũng rất không vừa mắt với họ! Ba ly rượu này kính ba vị, hy vọng không ảnh hưởng đến tâm trạng của ba vị.”

Đứa nhỏ cúi đầu xin lỗi, đặt ba ly rượu trước mặt ba người.

Dường như cậu nghĩ ra điều gì đó, vội vàng xin người phục vụ thêm một cái ly sạch, cẩn thận cầm lấy chân ly, rồi rót đầy rượu rồi một hơi  uống cạn.

Sau đó, cậu giơ ly lên trước ba người nhà Lino: “Tôi đã uống rồi, ba vị cứ tùy ý.”

Loạt hành động này rõ ràng khiến ba người nhà Lino rất hài lòng.

Dù sao, cũng là người đi theo Kỷ Mân, vừa rồi không khí đã khá căng thẳng, náo lên nữa sẽ rất khó coi.

Việc làm ăn vẫn phải tiếp tục bàn bạc.

Cho nên ba người rất nể mặt, đều nâng ly uống một ngụm.

Kỷ Mân quay lại bàn tròn, trơ mắt nhìn….ba người đó chạm môi vào thành ly vừa được ngâm trong bồn cầu.

Lục Nhiên vẫn còn đang diễn, thấy ba người cuối cùng cũng uống rượu, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Rồi lùi lại một chút làm bộ như sợ quấy rầy họ.

Ba người phía đối diện hoàn toàn không hay biết. Trên mặt họ vẫn mang vẻ kiêu ngạo căng tự mãn.

Trong giây phút ấy. Kỷ tổng luôn lạnh lùng, đột nhiên cảm thấy trong lòng trào dâng một cảm giác đồng tình hiếm thấy.

“Thực ra, lần này chúng tôi về nước, chỉ là một chuyến khảo sát đơn giản…” 

Gia chủ nhà Lino bắt đầu chủ động nói về chuyện làm ăn.

Con trai cả của ông, Kim, cũng tùy ý cò kè mặc cả: “Cũng không chỉ có một sự lựa chọn.”

Hai người ngoài miệng nói đầy ngạo mạn, nhưng thực ra họ đang chăm chú quan sát nét mặt của Kỷ Mân.

Thế lực của Kỷ gia không thể khinh thường. Hiện tại, gia tộc Lino muốn chuyển hướng kinh doanh về trong nước, nếu được sự trợ giúp của Kỷ gia, chắc chắn sẽ tiết kiệm rất nhiều công sức.

Hơn nữa, do một số vấn đề trong công ty bọn họ không thể kéo dài thêm nữa. Ngay từ khi bắt đầu ngồi vào bàn đàm phán, bọn họ đã luôn cố gắng thăm dò sự sâu nông của vị gia chủ trẻ tuổi này.

Tuy nhiên Kỷ Mân vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, làm cho hai người vốn đã tự tin trong lòng lại bắt đầu dao động.

Đặc biệt lúc Kỷ Mân đột nhiên rời bàn để đi vào nhà vệ sinh. ( truyện trên app T Y T )

Kim chủ động gây khó dễ cho Lục Nhiên, chợt cảm thấy tim đập thình thịch. Nghĩ mình đã làm một điều ngu ngốc, không ngờ vị gia chủ trẻ tuổi mà tàn tật bị chế giễu mà vẫn bình thản. Nhưng lại vì người bên cạnh bị gây khó dễ liền rời khỏi bàn đàm phán.

Cha hắn ngay lập tức cũng ném ánh mắt trách cứ về phía hắn, nhưng may thay, Kim nhìn thấy ly rượu trước mặt mình dần dần trấn tĩnh.

Vị gia chủ Kỷ gia này hẳn cũng rất muốn hợp tác với bọn họ, bằng chứng là việc anh rời đi chỉ để thuyết phục người của nhà họ Thẩm đến xin lỗi bọn họ đấy thôi.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Kim lại nở nụ cười. Hắn nhấc ly rượu mà Lục Nhiên đã rót, uống thêm một ngụm ‘rượu’.

(** Xin 3 dòng PR chuyện mới của nhà iêm: Các chế ơi nhảy qua đọc bộ chuyện tình của hai em người máy thật vs giả đi ạ… Cưng lắm, đảm bảo ko thất vọng đâu nà!!)

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play